Chương 80: Mười dặm hồng trang (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành Mộ Dung, Ngự thư phòng trong hoàng cung, Mộ Dung Tô quăng tấu chương lên trên bàn dài, một đôi mắt hung ác nham hiểm giống như ác quỷ đến từ địa ngục! Đê tiện tàn nhẫn!

“Phế vật!” Đều là một đám phế vậy! Thế mà lại bị người diệt hại ở giữa! Tuy ngoài mặt Mộ Dung Tô tức giận, nhưng sâu trong nội tâm cũng hiểu rõ, thực lực của Cổ Nhược Phong và người nọ tuyệt đối không phải là tầm thường! Vậy mà có thể giả ngây giả dại ở dưới mí mắt hắn mười lăm năm! Đây quả thật là thất bại lớn nhất của cuộc đời hắn!

Hắn nghĩ hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân sẽ chết, nhưng mà, bằng vào thực lực hiện tại của mình, chắc chắn là không có khả năng!

Đôi mắt u ám càng thêm thâm sâu, không phải hai người kia muốn đi Thiên Thánh Sơn sao? Vậy hắn không ngại hợp tác một lần cùng với Hiên Viên Vũ! Về phần Cổ gia, sinh ra một nữ nhi như vậy, có phải cũng nên cho hắn một cái công đạo hay không!

Mà lúc này Cổ Hạo Nhiên đang nhìn hai vị phu nhân quỳ trên mặt đất, đầu thấy choáng váng, rốt cuộc đời trước hắn đã tạo ra cái nghiệt gì! Lại cưới hai nữ tử có tâm kế như vậy vào cửa! Các nàng không thể để cho hắn sống yên ổn một ngày được sao?

Cổ Hạo Nhiên suy nghĩ đến ngày ấy khi hắn trở lại phòng ngủ, lại thấy trên bàn trong phòng có một phong thư, hai đứa con bất hiểu Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần vậy mà lại theo Cổ Uyển Ngưng rời đi! Ngay cả gia sản cũng không cần! Đứa con bất hiếu này! Từng người từng người đều bị mê muội! Cổ Nhược Phong trở nên khác thường, không hề có chút tôn trọng nào đối với người làm phụ thân như hắn, thỉnh thoảng còn châm chọc uy hiếp khiêu khích hắn! Còn hai người Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc cũng để lại thư rồi trốn đi! Cái gì gọi là “cái gia đình này đã không có lý do gì giữ lại bọn hắn rồi.”? Cái gì gọi là “Duyên phận phụ tử đã hết, sau này gặp cũng chỉ là người xa lạ?”

Mà hai nữ nhân trước mặt natf, từ sau khi ba người Cổ Uyển Ngưng rời đi, mỗi ngày đều ngươi tranh ta đấu, làm cho cái nhà này không có một ngày bình yên! Gần như là từ đồ ăn sáng đưa cho ai trước đến việc người nào đi ra cửa trước người nào, những thứ việc nhỏ nhặt cũng khiến hai người tranh đến ngươi chết ta sống, cuối cùng luôn luốn khóc lóc kể lể đến trước mặt hắn!

Mà gần đây vì chuyện của Cổ Uyển Ngưng, trong lòng hắn cảm thấy áy náy, lại bởi vì nàng gả cho Hỏa Diễm mà cảm thấy phẫn nộ! Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao có thể gả cho Hỏa Diễm!

Nhưng mà, khi Cổ Hạo Nhiên nhận được tin tức hai người thành hôn từ thủ hạ của hắn truyền đến thì liền tức giận đến công tâm, lảo đảo hai bước, trong nháy mắt người như già đi mười mấy tuổi!

Hắn nghĩ, hắn thật sự yêu Cổ Uyển Ngưng, nếu không năm đó làm sao có thể hao tổn tâm cơ tính toán kỹ lưỡng để cho nàng hết hy vọng với Hỏa Diễm?

Nếu không làm sao khi nghe thấy Cổ Uyển Ngưng cầm tờ thư hòa ly rời khỏi Cổ gia trong lòng lại như có lửa đốt, không ăn không uống chờ suốt cả một ngày một đêm?

Nếu không tại sai tại thời khác cảm thấy vô cùng lạnh như vậy, trong lòng giống như thiếu thiếu cái gì đó?

Cổ Uyển Ngưng, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?

Nhưng, Cổ Hạo Nhiên hắn đã từng nghĩ tới, có lẽ hắn thật sự yêu Cổ Uyển Ngưng, cho dù là hắn yêu nàng ít hơn yêu tiền tài địa vị quyền lợi! Vậy hắn có tư cách gì trách Cổ Uyển Ngưng vô tình?

Tình cảm trên thế giới vốn cũng không thể nói là có công bằng! Khi một người yêu ngươi, ngươi sẽ là toàn bộ thế giới của nàng, lúc nàng không thích ngươi, vậy ngươi không là cái gì cả!

Huống chi, Cổ Uyển Ngưng vốn không thích Cổ Hạo Nhiên, chuyện năm đó, nàng không hận hắn đã là nhân từ với hắn rồi! Mà đây cũng là bởi vì nàng khinh thường hận hắn!

Thành Vô Hỏa, phủ Thành Chủ cực kỳ náo nhiệt, mở tiệc bảy ngày, người đến người đi, mặc kệ là thật tâm đến chúc mừng hay là dối trá nịnh nọt, Hỏa Diễm đều cười ha ha tiếp nhận.

Trong địa lao Huyết Nguyệt sơn trang, các loại cực hình muôn màu rực rỡ, bất luận là đồ bằng sắt hay bằng gỗ, đều đã biến thành màu đỏ sậm, làm cho nơi này càng thêm âm trầm tối tăm.

Vẫn là một chiếc ghế đắt tiền như cũ, hơn nữa còn tản ra mùi hương ngọt ngào, chỉ là, bây giờ đổi thành Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong.

Quần áo màu đỏ cùng cỗ lim màu vàng chế tác ghế dựa kia thật là tương xứng, mạn châu sa hoa vô cùng xinh đẹp quấn quanh vạt áo của hai người, hai người đều mặc y phục màu đỏ, phẩm chất màu sắc kiểu dáng giống nhau rất có cảm giác như một bộ y phục dành cho tình nhân vậy!

Chung quanh đang thi hành hình phạt khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi run sợ, trên roi da in hằn dấu vết màu đỏ, thay nhau xuất trận! Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai!

Hai lão nhân ngã xuống trước ghế, mặc dù tóc đã bạc, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt! Chỉ là, lúc này biểu tình trên mặt cực kỳ khó coi!

“Thấy sao?” Cổ Nhược Phong nuốt xuống miếng Quế Hoa Cao trong miệng, cuối cùng thưởng cho bọn hắn một cái liếc mắt: “Những người này, là người muốn gây rối trong ngày đại hôn.”

Mỗi một chữ, nói rất vân đạm phong khinh (điềm nhiên, bình thản như mây như gió), lại khắc sâu vào trong lòng hai người dưới đất.

Cổ Kỳ đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, lớn tiếng gọi: “Ngươi không để đối với chúng ta như vậy! Chúng ta là ngoại tổ phụ mẫu (ông bà ngoại) của ngươi!”

“Ngoại tổ phụ mẫu?” Cổ Nhược Phong khẽ xì một tiếng, đó là cái gì? Thực xin lỗi, nàng chưa từng nghe qua.

Sau đó ánh mắt liền trở nên hưng dữ: “Ta mặc kệ các ngươi có mục đích gì, ta chỉ nói một lần. Đừng vọng tưởng có được cái gì hoặc lợi dụng cái gì từ chỗ mẫu thân, cũng đừng khoe khoang thân phận của các ngươi ra ngoài. Nếu không, để ta biết, ta không ngại khiến cho các ngươi ngậm miệng vĩnh viễn đâu! Nhớ kỹ, Cổ Uyển Ngưng đã không còn là người của Cổ gia, bây giờ nàng là Uyển Ngưng của Hỏa gia.”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi đứa con gái bất hiếu!” Người nữ tử trên mặt đất cũng lớn tiếng nói, nàng là mẫu thân Vu Tình của Cổ Uyển Ngưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net