Chương 78. Mười dặm hồng trang (1) tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ Uyển Ngưng nhìn chằm chằm Hỏa Diễm hồi lâu, đây chính là một con hồ ly!

“Ngươi nói bừa, trước ta thấy rõ ràng ở trên bàn!” Hôm nay nếu không đọc xong chuyện xưa này, nàng sẽ không được ngủ yên giấc!

Hỏa Diễm buông tay, đặt một xấp giấy xộc xệch dấu sau lưng lên bàn: “Nàng xem, vốn chưa viết xong.”

“Chưa viết xong?” Cổ Uyển Ngưng nghi ngờ lẩm bẩm, tiếp theo cất cao giọng, “Chuyện xưa này do ngươi viết?”

Hỏa Diễm lại gần Cổ Uyển Ngưng hơn: “Là ta viết, chỉ vì nàng, viết chuyện xưa này hao phí không ít tinh thần của ta.” Hỏa Diễm dứt khoát bắt đầu giở trò vô lại, lộ ra vẻ mặt nàng phải phụ trách! Hắn hao phí không ít tâm tư tinh thần, dường như hai nhi tử của người ta cũng vì hắn mà nửa sống nửa chết phê duyệt đống công văn trong thư phòng!

“Ngươi…” Giọng Cổ Uyển Ngưng hơi khàn, trong lòng nói không cảm động là giả! Hắn đợi mình ba mươi năm, thêm nữa bên cạnh không có dù chỉ một thê thiếp, hôm nay vẫn còn nịnh nọt mình, hao phí suy nghĩ  như vậy! Nhưng mà, bởi vì hắn như vậy, nàng lại cảm thấy khó đối mặt với hắn! Nàng… sao còn xứng với hắn?! Hơn nữa, bóng dáng người đứng bên cạnh hắn năm đó vẫn tồn tại trong lòng nàng, mặc dù bây giờ không nhìn thấy nàng ta, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một khúc mắc không nhỏ…

Nhìn ánh mắt Cổ Uyển Ngưng dần trở nên ảm đạm, Hỏa Diễm tiến lên một bước, hắn không muốn đợi thêm nữa! Rất không dễ dàng đợi đến lúc Ngưng nhi chủ động tìm mình, nếu để cho nàng lại tiếp tục rụt về, sau này sợ là khó để cho nàng mở rộng cánh cửa trái tim rồi!

Khi Cổ Uyển Ngưng còn chưa lấy lại tinh thần, Hỏa Diễm liền ôm lấy nàng vào trong lòng, cằm nhỏ đặt lên  tóc Cổ Uyển Ngưng: “Ngưng nhi, cho chúng ta một cơ hội được không?” Giọng nói nhẹ nhàng, lại kèm theo chút thỉnh cầu cùng chờ đợi.

Dù thế nào thì Cổ Uyển Ngưng cũng không ngờ Hỏa Diễm lại nói rõ như thế! Lúc trước hắn biểu hiện cực kỳ rõ ràng, nhưng giữ lại cho hai bên chút không gian, mà bây giờ lại nói rõ ràng ra như thế… Nàng bắt đầu do dự rồi…

Lý trí trong lòng đang kêu gào: “Cự tuyệt đi cự tuyệt đi! Ngươi và hắn không có khả năng! Ngươi như vậy sao có thể xứng với một người tốt đẹp như hắn?!”

Nhưng mà bên kia cũng không ngừng giãy giụa: “Đồng ý đồng ý! Hắn chỉ nói cho hai người một cơ hội, nếu cứ cự tuyệt như vậy, các ngươi thật sự không có tương lai! Về sau chỉ sợ ngay cả gặp mặt cũng không thể! Chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí này ngươi cũng không có?”

Cúi đầu liếc thấy vẻ mặt băn khoăn của Cổ Uyển Ngưng, rốt cuộc trong lòng Hỏa Diễm đặt tảng đá xuống, chỉ cần nàng không phủ nhận là tốt rồi!

“Ngưng nhi, ngay cả một cơ hội nàng cũng không cho ta, điều này làm cho ta…” Hỏa Diễm khẽ đẩy Cổ Uyển Ngưng ra, mặt đối mặt cùng nàng, bi thương dày đặc trong mắt, ánh mắt vứt bỏ lúc này lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Cổ Uyển Ngưng! Cuối cùng khẽ gật gật đầu, đồng ý! Chỉ là một cơ hội mà thôi, nàng cũng coi như cho chính bản thân mình một cơ hội…

Thấy Cổ Uyển Ngưng gật đầu, Hỏa Diễm gần như vui mừng muốn nhảy dựng lên, ôm Cổ Uyển Ngưng xoay vài vòng, tâm tình khó có thể hình dung giống như vừa mới mất đi mà lấy lại được!

Từ ngày này, dân chúng thành Vô Hỏa cũng biết, thành chủ đại nhân của bọn họ vốn có cuộc sống phu thê giống như hòa thượng lại luôn mang theo một nữ tử lắc lư trên đường!

Mặc dù nàng kia không còn trẻ, nhưng gương mặt này, bản lĩnh này, đúng là không thể phản đối rất xứng với thành chủ đại nhân!

Qua ba ngày, không biết ai đồn đãi, nói nữ tử này chính là phu nhân chưa qua cửa của thành chủ đại nhân!

Càng không biết từ đâu truyền tới, hai ngày sau bọn họ sẽ thành thân!

Mà ba ngày này, tiến triển giữa Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng có thể nói là nhanh chóng!

Vào ngày thứ tư, rốt cuộc Hỏa Diễm đã thu được tin tức từ mười ngày trước phái ra, mọi chứng cớ đầy đủ, chân tướng năm đó bị vạch trần!

Cổ Uyển Ngưng cùng Hỏa Diễm im lặng nhìn nhau, cảm khái việc đời khó đoán, cuối cùng trong mắt không có gì ngăn cách!

Mấy ngày qua Cổ Uyển Ngưng đã thấy rõ ràng lòng của Hỏa Diễm, hắn không thèm để ý tới chuyện cũ của mình, nếu mình còn quá để ý nặng nề tới chuyện này, đều là tổn thương đối với hai người! Cho tới bây giờ Cổ Uyển Ngưng nàng sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như vậy!

Hỏa Diễm kéo Cổ Uyển Ngưng lại, trên mặt nhu hòa càng che đậy một tầng tình yêu cùng chờ mong: “Ngưng nhi, gả cho ta được chứ?” Hắn đợi lâu như vậy, chính là vì ngày này!

Cổ Uyển Ngưng có chút ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống, khe khẽ gật đầu, hé miệng không nói, trên mặt đã đỏ ửng!

Rốt cuộc Hỏa Diễm vui vẻ cười ra tiếng, nàng đồng ý!

“Vậy ngày mai chúng ta thành thân!” Ngày vừa vặn! Hắn không thể không cảm thán Cổ Nhược Phong thêm lần nữa, tính toán thật chuẩn!

“Hả?!” Cổ Uyển Ngưng mở to hai mắt, hắn nói gì? Ngày mai thành thân?! Nàng không nghe lầm chứ?!

“Ha ha…” Hỏa Diễm cười khẽ, vẻ mặt Ngưng nhi thật khiến cho hắn sung sươngs, giơ tay lên véo lỗ mũi xinh xắn của Cổ Uyển Ngưng, “Nàng không nghe nhầm, ngoan ngoãn chờ làm tân nương đi!”

Vừa qua giờ ngọ, Cổ Uyển Ngưng đã được người Bách Hoa sơn trang, không đúng, Huyết Nguyệt sơn trang dẫn đi! Nàng chuẩn bị xuất giá từ Huyết Nguyệt sơn trang!

Lúc này ở kinh thành Mộ Dung, rốt cuộc Cổ Hạo Nhiên đã nhận được tin tức của Cổ Uyển Ngưng, biết nàng đang ở thành Vô Hỏa, còn ở trong phủ thành chủ!

Vậy mà, tin tức tiếp theo ám vệ đưa tới càng làm cho lửa giận trong lồng ngực hắn lớn đến mức có thể tiêu hủy tất cả! Chỉ thấy trên tấm giấy nho nhỏ viết: Ngày hai mươi bảy tháng mười đại hôn của thành chủ thành Vô Hỏa Hỏa Diễm.”

Nơi này cách thành Vô Hỏa hơn ngàn dặm! Bây giờ chạy tới vốn không ngăn cản được chuyện này! Nhưng mà, tròng mắt hắn thoáng hiện ra tia hung dữ! Mặc dù hòa ly cùng nàng là không đúng, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép nàng gả cho người kia!

Một con chim bồ câu dần biến mất trong không trung mờ nhạt…

Huyết Nguyệt sơn trang, bảng hiệu đã được đổi mới rồi, kiểu chữ to lớn khoáng đạt nhưng không thiếu phần phóng khoáng! Chất liệu là gỗ lim tơ vàng tốt nhất! Khung bên ngoài nạm vàng, vàng đủ mười phần! Người nào có bút tích bậc này! Cho dù là trong hoàng cung cũng chỉ có một lớp sơn vàng mà thôi!

Tuyệt hơn chính là mặc dù kiểu dáng hoàn toàn khoe khoang như vậy, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác thô tục chút nào!

Hoa Huyễn Trúc  đứng trước cửa sơn trang, tròng mắt đầy máu! Trước nàng đã dùng bồ câu đưa tin cho nương biết về chuyện ở phủ Huyết Vương, để nương báo thù cho nàng! Nhưng chỉ ngắn ngủn trong mười ngày, không ngờ Bách Hoa sơn trang này lại đổi chủ!

Ngày mười sáu đó, rốt cuộc nàng được An Nhân tìm thấy, đi ra từ Thiên Cảnh các! Nhưng người phủ Huyết Vương lại vườn không nhà trống! Khiến cho nàng muốn báo thù mà không có cửa! Nàng chỉ gửi một phong thư đến Bách Hoa sơn trang, để mẫu thân phái người đi tìm, thuận tiện dạy dỗ con tiện nhân Cổ Nhược Phong kia thật tốt! Lại dám hãm hại nàng!

Nhưng mà, năm ngày trước, nàng nghe được tin đồn, Bách Hoa sơn trang đổi chủ, đổi tên thành Huyết Nguyệt sơn trang! Người vốn ở trong trang cũng không biết đi nơi nào!

Trong cơn giận dữ, trong lòng vừa nóng vừa giận, không biết mẫu thân nàng thế nào! Vậy mà, trên đường nhanh chóng trở về, lại đụng phải một người trong Bách Hoa sơn trang chỉ còn một hơi thở thoi thóp cả người đầy vết thương của roi thê thảm không nỡ nhìn! Từ trong miệng nàng ta, biết người tiêu diệt Bách Hoa sơn trang của nàng chính là con tiện nhân Cổ Nhược Phong!

Hơn nữa! Tất cả nam tử nữ tử dáng vẻ thùy mỵ thượng hạng của Bách Hoa sơn trang đã bị đưa đến thanh lâu sở quán, bị buộc tiếp khách! Lại còn tiếp loại người hạ đẳng! Chỉ cần có tiền, cho dù là tên khất cái trên đường cũng không được cự tuyệt!

Đây cũng là lý do tại sao người của Bách Hoa Sơn Trang biến mất tích trong chốn giang hồ! Những người đó bị đưa đi các nơi đều là thành lớn, những người của Bách Hoa sơn trang đó vốn là dáng vẻ cao không thể chạm, đi đường cũng ngước đầu, thậm chí lắm kẻ còn che mặt bằng lụa tơ tằm trắng, chỉ sợ người đi đường nhìn thấy dung nhan của mình, ở trong lòng bọn họ, những người kia không có tư cách nhìn dung mạo của mình!

Rất nhiều người trong giang hồ không trêu chọc được chính là khinh thường, mặc dù biết tướng mạo người Bách Hoa sơn trang tuấn mỹ, lại rất ít tiếp xúc! Đương nhiên cũng không biết người trong thanh lâu chính là những người Bách Hoa sơn trang biến mất!

Nhưng mà Hoa Huyễn Trúc không biết, người trốn khỏi Bách Hoa sơn trang là do Cổ Nhược Phong cố ý thả ra! Nếu không, bằng vào thủ đoạn của Cổ Nhược Phong, mặc dù có thể chạy khỏi, cũng tuyệt đối không thể có cơ hội sống thêm một canh giờ!

“Cổ Nhược Phong, kẻ tiện nhân này ra đây cho ta!” Hoa Huyễn Trúc trợn đỏ con mắt, nàng mới là chủ nhân của Bách Hoa sơn trang! Cổ Nhược Phong hủy Bách Hoa sơn trang của nàng, Hoa Huyễn Trúc nàng không đội trời chung với nàng ta!

Không bao lâu, Si liền xuất hiện, trực tiếp bắn vào trong miệng Hoa Huyễn Trúc một viên thuốc màu trắng, nhìn kỹ thì giống viên thuốc mà Hoa Linh uống vào ngày đó như đúc! Sau đó túm lấy Hoa Huyễn Trúc liền biến mất ở cửa, một trận gió thổi qua, giống như Hoa Huyễn Trúc chưa từng xuất hiện ở đó!

Mị tựa vào ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn Si rời đi: “Ngày bận rộn như vậy còn tới quấy rầy, thật không thức thời!” May mà chủ tử đã nói sớm, chỉ cần Hoa Huyễn Trúc xuất hiện, không cần nói gì cả, trực tiếp mớm viên thuốc cho nàng ta, nàng cũng không có thời gian phụng bồi Hoa Huyễn Trúc cằn nhằn ở chỗ này! Hôm nay là đại hôn của phu nhân, người trong trang còn có ai rảnh rỗi mà quan tâm nàng ta!

Lúc này Huyết Nguyệt sơn trang treo đầy lụa đỏ, đuôi sa tanh tung bay, bây giờ là cuối tháng mười, vốn khí trời hơi rét đã tăng thêm phần ấm áp!

Trời vẫn còn tờ mờ sáng! Mị nhìn ra xa hồi lâu, rốt cuộc đã thấy một đám người thật dài!

Kiệu tám ngươi khiêng, mười tầng lụa mỏng nhàn nhạt lay động theo gió, sáu mươi tư món sính lễ theo sát phía sau!

Hôm nay như một kỳ tích Cổ Nhược Phong đã thay đổi một bộ trang phục màu đen, mặc một màu đỏ thẫm đơn giản như Phong Huyết Lân, Mạn Châu Sa Hoa phiền phức quấn quanh ống tay áo và vạt áo, cả người tao nhã diêm dúa lộng lẫy nói không nên lời! Kề vai sát cánh cùng Phong Huyết Lân, lại càng thêm một đôi trời đất tạo nên!

Hỏa Diễm cưỡi bạch mã, đi phía trước đội ngũ, mặc dù bắt đầu lên đường từ nửa đêm, nhưng thần thái vẫn sáng láng, nghĩ đến hôm nay có thể cưới Cổ Uyển Ngưng vào cửa, trái tim tĩnh lặng hơn hai mươi năm của hắn lại nhảy lên giống như ba mươi năm trước khi nhìn thấy Cổ Uyển Ngưng!

Trang phục màu đỏ vui mừng, phía trên thêu ngọn lửa giống như phượng hoàng trông rất sống động, so với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân thì y phục càng thêm hoa lệ gấp mấy lần!

Cổ Nhược Phong hài lòng gật gật đầu, nàng không lo lắng trang phục màu đỏ của mình hôm nay sẽ ảnh hưởng tới phong thái của mẫu thân cùng Hỏa Diễm!

Cổ Uyển Ngưng được người đỡ từ bên trong ra, trên người còn chậm rãi lưu động nội lực do Cổ Nhược Phong cấp cho! Nửa đêm thức dậy bắt đầu trang điểm rất mệt mỏi, nhưng mà hôm nay nàng lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào!

Từ khi Cổ Uyển Ngưng ra ngoài, ánh mắt của Hỏa Diễm chỉ nhìn thấy nàng! Phượng hoàng bay lên, khăn voan màu đỏ nhạt che giấu dung nhan của nàng, lại có năng lực mơ hồ khiến cho người ta muốn dòm ngó đến ba phần, càng thêm mê người!

Hắn đố kỵ! Hắn ghen! Vội nhảy xuống ngựa, phi thân qua ôm Cổ Uyển Ngưng lên rồi nhét vào trong kiệu tám người khiêng! Lễ tiết gì cũng bỏ hết! Vẻ đẹp của nàng sao có thể để cho người khác nhìn!

Mà lúc này, sáu mươi tư món sính lễ sau lưng đã mang vào sơn trang, đặt trong phòng Cổ Nhược Phong chỉ định rồi!

“Tân nương khởi kiệu!” Người làm mai theo kiệu hô to một tiếng, cả đội ngũ chuẩn bị đi về.

“Chậm đã.” Âm thanh réo rắt của Cổ Nhược Phong xuyên qua đám người, “Các ngươi quên đồ cưới rồi!”

Hỏa Diễm quay đầu nhìn lại chỉ thấy từng nhóm người mang thùng lớn quấn tơ lụa hồng đi ra.

“Phụ thân đại nhân chắc không ngại mấy người chúng ta đi theo náo nhiệt chứ?” Cổ Nhiễm Mặc nhíu mày nhìn Hỏa Diễm, hôm nay mẫu thân đại hôn, bản thân mình không đi nhận lễ?!

Hỏa Diễm hiểu ý cười một tiếng: “Đều là người nhà, sao có thể thiếu các ngươi!” Tiếng “Phụ thân đại nhân” kia của Cổ Nhiễm Mặc khiến hắn rất sung sướng!

Đội ngũ lên đường, chạy về thành Vô Hỏa, hiện giờ Hỏa Diễm đi phía trước cũng không biết, đồ cưới theo lời của Cổ Nhược Phong rốt cuộc động trời như thế nào!

Mấy người Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc nhìn từng rương đồ cưới trong phòng giảm bớt, theo câu nói “Đây đều là bạc của Bách Hoa sơn trang” trong lòng từ từ phục hồi tinh thần lại!

Vô sỉ thật vô sỉ! Bách Hoa sơn trang là khái niệm gì?! Tuy nói tài phú không so được với Vũ Văn sơn trang, nhưng so với quốc khố hoàng cung, đúng là nhiều hơn gấp bao nhiêu lần!

Mà lúc này Cổ Nhược Phong đang lôi kéo Phong Huyết Lân tra xét tám tám sáu mươi tư món sính lễ.

Phong Huyết Lân buồn cười nhìn Cổ Nhược Phong thấy vàng mà ánh mắt lấp lánh, nói nàng tham tài đi, đúng là khi chuẩn bị đồ cưới cho Cổ Uyển Ngưng đã khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối! Nói nàng hào phóng đi, hiện giờ lại ôm chặt lấy sáu mươi tư món sính lễ, dáng vẻ chết cũng không buông!

Mắt thấy đội ngũ đã đi được nửa canh giờ, Phong Huyết Lân tốt bụng nhắc nhở: “Chúng ta nên đi.” Sợ rằng đồ cưới đã vận chuyển không sai lắm rồi!

Quả nhiên, khi đám người Cổ Nhược Phong đi ra Huyết Nguyệt sơn trang, vừa đúng lúc món đồ cưới cuối cùng được mang ra ngoài!

Mấy người chậm rãi đi theo phía sau, cũng không hoàn toàn lo lắng mười dặm hồng trang đồ cưới có thể bị người vây lấy! Trong đội ngũ có không ít quỷ!

Cổ Nhiễm Mặc nhìn đội ngũ kéo dài nhìn không thấy tận cùng, cảm thán nói: “Phong nhi muội thật có tiền!”

Lập tức y hệt chân chó tiến tới gần phía trước: “Lúc nào ta đón dâu muội cũng đưa cho ta chút lễ nha! Ta không cần nhiều như vậy, một nửa là tốt rồi!”

Cổ Nhược Phong im lặng: “Nhị ca… tại sao ta có cảm giác huynh càng ngày càng có tiềm chất của Mị rồi hả?” Từ lúc nào thì Cổ Nhiễm Mặc cũng trở nên chân chó như vậy?

“Ách…” Cổ Nhiễm Mặc sờ sờ lỗ mũi, trong lòng than thở, muội muội của hắn thật không lưu tình! Hu hu hu, đều là vàng đó bạc đó châu báu đó! Hắn cũng muốn!

Mà lúc này trong lòng Cổ Nhược Phong lại là: hừ, liền định hết ăn lại uống đấy! Bằng vào năng lực của chính hắn, chút tiền này còn không kiếm được?!

Dân chúng thành Vô Hỏa kinh hãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net