Chương 8: Huyết ngọc xuất hiệnX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong nhi, cảnh tuyết bên ngoài không tệ, thức dậy xem đi?" Phong Huyết Lân một bên buông rèm xe ngựa xuống, một bên cố gắng lôi kéo Cổ Nhược Phong đang nằm trên giường dậy! "ta không xem! Ta muốn ngủ!" Cổ Nhược Phong rầu rĩ nói, tiếp tục đem thân thể rục sâu vào trong ô chăn! Thời tiết chết tiệt này, sao lại lạnh như vậy! Phong Huyết Lân bất đắc dĩ thở dài... Trở lại buổi sáng hôm nay! Hôm qua Bắc Ưng và Vân Lan đại hôn, cãi nhau một đêm! Cái này không phải là trọng điểm! Trọng điểm là -- "Khế đất! Khế ước mua bán nhà! Bạc của ta!" Trời sáng sau khi tỉnh dậy, Cổ Nhược Phong nghĩ đến những loại khế đất khế ước mua bán nhà mà nàng "cướp đoạt" được từ Vân gia, chỉ cảm thấy bạc trắng bóc thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt! Vừa định lấy từ trong nhẫn ngọc ra xem rốt cuộc là có giá trị bao nhiêu, kết quả lại là một cái bóng cũng không thấy! Cuối cùng, Phong Huyết Lân liền tốt bụng nhắc nhở - đêm qua nàng rất hào phóng đưa một nửa gia sản kia cho Vân Lan và Bắc Ưng xem như lễ vật đại hôn rồi. Sau đó, cả tiểu viện của Cổ Nhược Phong đều nghe thấy tiếng nàng kêu rên: "Khế đất! Khế ước mua bán nhà! Bạc của ta!" Khóc lóc thảm thiết... "Được rồi, đều đã đưa tặng rồi, nàng còn muốn sao nữa?" Phong Huyết Lân vuốt vuốt mái tóc dài của Cổ Nhược Phong. "Khế đất, khế ước mua bán nhà, bạc..." Mỗ Phong hút gió trả lời... "Nếu không chúng ta quay lại tìm bọn họ?" Phong Huyết Lân nhíu mày. "Hu hu... Nào có ai tặng lễ vật đại hôn rồi còn đòi lại... Vậy không phải là rất mất mặt sao..." Cổ Nhược Phong cực kỳ khinh bỉ liếc xéo Phong Huyết Lân. Khóe mắt Phong Huyết Lân rụt rụt, không phải hắn bởi vì nàng nên mới nghĩ ra chủ ý này sao! "Thôi thôi, ta sẽ bảo Vũ Văn Thiên Hàm đưa toàn bộ khế đất, khế ước mua bán nhà cho nàng được không?" Sao hắn lại cưới một thần giữ của thế này chứ! Cổ Nhược Phong... Ánh mắt càng thêm khinh bỉ nhìn về phía Phong Huyết Lân! Rốt cuộc khi nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của Phong Huyết Lân, lúc này mới nói một câu: "Của chàng chính là của ta! Khế ước mua bán nhà, khế đất, bạc không phải cũng là của ta sao?!" Cuối cùng Phong Huyết Lân không nói gì ngẩng đầu nhìn trời... Vì thế, khi trời không còn sớm nữa, sau khi khóc lóc kể lể trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, Cổ Nhược Phong an tĩnh lại... Bình sinh Cổ Nhược Phong yêu thích nhất ba việc: Vơ vét của cải, ăn ngon và đi ngủ! Hiện giờ không thể vơ vét của cải, lại còn phải gấp rút lên đường, vậy đồ ăn ngon kia cũng không nhìn thấy, cuối cùng cũng chỉ còn lại có đi ngủ! Cho nên, mắt thấy mặt trời đã lên cao, nàng liền sống chết không chịu rời giường, ngủ đến không gì có thể lay chuyển được! Thế cho nên Phong Huyết Lân không thể không trực tiếp ôm lấy nàng cùng ổ chăn đặt lên giường trên xe ngựa đã được sắp xếp ổn thỏa! Nhìn Cổ Nhược Phong ngủ trọn vẹn ba canh giờ, toàn thân Phong Huyết Lân tràn đầy cảm giác vô lực, đáy lòng hung hăng tàn nhẫn quyết định: "Về sau ai dám giựt tiền với Cổ Nhược Phong, hắn sẽ khiến cho mười tám đời tổ tông người đó cũng không được sống yên ổn!" Nhớ đến, hôm nay hắn có thể ôm lấy Phong nhi của hắn hạnh phúc ngắm nhìn cảnh tuyết hiếm thấy của vương triều Mộ Dung, cứ như vậy bị mấy cái tờ khế đất cùng khế ước mua bán nhà phá hủy hết, Phong Huyết Lân cảm thấy vô cùng buồn bực! Si Mị Võng Lượng nơm nớp lo sợ vội vàng đánh xe ngựa, thân thể thỉnh thoảng rụt rụt, rõ ràng mình đã là quỷ, sao lại còn có thể cảm thấy lạnh được chứ? Hơn nữa, chung quy vẫn cảnh thấy gió sau lưng phi thường quỷ dị! Tuyết trắng mờ mịt, lại đi gần nửa canh giờ, rốt cục Cổ Nhược Phong bị đói mà thức dậy, không khỏi cảm khái năng lực nhẫn lại cường hạn của nàng, vậy mà có thể mặt không đổi sắc kiên trì đến chiều mới cảm thấy đói! Mở mắt chống lại ánh mắt tò mò của Phong Huyết Lân, hai mắt màu đỏ mở to đánh giá khiến Cổ Nhược Phong cảm thấy khó hiểu, trên người nàng có cái gì khiến hắn tò mò sao? "Làm sao vậy?" Bởi vì ngủ mê mệt trong thời gian dài, lúc mở miệng giọng nói có chút khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời. Phong Huyết Lân đến gần Phong Huyết Lân chút nữa, mũi hai người gần như đụng vào nhao, mà khi bạc môi lạnh của Phong Huyết Lân mở ra nói chuyện, thỉnh thoảng còn cọ sát vào môi Cổ Nhược Phong: "Rốt cuộc nàng cũng đói bụng?" Gạt qua không khí ái muội, Cổ Nhược Phong bị ngũ khí lạ của Phong Huyết Lân làm cho mơ hồ: "Cái gì gọi là rốt cục ta cũng đói bụng?" Phong Huyết Lân tiếp tục kiên trì không ngừng phát huy giọng nói mị hoặc kia của hắn, những câu nói sau đó lại khiến cho Cổ Nhược Phong muốn nhảy dựng lên: "Không phải nàng có thể ăn như tiểu trư sao? Bây giờ còn có thể ngủ lâu như vậy sao?" Đương nhiên tiểu trư kia cũng chỉ có thể là tiểu trư của Phong Huyết Lân hắn! Cổ Nhược Phong trừng mắt lớn, cái gì gọi là có thể ăn như tiểu trư?! Nàng có khoa trương như vậy sao? Không phải mỗi lần đến một nơi nào đó thường lôi kéo hắn đi dạo ăn ngon sao, không phải đến tửu lâu đệ nhất sẽ kêu một bàn đồ ăn thôi sao... Được rồi, hai phần ba trong đó đều do nàng giải quyết... Nhưng như vậy cũng không thể kêu nàng là heo được! Rõ ràng so với heo nàng còn có thể nói! Không biết từ khi nào, mỗ Phong đã bắt đầu so sánh mình với heo rồi... Phong Huyết Lân nhìn thấy ánh mắt không ngừng thay đổi của Cổ Nhược Phong, biết nàng đang nghĩ, cũng không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì, cuối cùng không nhịn được "xì" bật cười một tiếng, hắn cũng không biết nàng còn có bộ mặt đáng yêu như vậy! Cổ Nhược Phong lấy lại tinh thần, vừa muốn giơ tay đánh Phong Huyết Lân, không đánh hắn một trận thì nàng không nuốt nổi cục tức này! Lại bị tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa làm cho ngừng lại. Đó là tiếng binh khí sắc bén chạm vào nhau, mỗi một cái đều mạnh mẽ va chạm như vậy, giống như muốn dùng toàn lực của cả đời để liều mạng! Bọn họ... hình như lại gặp phải một trận đuổi giết rồi. Lúc này xe ngựa đã ngừng lại, Si Mị Võng Lượng đưa mắt nhìn đám người đang đánh nhau trước mặt, lẳng lặng đợi chủ nhân phân phó mệnh lệnh. Dựa vào công lực của Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong, không cần bọn hắn bẩm bảo tình huống tự nhiên cũng sẽ biết. Từ lúc những tiếng đánh nhau kia nhỏ xuống diendanlqdonnnn có thể nhận ra được trận đấu này dĩ nhiên đã đến hồi kết thúc rồi. Hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết lân đều không mở miệng nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đợi kết thúc. Cho tới bây giờ bọn họ chưa bao giờ là người tốt, khi tâm tình tốt có lẽ sẽ ra tay cứu người hay giúp chút chuyện nhỏ gì gì đó, chẳng hạn như hộn sự của Bắc Ưng và Vân Lan, nhưng nếu tâm tình không tốt, vậy thì đừng mong bọn hắn có thể ra tay! Huống hồ, bây giờ Cổ Nhược Phong bị đói làm cho tỉnh, bọn họ lại gấp rút lên đường, những người đó xem như cản đường bọn họ, nếu không phải bởi vì trận chiến sắp kết thúc, sợ là Phong Huyết Lân sẽ trực tiếp giết chết nhân mã hai phe ngay lập tức, làm gì đến phiên bọn hắn hung hăng càn quấy như vậy? "Chủ tử, người đi trước đi!" "Hô hô, muốn chạy? Ngươi cho rằng Sát thủ Minh ngồi không sao?" "Hừ, cho dù ta có chết cũng sẽ không để cho các người thực hiện được!" "Ngươi dĩ nhiên là sẽ chết, chỉ là, vị chủ tử của ngươi chắc chắn cũng phải chết!" ... Không giải thích được đoạn đối thoại khó hiẻu này, nhưng mà, dường như có thể hiểu, chỉ là không biết "chủ tử" trong miệng người nọ rốt cuộc là người phương nào, lại có thủ hạ trung tâm như vậy, nhưng nhìn tình hình bây giờ, trung tâm cũng không thể nào đổi lại mạng sống của chủ tử hắn! "Các ngươi mang Nhân Nhân đi trước!" Một giọng nam trầm ổn vang lên, tuy là trầm ổn, nhưng lại có chút run rẩy, hiển nhiên là bản thân đã bị trọng thương! "Không, ta không đi! Cho dù chết ta cũng muốn chết cùng ngươi!" Rõ ràng là giọng nói ôn nhu của nữ nhân, lại có thể lộ ra kiên định mà người thường không có! Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, Trương Túy Dịch? Sao lại là hắn? Phong Huyết Lân cầm lấy điểm tâm trên bàn nhỏ ở bên cạnh, vẫn còn nóng hầm hập, đã qua ba canh giờ rưỡi , lý do duy nhất là chỉ có thể dùng nội lực để giữ ấm, nhét vào trong miệng Cổ Nhược Phong, một bên vươn tay ra chắn tấm màn xe phía trước. Si Mị Võng Lượng đã xuống xe ngựa cung kính đứng ở một bên, phía trước được mở rộng, trên đất tuyết trắng xóa cách đó hơn trăm thước có hơn mười mấy hắc y nhân vây quanh một nhóm người ở giữa, trên mặt đất có không ít thi thể nằm ngổn ngang, có hắc y nhân, cũng có ám vệ, hiển nhiên là trận chiến ác liệt này đã tiến hành rất lâu rồi! Y phục trên người Trương Túy Dịch đã nhuốm không ít máu, khắp nơi trên thân thể đều là vết tích của đao kiếm, chỉ là đang miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình ngã xuống, mà nữ tử bên cạnh hắn, áo trắng tóc đen, trên người không hề nhiễm một vệt máu, cũng không chịu thương tổn gì, xem ra là được bảo hộ cực kỳ tốt, chỉ là không biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, liệu một nhánh hương hồn có phải cũng sẽ không còn hay không. Kết cục có vẻ như đã định sẵn, không có bất kỳ viện trợ nào từ bên ngoài, thực lực của địch ta cũng sai biệt rất lớn, đám người vị bao vây này, đã là người chết trong mắt người khác... Nhưng mà... trên đời này không thiếu gì chuyện ngoài ý muốn!

Cổ Nhược Phong vô cùng hài lòng ăn miếng điểm tâm, ừ, món điểm tâm đậu xanh xốp giòn này cũng không tệ, da bên ngoài giòn mà không ngán, nhân bên trong thơm ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon! Phong Huyết Lân đưa tay trái lên vuốt cắm: "Hình như Trương gia có rất nhiều bạc." Bỗng nhiên, đôi mắt đang khép hờ của Cổ Nhược Phong lấp lánh ánh sáng, chỉ thiếu chưa có hiện lên hai chữ "$", điển hình cho tài nô! Há miệng cắm miếng điểm tâm đậu đỏ mà Phong Huyết Lân đưa đến, trong đầu không ngừng tính toán, Trương gia, một trong ba đại thế gia của vương triều Mộ Dung, Trương Túy Dịch này có thể tính là nửa đương gia! Vậy chẳng phải bạc trong tay hắn... Cổ Nhược Phong nghĩ vậy nên hôm qua tự mình đã viết ra những khế đất khế ước mua bán nhà, thịt đau trong nháy mắt liền khép lại, nàng quyết định, mạng Trương Túy Dịch này nên cứu! Nhìn hai mắt vô cùng sáng kia của Cổ Nhược Phong, trong lòng Phong Huyết Lân mặc niệm ba giây cho Trương Túy Dịch, hi vọng Trương gia không bị Phong nhi vét sạch sẽ... Sau khi mặc niệm xong, Phong Huyết Lân liền " không chút lưu tình" phân phó: "Cứu người." Về phần sau khi cứu về, Phong nhi dọa nạt như thế nào, hắn sẽ chỉ ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió thôi... Quả nhiên, trên thực tế Phong Huyết Lân cũng là một kẻ tài nô! (Mỗ Lân: ngươi dám nói ngươi không thích bạc? Mỗ Nguyệt 【 kiên định địa diêu đầu 】: Không thích! Ta thích... Vàng! Mỗ Lân 【 ánh mắt cực kỳ kinh bỉ 】: ... ) Lần này người ra tay là Võng, đánh nhanh thắng nhanh là sở trường của hắn, cây kiếm trong tay, lao thẳng đến đám người hắc y nhân, trong nháy mắt liền thu dọn xong đám người đó! Lúc này những thủ hạ may mắn còn sống của Trương Túy Dịch chết lặng người, đây là người nào, có cần đả kích người khác như vậy không?! Rõ ràng không kém bọn hắn là mấy, vậy mà một kích tất sát, khiến cho những thứ bọn họ chăm chỉ khổ luyện hơn hai mươi năm làm sao có thể theo kịp được! Dĩ nhiên thân thể của Trương Túy Dịch đã đến mức cực hạn, nhìn hai người một đen một đỏ trong xe ngựa, mặt nạ màu bạc, còn có tứ đại cao thủ bên cạnh người, đây không phải là Huyết vương gia và Huyết vương phi thì còn là ai được?! Tuy nhiên Trương Túy Dịch không quen biết Cổ Nhược Phong, nhưng nếu nàng có thể ra tay cứu giúp, trước không đề cập đến nàng có ý đồ gì, nhưng tính mạng của nhón người mình xem như tạm thời không gặp nguy hiểm rồi. Nghĩ đến đây Trương Túy Dịch liền hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh, cũng may mà nữ tử yếu đuối bên cạnh hắn có thể đỡ được hắn. Hai mắt Phong Huyết Lân nheo lại: "Hắn hôn mê rồi." Cổ Nhược Phong không vui trừng mắt một cái nhìn chằm chằm đám người may mắn còn sống sót cách đó không xa, sao hắn lại ngất chứ? Vậy tiền cứu mạng phải đi hỏi ai?! "Hưu" một tiếng, theo tiếng xé gió, một viên thuốc bay ra từ trong xe ngựa, không nghiêng không lệch bay thẳng vào miệng Trương Túy Dịch, viên thuốc vào miệng lập tức tan rã, cho dù người bên cạnh có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi! "Dịch!" Vội vàng gọi một tiếng, Sở Nhân Nhân vỗ vào mặt Trương Túy Dịch, không biết vừa rồi Trương Túy Dịch ăn cái gì, có hai đến thân thể hắn hay không? Người trong xe ngựa là ai? Trên thế giới này, ngoài trừ Trương Túy Dịch, nàng không tin trên đời này còn có người tốt! Hơn nữa lần này còn cứu bọn họ, có thể nói là cùng đối đầu với Sát thủ Minh! Trương Túy Dịch đau đớn nhíu mày, lại làm cho Sở Nhân Nhân hô to một tiếng, đau đớn trong lòng không phải là giả! Nếu Trương Túy Dịch chết, nàng cũng sẽ không sống một mình! Cuối cùng, dường như hao hết lo lắng của Sở Nhân Nhân, Trương Túy Dịch chậm rãi mở mắt, những đau đớn trên người vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng hắn bị nội thương rất nghiêm trọng, giờ cảm giác đã tốt hơn nhiều, trên người mình không có loại thuốc này, vậy khẳng định là Huyết vương gia cho rồi! "Trương Túy Dịch tạ ơn Vương gia cứu mạng!" Nhưng mà, thật lâu sau, bên trong xe ngựa vẫn không truyền đến một tiếng hồi âm... Trương Túy Dịch cung kính cúi đầu cảm kịch thật lâu, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, chỉ thấy mành xe ngựa đã buông xuống, bốn đại thị vệ không lên xe, nhưng xe ngựa đang chạy đến bên này. Xe ngựa cách Trương Túy Dịch một trượng thì dừng lại, tứ quỷ Si Mị Võng Lượng đứng yên bên cạnh một lần nữa, đầu năm nay chỉ cần đi theo chủ tử, mỗi ngày đều có kịch hay để xem! Đôi mắt phượng của Mị câu lên, tròng mắt liếc nhìn người bên này, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Si mới thu liễm lại, chỉ là ngoài miệng vẫn không phục như cũ, thầm nói: " Rõ ràng chính mình cũng nghĩ như vậy đấy thôi!" Trương Túy Dịch không rõ là mình đã làm sai chỗ nào, lại cho là tính cách của Huyết vương gia vốn là như vậy, vì thế lại cúi đầu một lần nữa, mặc kệ là nói thế nào, đây chính là người đã cứu mạng mình! Đứng trong gió tuyết đợi trọn vẹn một khắc đồng hồ, trong xe ngựa mới chậm rãi truyền đến một câu: "Trương Túy Dịch, ngươi biết tội chưa?" Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của nữ tử, so với gió tuyết bên ngoài càng lạnh hơn! Đây rõ ràng là giọng nói của Huyết vương phi Cổ Nhược Phong! Từ nhỏ trí nhớ của Trương Túy Dịch đặc biệt tốt, tuy chỉ nghe qua giọng của Cổ Nhược Phong một lần, nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ của hắn, mặc dù hiện giờ bản thân bị trong thương nhưng vẫn như cũ nghe ra được! Trương Túy Dịch nhíu mày, nghĩ lại một lần, không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu: "Túy Dịch không biết, mời Huyết vương phi chỉ dạy!" Trước mắt là lần thứ hai hắn gặp Huyết vương phi này, nên cũng không biết mình đã đắc tội với nàng ở đâu! Gió, hình như lạnh hơn một chút: "Ngươi cũng biết cứu ngươi là người của bổn vương phi, người ngươi phải cảm tạ là bổn vương phi mới đúng!" Suy nghĩ của Si Mị Võng Lượng trở nên lộn xộn theo gió... Vương phi có cần so đo như vậy không? Nàng cứu hay Vương gia cứu không phải là đều giống nhau sao? Hai người có gì khác nhau sao? Có sao? Có sao?! Trương Túy Dịch kinh ngạc mở to hai mắt, trong đầu nhớ lại, trong ngày hội ở Vân Hồ, Huyết vương phi bảo vệ Huyết vương gia hắn đã nhìn thấy rõ ràng! Nàng muốn cho Huyết vương gia tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ! Bây giờ, hắn cảm tạ Huyết vương gia thì có gì sai sao? Trương Túy Dịch bối rối... Nhưng trước mắt, Huyết vương gia không hề lên tiếng, vậy người cứu hắn hẳn là Huyết vương phi, như vậy... "Túy Dịch tạ ơn ân cứu mạng của Huyết vương phi!" Mặc kệ là cứu như thế nào, đã cứu thì phải cảm tạ! Trương Túy Dịch rất tự giác cúi đầu nói lời cảm tạ. Trong xe ngựa... Khóe miệng Phong Huyết Lân giật giật nhìn Cổ Nhược Phong càn quét hết mười đĩa điểm tâm bàn! Nàng... Có phải là đã ăn nhiều quá không? Không đúng, có phair hắn đã chuẩn bị nhiều quá hay không? Cổ Nhược Phong lau vụn còn xót lại ngoài miệng, từ từ nâng ly trà trên bàn lên, thỏa mãn nhấp một ngụm, thuận tiện đánh cái ợ no nê: "Điểm tâm này cũng không tệ, ai làm? Khi nào quay về liền kêu hắn làm thêm điểm tâm đi." Phong Huyết lân hít sâu một hơi: "Trương Túy Dịch còn đang chờ bên ngoài..." Lúc này Cổ Nhược Phong mới giật mình phục hồi tinh thần: "A...! Thiếu chút nữa ta liền quên mất!" Ài... Đều tại điểm tâm này gây họa! Làm hại nàng thiếu chút nữa quên vơ vét của cải! Phất tay vén rèm cửa lên, nhìn lướt qua Trương Túy Dịch, ừ, nội thương khôi phục cũng không tệ, xem ra dược của nàng lại có tiến bộ rồi, khi nào quay về phải làm nhiều một chút chắc là cũng bán được không ít tiền đi? "Ngươi muốn cảm tạ bổn vương phi như thế nào?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, cảm tạ là phủ vân, bạc mới là đạo lý! Trương Túy Dịch ngẩng đầu nhìn ánh mắt trêu tức của Cổ Nhược Phong, trong lòng cười khổ, hiện giờ hắn cái gì cũng không có, hắn có thể lấy cái gì để cảm tạ? Sở Nhân Nhân cắn chặt răng, lấy ra miếng ngọc bội duy nhất trên người, đưa đến: "Hiện giờ chúng ta bị người hãm hại, bị người đuổi giết, đây là ngọc bội gia truyền của tổ tiên ta, nếu Huyết vương phi không chê..." "Nhân Nhân!" Trương Túy Dịch lo lắng kêu lên một tiếng, làm sao hắn có thể để nàng đem bảo ngọc tổ truyền ra tặng cho người khác chứ? Cổ Nhược Phong nhìn miếng ngọc bội trong tay Sở Nhân Nhân, kia là một miếng huyết ngọc! Mặc dù vòng tay huyết ngọc này không phải là huyết ngọc thuần túy, nhưng cũng được coi là cực phẩm! Đây cũng là thứ vô giá! Phong Huyết Lân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia rất lâu: "Khí tức quen thuộc..." "Chàng nói... Vòng tay huyết ngọc?" Cổ Nhược Phong khẽ nói. "Ừm." Phong Huyết Lân gật đầu, cho dù cách xa, nhưng khí tức trên đó cũng không thể nào giấu được hắn! Bông tuyết hình lục giác tụ tập thành từng mảng từng mảng, lượn vòng rơi lên người Trương Túy Dịch và Sở Nhân Nhân, sau đó dừng lại ở trên đầu trên người bọn hắn. "Mang theo bọn họ." Thật lâu sau, Cổ Nhược Phong mới nói một câu như vậy, mành xe ngựa cũng rơi xuống theo những lời nói này, chắn tất cả phong cảnh bên trong. Sở Nhân Nhân nhìn ngọc bội trên tay, hồng ngọc trên đời này rất hiếm, cho dù chỉ là một miếng ngọc nhỉ như vậy, cũng đủ để làm cho người khác cảm thấy háo thắng! Vậy mà Huyết vương phi này lại không muốn? Hay là... đợi đến khi đưa nhóm người mình đến nơi an toàn rồi mới muốn? Đám người Trương Túy Dịch vào chiếc xe ngựa phía sau xe của Cổ Nhược Phong, cái đó chuẩn bị cho đám người Si Mị Võng Lượng, tuy nhiên bọn hắn không cần nghỉ ngơi, nhưng không phải còn có Phàm sao? Đối với sủng thê kia của Võng, Cổ Nhược Phong không bày tỏ điều gì. Bây giờ Trương Túy Dịch, Sở Nhân Nhân và Phàm ngồi chung một xe ngựa, đương nhiên, bên trong còn có một Tuyết Cơ... Mà ba người thị vệ may mắn của Trương Túy Dịch vừa vặn đảm nhiệm chức xa phu, bên ngoài tuy rét lạnh, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lạnh giá này vốn không là gì đối với bọn hắn. Sắc trời càng lúc càng tối, mà trên đường bởi vì đám người Trương Túy Dịch mà bị trì hoãn, lại thêm tuyết lớn như vậy, lúc này muốn vào thành cũng không còn kịp rồi! Đêm nay đành phải nghỉ ở trong núi thôi... Chỉ là, đêm nay lại là ngày trăng tròn! Nhìn bóng đêm buông xuống, nhìn ánh trăng tròn kia dần dần hiện lên... "Shit!" Cổ Nhược Phong thấp giọng mắng một tiếng, vậy mà nàng lại quên mất ngày quan trọng như vậy! Đêm nay trăng tròn, đối với Lân mà nói, sẽ là loại tra tấn như thế nào! "Si, hạ trại!" Thanh âm lần lành càng trong veo mà lạnh lùng hơn, còn có chút lo lắng không thể nhận ra! Dĩ nhiên Si Mị Võng Lượng cũng biết trăng tròn ban đêm rất đặc biệt với chủ tử bọn hắn! Si vội vàng tìm một nơi khuất gió rồi ngừng xe ngựa lại, tứ quỷ bắt đầu tìm củi nhóm lửa. Đám người Trương Túy Dịch cũng xuống xe ngựa sưởi ấm, thuận tiện xử lý những vết thương trên người. Có viên thuốc kia của Cổ Nhược Phong, thân thể của Trương Túy Dịch đã không còn có gì đáng ngại, ngược lại ba ám vệ may mắn sống sót của hắn lại bị thương nghiêm trọng hơn rất nhiều! Trương Túy Dịch đưa mắt nhìn về phía xe ngựa của Cổ Nhược Phong, dược kia hiệu quả thế nào hắn đã tự mình lĩnh hội qua, chỉ là... Nếu dược tốt hiếm có, có thể được một viên cũng đã là vận khí, lại mở miệng hỏi nàng, sợ là không tốt đẹp gì! Nhưng ba người nay liều mạng vì mình... Lúc Trương Túy Dịch còn đang suy nghĩ, trong xe ngựa liền bay ra ba viên thuốc, Trương Túy Dịch dễ dàng tiếp được, cái gì cũng không nói, nhưng mùi thơm ngát tỏa ra từ viên thuốc kia, Trương Túy Dịch liền biết đây là viên thuốc mình đã ăn lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net