Chương 79: Mười dặm hồng trang (1) tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bọn họ biết hôm nay thành chủ đại hôn, nhưng lại không biết nửa đêm canh ba hắn phải đi đón tân nương!

Sáng sớm tỉnh dậy đã nghe người cầm mõ canh nói, tối hôm qua hắn tận mắt thấy thành chủ dẫn theo sáu mươi tư món sính lễ đi! Sáu mươi tư món! Cũng có thể mua được nửa cái thành nhỏ rồi!

Mà bây giờ, đến giờ ngọ, rốt cuộc thành chủ đại nhân đã mang tân nương của hắn trở lại!

Xa xa một mảnh đỏ rực quanh co như vậy!

“Mười… Mười dặm hồng trang!” Có người chạy về phía cửa thành, hôm nay hắn vừa lên đường vào thành, liền gặp được phô trương lớn như vậy! Đó chân chính là mười dặm hồng trang! Trước kia nghe nói hoàng đế sắc phong hoàng hậu, sợ rằng không hùng vĩ như thế này!

“Cái gì cái gì?!” Người chen chúc tại cửa thành lo lắng hỏi, nhìn vẻ mặt kích động của hắn, xem ra là tin tức mới rất lớn!

“Mười dặm hồng trang!” Mặc dù học thức của hắn không nhiều lắm, nhưng cảnh tượng này, khi lần đầu tiên nhìn thấy liền nghĩ đến từ này! Không có gì thích hợp hơn để so sánh với nó!

“Hả!” một tiếng, “mười dặm hồng trang” này liền truyền từ cửa thành vào trong thành như thủy triều! Không bao lâu, gần như mọi người đều biết chuyện này!

Thậm chí, đứng ở cửa thành, đoán chừng đội ngũ dài bao nhiêu! Có người còn đếm đống đồ cưới!

Mười dặm hồng trang, không nhiều người có, sợ rằng đồ cưới này không phải người bình thường có khả năng có!

“Sáu mươi tư món!” Một người kêu lên, đồ cưới này không thể ít hơn so với sính lễ! Vì vậy, người bên cạnh đã gia nhập vào đội ngũ đếm sính lễ!

". . . . . ."

“Một trăm hai mươi tám món!” Lại một lần nữa kêu lên! Đây vốn là đồ cưới của thiên giới!

". . . . . ."

“Năm trăm tám mươi tám món!” Đám người kích động, này, này cũng có thể mua một thành tiếp theo rồi!

". . . . . ."

“Sáu trăm sáu mươi sáu món!” Có còn hay không? Có còn hay không?!

". . . . . ."

“Tám trăm món!” Gào khóc hu! Tám trăm món! Đây không phải người rồi!

". . . . . ."

“Tám trăm tám mươi tám món! Mọi người bình tĩnh… đếm thôi… tiếp tục đếm thôi…

". . . . . ."

“Chín trăm chín mươi chín!” Người cuối cùng đếm xong, cả cửa thành yên tĩnh! Chuyện này… là công chúa nước nào xuất giá! Mẹ nó! TMD, công chúa xuất giá cũng chưa từng thấy nhiều món đồ cưới như vậy!

Bốn người Cổ Nhược Phong đi theo cuối cùng gần cửa thành, nhìn đám người kích động cuồng nhiệt kia, trong đó có không ít người lộ ra ánh mắt tham lam!

Trong lòng hiểu rõ, nếu không phải đe dọa một chút, sợ rằng sẽ gặp phải không ít phiền toái!

Giơ một tay lên, chỉ thấy sau lưng Cổ Nhược Phong có hai yêu quái mang theo một đám thủ hạ, mang mấy rương lớn, mở ra, một đống bạc vụn chói lọi!

“Hôm nay Huyết Nguyệt Sơn Trang cùng thành chủ đại hôn, để thêm vui mừng, đặc biệt xuất ra mười vạn ngân lượng!”

Theo tiếng nói, bạc trắng từ trên trời rơi xuống, cũng rất trùng hợp mỗi một khối bạc vụn rơi vào trong tay một người, ngay cả trong chén khất cái bên đường cũng không nhiều không ít rơi một khối!

Không có một ai nhiều hơn hai, cũng không có ai không có! Công phu như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc lần nữa! Trong nhất thời những người nổi lên lòng tham lạnh đi! May mắn không có hành động! Ngay cả mấy tên thủ hạ đã có công phu đến mức này! Có thể thấy được Trang chủ Huyết Nguyệt sơn trang có võ công như thế nào!

Bọn họ sao có thể quên đời trước của Huyết Nguyệt sơn trang chính là Bách Hoa sơn trang! Bách Hoa sơn trang cường hãn không phải bọn họ không biết! Chỉ trong vòng một ngày đổi chủ tử, sửa lại danh hiệu! Thực lực như vậy! Mấy tiểu lâu la như bọn họ có thể chọc nổi sao!

Đám người Cổ Nhược Phong không dừng lại nữa, vui mừng vì được cho bạc, cảnh cáo cũng đã có, như vậy tiếp theo mà còn có kẻ không biết điều, cũng đừng trách thủ hạ nàng vô tình!

Nàng đã nói, ngày đại hôn, thấy nhiều máu thì vui mừng! Nhưng hôm nay là đại hôn của nương nàng, trên tay nàng còn nhiều biện pháp không thấy máu!

Phủ thành chủ, Hỏa Diễm dắt tay Cổ Uyển Ngưng hai người đứng phía sau cửa chờ đã nửa canh giờ! Vốn cho rằng mấy người Cổ Nhược Phong sẽ lập tức đến, nhưng mà, tới lại là quản gia đầu đầy mồ hôi hỏi: “Thành chủ, đồ cưới để chỗ nào?”

“Đồ cưới?” Hỏa Diễm ngược lại quên vụ này, “Đặt ở hậu viện là được.” Ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà quản gia cũng đến hỏi mình sao?

Quản gia đại nhân lau mồ hôi: “Hậu viện đã đầy!” Hiện tại cũng đặt hơn một trăm món đồ cưới rồi! Hơn nữa, nhìn như vậy, hình như phía sau còn có…

“Đầy?” Rốt cuộc Hỏa Diễm nhìn thẳng, sính lễ của hắn cũng chỉ chiếm có nửa tiểu viện! Đồ cưới theo lời Cổ Nhược Phong này…

Mang theo Cổ Uyển Ngưng chạy về tiểu viện, ở giữa tràn ngập rương buộc lụa đỏ!

“Bỏ vào ngân khố đi!” Hỏa Diễm nhíu mày, nhiều đồ cưới như vậy, quả thật xử lý không tốt! Nha đầu Cổ Nhược Phong kia lại cho hắn phần đại lễ như vậy!

Vậy mà, để cho hắn càng khiếp sợ hơn chính là…

Được rồi, bây giờ hắn cùng Cổ Uyển Ngưng nhìn toàn bộ đồ cưới được khiêng vô trọn vẹn nửa canh giờ, rốt cuộc thấy được bóng dáng đám người Cổ Nhược Phong!

Gương mặt dưới khăn voan của Cổ Uyển Ngưng đã kích động đến mức mặt không chút thay đổi rồi… Bởi vì… Kích động đến cứng đờ…

Nàng đương nhiên biết lý do Cổ Nhược Phong đưa nhiều đồ cưới như vậy! Thân phận của nàng sớm muộn gì cũng phải ra ánh sáng, một nữ tử hòa ly, cho dù là hòa ly, trong mắt người đời vẫn là người bị phu quân ruồng bỏ!

Mà Cổ Nhược Phong làm như vậy, mặc dù nàng là ngời bị phu quân ruồng bỏ đuổi ra khỏi nhà, nhưng còn có ai dám thuyết tam đạo tứ*?! Đồ cưới phô trương như vậy! Ai có thể có bản lĩnh! Hơn nữa, Hỏa Diễm là hạng người gì người của thành Vô Hỏa ai không biết? Hắn nửa đời không thành thân, nửa đời này người có tiền có thế thích hắn có bao nhiêu?! Một mực cự tuyệt, trong lòng chỉ chờ một mình nàng!

(*) Thuyết tam đạo tứ: hình dung không chịu trách nhiệm, nghị luận lung tung.

Mặc dù có người nói chuyện nhảm, thế nhưng chỉ là đố kỵ mà tạo thành cố ý hãm hại mà thôi, cho tới bây giờ Cổ Uyển Ngưng nàng đều không để ý đến những thứ này!

Cổ Nhược Phong nhìn hai tân nhân * đứng ở cửa phủ, khóe miệng cười trêu chọc: “Giờ lành sắp đến.” Được rồi, nàng thừa nhận mười dặm hồng trang này là nàng có phần cố ý! Nàng chính là muốn hai người bọn họ đợi thêm một chút! Mấy ngày nay bản thân mình là chuyện không thể ít hơn so với đại ca nhị ca! Mặc dù đều là phân phó thủ hạ đi làm…

(*) Hai tân nhân: Tân lang, tân nương

Làm việc tốt thường gian nan thôi! Khí trời hôm nay thật tốt, không biết tin tức này truyền tới kinh thành Mộ Dung…

Nghĩ đến sắc mặt của Mộ Dung Tô, còn đó mặt tối đen của Cổ Hạo Nhiên, nàng liền không nhịn sung sướng được!

Hừ, dám phái người tới quấy rối, sẽ thấy phải trả giá thật lớn!

Tin tức của Mộ Dung Tô cũng tương đối nhanh nhạy, năm ngày trước đã phái người chạy tới thành Vô Hỏa, mà mục đích của hắn cũng chỉ muốn hai  người là mình và Phong Huyết Lân chết thôi, nhưng thật xin lỗi, mẫu thân Cổ Nhược Phong nàng vừa đúng lúc đại hôn, cho nên, những nhân tố nguy hiểm tiềm tàng này nàng chỉ có thể giải quyết ở nửa đường thôi! Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay bên cạnh nàng không có quỷ xuất hiện. Cổ Nhược Phong nàng cũng không phải người tốt đẹp gì, người muốn mệnh của nàng, không chết cũng phải để cho nàng lột một lớp da, thi thể mười mấy cao thủ này coi như là lễ ra mắt “Đặc biệt chiếu cố” của Phong Huyết Lân đưa cho Mộ Dung Tô! Đừng tưởng rằng nhóm người mình rời kinh thành đi chính là bỏ qua cho hắn! Nàng sẽ cho hắn nếm cái cảm giác gì mà bị cô lập hoàn toàn! Mà ngòi nổ chính là… vị trí hắn đang ngồi!

Về phần Cổ Hạo Nhiên! Khóe mắt Cổ Nhược Phong liếc thấy mấy người biến mất trong nháy mắt ở chỗ rẽ cách đó không xa, Cổ gia thành Vô Hỏa sao? Chỉ có ngần ấy năng lực mà muốn nhiễu loạn hôn lễ của nương nàng! Coi Cổ Nhược Phong nàng là đồ trang trí sao?! Vốn không muốn nhúng tay vào Cổ gia ở đây, chỉ cần bọn họ an phận, mình sẽ bỏ qua cho bọn họ một ngựa! Không nghĩ tới hôm nay ngược lại tự đưa tới cửa, nàng há có đạo lý từ chối ngoài cửa?!

Nàng nghĩ, Bách Hoa sơn trang kia nhất định có không ít phòng giam? Nhiều thêm một hai người hoàn toàn không là vấn đề!

Phủ thành chủ hôm nay đã được Cổ Nhược Phong cho lũ quỷ đã thu trong mười mấy ngày nay bao vây tầng tầng lớp lớp, mấy trăm con quỷ dày đặc ở giữa không trung nhìn chằm chằm trong ngoài phủ thành chủ, trừ đi từng người có ý đồ bất chính!

Vòng vây bên ngoài gió thổi mây phun, nhưng bên trong phủ thành chủ lại mà một nơi ấm áp hài hòa!

Tuy đại hôn đã sớm chuẩn bị, nhưng hôm qua mới thông báo ra, cho nên người tới tặng lễ chỉ có người ở thành Vô Hỏa.

Nhìn hàng loạt đồ cưới được khiêng vào, hơn mười đôi mắt đều nóng bỏng! Hỏa Diễm này thật đúng là quá phất! Chỉ có điều, trong lòng mấy người cũng hiểu, hiện giờ bọn họ không thể tùy ý khiêu khích thành chủ này! Vốn là râu cọp sờ không được, bây giờ có thêm Huyết Nguyệt sơn trang là chỗ dựa cho hắn, ai còn dám có ý đồ liều mạng với hắn!

Cho nên, đại hôn này, tất cả mọi người an phận, không dám có chút hành động, mặc dù hâm mộ đố kỵ chín trăm chín mươi chín món đồ cưới kia, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười chúc phúc!

Cổ Nhược Phong cười lạnh nhìn đám người dối trá này, quả nhiên tất cả đều là kẻ diễn trò, chỉ có điều, hy vọng bọn họ hiểu rõ thì tốt, nếu không, nàng sẽ cho bọn họ biết kết quả khi dám đánh chủ ý lên phủ thành chủ! Bách Hoa sơn trang cũng có thể tiện tay tiêu diệt, một đám người có chức tước nho nhỏ trong thành chủ, vốn không cần nàng tự thân động thủ! Bất cứ thủ hạ nào của nàng cũng có thể khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, không còn đất đặt chân!

Phụ mẫu Hỏa Diễm mất sớm, khi hắn hơn hai mươi tuổi, mà Cổ Uyển Ngưng biết rõ khi phụ mẫu nàng biết nàng bị đuổi ra khỏi Cổ gia đã không coi nàng là nữ nhi mà đối đãi, lại càng sẽ không tới phủ thành chủ này. Mà trên thực tế, hai lão bất tử Cổ gia đang ở trong địa lao của Huyết Nguyệt sơn trang, một thân y phục hoa lệ bị che đậy bởi bụi bặm. Chính là hai người biến mất lúc Cổ Nhược Phong vào phủ thành chủ đã liếc thấy!

Mặc dù chỉ liếc qua, Cổ Nhược Phong cũng thấy rõ vẻ tính kế trong mắt bọn họ, cho dù bọn họ muốn làm gì, chỉ sợ đều không phải là chuyện tốt gì! Cũng không ngẫm lại, thủ hạ của Cổ Nhược Phong nàng ngồi không sao?

Vì vậy, trên chỗ cao đường, là một lão giả rất hiền lành đang ngồi, Cổ Nhược Phong chưa từng thấy, nhưng nhìn ánh mắt tôn kính của Hỏa Diễm thì biết rõ người này đức cao vọng trọng.

Chỉ thấy sau khi Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng làm lễ bái lạy với hắn, lão giả nở nụ cười ha ha, nội lực hùng hậu tràn khắp nhà: “Tốt tốt tốt!” Liên tiếp ba chữ “tốt” cho thấy tâm tình lão cao hứng!

“Rốt cuộc Diễm nhi kết hôn rồi! Nha đầu này không tệ!” Đáy mắt lão giả xẹt qua tia sáng, hiển nhiên rất hài lòng với Cổ Uyển Ngưng.

“Đây là sư phụ của ta.” Hỏa Diễm nghiêng đầu nói với Cổ Uyển Ngưng đang nghi ngờ, âm thanh tuy nhẹ, nhưng mượn vào công lực mấy người Cổ Nhược Phong tất nhiên nghe thấy rõ ràng.

Mặc dù trong lòng mấy người kinh ngạc Hỏa Diễm này từ lúc nào mà đột nhiên lộ ra một sư phụ? Nhưng nhìn lão nhân quang minh chính đại, cực kỳ hòa ái, lại tán thưởng với Cổ Uyển Ngưng, phải là người không tồi, nên cũng yên lòng.

“Phu thê giao bái!” Lễ quan hô lớn, sau cùng khi cúi đầu xuống, rốt cuộc Hỏa Diễm đã bỏ xuống tảng đã vẫn treo trong lòng! Hắn lo lắng hôm nay người của Cổ gia sẽ tới gây nhiễu loạn, nếu mình đuổi bọn họ ra, nói thế nào thì bọn họ cũng là phụ mẫu của Ngưng nhi, không hợp lý nhưng nếu bọn họ ở đây làm ầm ĩ, hôn lễ càng tiến hành không xong!

Nhưng hiện giờ bái đường đã kết thúc, người của Cổ gia không tới, mặc dù có tới, muốn phản đối, sự thật đã định, không còn đường đổi ý rồi!

Một buổi hôn lễ, kiệu tám người khiêng, sáu mươi tư món sính lễ, mười dặm hồng trang, mười vạn bạc mừng, tiệc bảy ngày! Những điều này, giống như đã mọc cánh truyền khắp thành Vô Hỏa, truyền về kinh thành Mộ Dung, cuối cùng truyền khắp vương triều Mộ Dung!

Hoàng đế trắc phi, công chúa xuất giá, cũng không phô trương cỡ này! Đại hôn này của Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng, là hôn lễ hoa lệ nhất cả đại lục Thiên Phượng! Khiến trong cuộc sống sau này, tất cả nữ tử chưa xuất giá đều mong chờ đại hôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net