Chương 9. Hơn vạn + Xin lỗi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Huyết Lân thở ra một hơi, rốt cuộc đã phục hồi tất cả vết thương như cũ! Nhìn da thịt bóng loáng trong sáng không có một vết thương, Phong Huyết Lân hài lòng nhếch miệng, Phong nhi của hắn là tốt nhất!

Khi Cổ Nhược Phong tỉnh lại đã là buổi trưa, đau nhức trên người lúc trước không chịu nổi, cảm giác nội lực hoàn toàn tiêu hao hết đã không còn, mà vết thương do Hỏa lang cào cắn cũng đã không tìm thấy!

Trong lòng biết là do Phong Huyết Lân, đáy lòng Cổ Nhược Phong tràn đầy cảm động, vốn xế chiều hắn mới tỉnh, nhưng lại tỉnh trước ba bốn canh giờ là vì nàng sao? Bởi vì hắn cảm nhận được nàng gặp nguy hiểm, cho nên, mới ép buộc bản thân tỉnh lại cứu nàng sao?

“Đã tỉnh rồi hả?” Phong Huyết Lân đưa tay vuốt ve gò má của Cổ Nhược Phong, trong mắt màu máu mang theo chút mệt mỏi, mà vẻ thương yêu bên trong càng lúc càng dày đặc!

“Ừ.” Cổ Nhược Phong khẽ gật đầu, nàng nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt hắn, hắn cũng biết những điều này là nàng nguyện ý! Nàng lại càng không tình nguyện thấy hắn bị thương! Lân, tha thứ cho sự ích kỷ của nàng…

Phong Huyết Lân ôm chặt Cổ Nhược Phong, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy khàn khàn: “Phong nhi… đừng vứt bỏ ta…”

Nhẹ nhàng, lại như một trận gió, ở mọi chỗ, mặc dù trái tim Cổ Nhược Phong cực kỳ cứng rắn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị phá vỡ, cứ lấp đầy như vậy!

Lông mi Cổ Nhược Phong khẽ rung, nàng lại để cho hắn sợ hãi…

“Sẽ không…” Đây là một lời cam kết. Nàng sẽ không vứt bỏ hắn! Cho dù đúng vào đêm trăng tròn, cho dù thiên định cửu kiếp chết tiệt, cũng đừng mong nàng bỏ lại hắn! Muốn chết, vậy mọi người liền cùng nhau xuống địa ngục! Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, nàng và hắn, sinh tử không rời!

“Chủ tử… Thành chủ thành Lĩnh Nam có lời mời!” Âm thanh do dự của Si vang lên từ ngoài cửa, bọn họ mới đến thành Lĩnh Nam, hơn nữa còn khiêm tốn bí mật như vậy, thành chủ này đã biết, xem ra tin tức của hắn không phải nhanh nhẹn bình thường!

Phong Huyết Lân nửa tựa vào trên giường, thành chủ thành Lĩnh Nam? Trong đầu liền hiện lên tin tức điều tra của người này: Thành chủ thành Lĩnh Nam, Nam Phong, hai mươi tám tuổi, tuy là thành chủ thành biên giới, nhưng lại nho nhã lễ độ như thư sinh, quanh năm một bộ áo tím. Vợ hắn Mộ Lam, cũng một bộ áo tím, xuất thân giang hồ, có vẻ hào phóng của nữ nhân giang hồ, lại có vẻ tiểu thư khuê các trang nhã, thật là một hiền thê hiếm có.

Chỉ có điều, không biết mục đích Nam Phong tìm mình là cái gì? Cho dù là mình hay là Phong nhi, hình như không qua lại với Nam Phong?

Cổ Nhược Phong tò mò nhìn về phía Phong Huyết Lân, đối với chút chuyện này, nàng thật sự không hiểu rõ, đúng là nàng có vài tiểu quỷ, sau lưng sự phát triển của Huyết Nguyệt sơn trang cũng giao cho những quỷ kia đi xử lý, mình và Phong Huyết Lân hoàn toàn là chưởng quỷ phủi tay. Mà nàng tới đời này cũng ngắn ngủn mấy tháng, quen biết với các nơi của vương triều Mộ Dung đã khó rồi, về vương triều Hiên Viên, nàng không hề rõ! Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt mê man của nàng, nhếch môi cười khẽ: “Muốn biết?”

Cổ Nhược Phong rất nghe lời gật đầu, dù là chuyện gì thì nàng đều thích nắm giữ trong tay mình, dĩ nhiên, lời Phong Huyết Lân chỉ có thể coi là hoàn toàn ngoài ý muốn…

Đường cong nơi khóe miệng Phong Huyết Lân càng thêm tà mị: “Hôn ta một cái ta sẽ nói cho nàng biết.” Trừ bỏ mặt nạ, chân mày chau lên là hào hoa phong nhã khó diễn tả bằng lời!

Khóe miệng Cổ Nhược Phong run run mạnh mẽ, cái này, có điểm tự cho mình là ánh sáng mặt trời!

Chỉ có điều, nhìn khát vọng ẩn dưới đáy mắt kia, Nhược Phong vẫn mềm lòng nhắm mắt lại, dần dần tiếp cận…

Cảm xúc mềm mại này, không giống với nhiệt độ của mình, mềm mại, yếu ớt, không có vẻ tà mị vô tình như vậy, hơn nữa khó diễn tả thương yêu và cưng chiều bằng lời!

Hai người đắm chìm trong nhiệt độ của đối phương, lúc môi lưỡi tiếp xúc giống như sự đụng chạm giữa trái tim với trái tim khiến người ta muốn điên cuồng…

Nam Phong nhìn hai người đang nằm nghiêng trên sập nhỏ, một đỏ một đen, nam tử mặc trang phục màu đỏ, mặt nạ màu bạc tinh xảo giống như thật, nửa gương mặt lộ ra ngoài mặt nạ là hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị, làm cho người ta cảm thán cõi đời này còn có ai có thể sánh vai với hắn?! Nữ tử mặc trang phục màu đen nhẹ nhàng, bao lấy thân thể lung linh ở bên trong, nhìn lướt qua mặt mũi trong nháy mắt là một vẻ quyến rũ, dung mạo tuyệt thế như vậy, cũng chỉ có nam tử bên cạnh mới xứng được với nàng!

Hai người này, chính là Huyết Vương gia và Huyết Vương phi trong truyền thuyết! Là hai người tôn quý nhất của vương triều Mộ Dung! Ngay cả hoàng đế Mộ Dung – Mộ Dung Niệm Hàn – cũng muốn tôn kính hai người trên ba phần!

Hai người này, nên nói là trên cõi đời này không còn ai có thể chọc tới hai người! Cho dù là tài lực hay thế lực, hai người này cũng có thể đứng đầu trên đời!

“Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, tại hạ Mộ Phong thành chủ thành Lĩnh Nam.” Nam Phong cung kính thi lễ, cũng không phải quỳ lạy, cũng là lễ ra mắt tôn kính nhất của người bình thường rồi! Cũng khẳng định địa vị của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân!

Người tôn quý nhất vương triều Mộ Dung, đương nhien cũng sẽ có ưu đãi khi ở vương triều Hiên Viên! Mà hôm nay, hắn chỉ thấy một mặt trong truyền thuyết của hai người mà thôi!

“Không biết thành chủ tìm bổn vương có chuyện gì?” Nếu Nam Phong mang chức danh thành chủ ra, cũng gọi hắn là Huyết Vương gia, vậy hắn đương nhiên cũng lấy bổn vương tự xưng! Cõi đời này, người có thể gọi hắn là Phong Huyết Lân chỉ có một, đó chính là Cổ Nhược Phong!

“Nam Phong nghe nói đến tất cả truyền thuyết về Huyết Vương gia Huyết Vương phi, đã sớm muốn gặp mặt một lần, không ngờ hôm nay hai vị tới thành Lĩnh Nam, Nam Phong chuẩn bị bữa tiệc nhỏ, để đón gió tẩy trần cho hai vị, không biết Huyết Vương gia và Huyết Vương phi có nể mặt không?” Huyết Vương gia và Huyết Vương phi của vương triều Mộ Dung cùng đến đây, nếu nói không có mục đích hắn bị đánh chết cũng không tin!

Mặc dù người này chưa bao giờ đi qua vương triều Mộ Dung, nhưng chuyện xảy ra ở vương triều Mộ dung sao giấu diếm được Nam Phong hắn?  Mộ Dung Niệm Hàn cũng không có điểm nào nổi trội, lại nhanh chóng lên ngôi như vậy, Mộ Dung Niệm Hàn không có thủ đoạn này! Mà chuyện thứ nhất sau khi Mộ Dung Niệm Hàn lên ngôi chính là sắc phong Huyết Vương gia, thấy Huyết Vương gia như thấy trẫm! Thánh chỉ như vậy tức là chỉ ở dưới đế vương, hoặc là nói đế vương nên ở dưới! Hàm nghĩa trong này, dân chúng bình thường không biết, nhưng hắn là thành chủ thành Lĩnh Nam sao lại không biết?! Huống chi, trong một đêm Huyết Vương gia và Huyết Vương phi đã tiêu diệt Bách Hoa sơn trang – một trong ba trang lớn của Thiên Phượng, người bình thường sao có thực lực như vậy?! Mặc dù Cửu vương gia Hiên Viên Dật Vân có thực lực lớn nhất vương triều Hiên Viên cũng không nắm chắc có thể làm được! Tuy Bách Hoa sơn trang là trang yếu kém nhất trong tam đại sơn trang!

Hai người như vậy đến vương triều Hiên Viên, hắn làm một thành chủ biên giới, có nghĩa vụ và trách nhiệm tra rõ sự việc!

Đây chính là Nam Phong, cử chỉ nói chuyện không chút nào khiến cho người ta có cảm giác không thích, cũng không biểu hiện rõ ràng mục đích của mình như vậy, luôn có lý do hợp lý, khiến cho người ta không có lý do cự tuyệt!

Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương, Nam Phong này, quả nhiên là nhà ngoại giao, không hổ là thành chủ thành biên giới của vương triều Hiên  Viên, thủ đoạn khôn khéo, không hề để cho người ta cơ hội lưu lại đầu đề câu chuyện.

“Thành chủ mời nồng hậu như thế, bổn vương và vương phi sao cự tuyệt được?” Phong Huyết Lân nói xong liền dẫn Cổ Nhược Phong đứng lên, dáng vẻ như vậy chính là chuẩn bị đi.

Nam Phong cúi mắt xuống, che đậy mừng thầm nơi đáy lòng, phân tích tin đồn trước đó, Huyết Vương gia và Huyết Vương phi rất khó chung đụng! Cộng thêm cảm giác của mình, người càng nở nụ cười càng khó có thể cân nhắc tâm tư của họ, thâm trầm nơi đáy mắt họ khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc, đoán không ra hỉ nộ. Nam Phong hắn chính là người như vậy, nhưng gặp Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hắn tự nhận công lực chưa đủ!

Phủ thành chủ thành Lĩnh Nam tốt hơn gấp bao nhiêu lần phủ thành chủ thành Cố Bắc như hang ổ của bọn ăn xin, tuy không có điêu lan ngọc thế*, nhưng cũng có hoa lạ cỏ quý, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo, giống như một nửa Nam Phong này, tỏa ra khí tức thư sinh, càng có thêm tư vị danh môn vọng tộc.

(*) Điêu lan ngọc thế: lan can chạm trổ, thềm đá hoa. Dùng để diễn tả một công trình kiến trúc cao sang tráng lệ.

Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến khiến người của phủ thành chủ nơm nớp lo sợ không ít, truyền thuyết Huyết Vương gia là người tôn quý nhất vương triều Hiên Viên, thế nhưng truyền thuyết này chỉ mới bắt đầu từ mấy tháng trước, mười tám năm qua, ảnh hưởng của Huyết Vương với mọi người đều là người hút máu, nhân vật quan trọng của Diêm Vương! Mặc dù hôm nay vị này có thân phận được tôn sùng, nhưng ảnh hưởng của mười tám năm không phải chỉ cần một ngày là tan băng giá!

Cổ Nhược Phong liếc nhìn bọn hạ nhân và nha hoàn đang cúi đầu tuy không run lẩy bẩy nhưng đứng cách họ khá xa, khóe mắt chỉ có khinh thường, những người này sao có thể thưởng thức Phong Huyết Lân của nàng được! Những người này, ngay cả xách giày cho Lân cũng không xứng!

“Mộ Lam ra mắt Huyết Vương gia Huyết Vương phi.” Đi vào sảnh chính, một vị phu nhân có cách ăn mặc như nữ tử ra ngoài hành lễ. Nữ tử này mặc bộ y phục màu tím, đứng chung một chỗ với Nam Phong giống như trang phục tình nhân, đây chắc là Mộ Lam – thê tử Nam Phong rồi!

Cổ Nhược Phong nghe được tiếng động ngẩng đầu lên nhìn lại, đây là nữ tử tuổi hơn hai mươi, mặc dù dung mạo không tính là thượng thừa, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú, ít nhất, đầu tiên cho nàng thấy rất thoải mái, không làm ra vẻ liễu yếu đung đưa trước gió, cũng không phải y phục chất đầy vàng bạc nổi lên phú quý phồn vinh, bộ y phục màu tím nhẹ nhàng khoan khoái, không phức tạp, không dài dòng, đơn giản gần gũi.

Cổ Nhược Phong nở một nụ cười chân thật, bởi vì nữ tử đó đã nở nụ cười chân thật như vậy, không giả dối, người như vậy, nàng thích!

“Ngươi chính là phu nhân thành chủ thành Lĩnh Nam? Quả nhiên người cũng như tên, nghe thấy không bằng mắt thấy.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cổ Nhược Phong mang theo chút thưởng thức, đối với người mà nàng nhìn thuận mắt, từ trước đến nay nàng không keo kiệt cho thiện cảm.

“Huyết Vương phi cũng có dung nhan tuyệt sắc như lời đồn. Đối với tài hoa của Huyết Vương phi, Mộ Lam ngưỡng mộ đã lâu.” Mộ Lam đi tới bên cạnh Nam Phong, mặc dù ở trước mặt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cũng không che giấu ân ái của hai người chút nào, kéo cánh tay Nam Phong, không phải chim nhỏ nép vào người, nhưng lại có phần quyến rũ khác!

Ăn trưa rất phong phú, gà vịt thịt cá cùng nhau ra trận, thịt viên đầu sư tử, Phật khiêu tường *, sườn hấp…  Mỗi món ăn đều vô cùng lộng lẫy, tại hiên viên Vương Triều thuộc về nước Tuyết mà nói, món ăn cẩn thận như vậy cũng đã coi là tinh hoa rồi! Nam Phong này đúng là đã mất không ít tâm tư.

(*)Thịt viên đầu sư tử: là món thịt viên có đường kính từ 5 đến 10cm, thịt viên lớn nên so sánh với đầu sư tử.
Phật khiêu tường: nguyên gốc 佛跳墙, là món ăn nổi tiếng của Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt. Ở Việt Nam còn có tên gọi khác là Phật nhảy tường, bụt leo tường, Phật trèo tường. Vốn là món ăn bổ dưỡng nhưng qua Việt Nam thành ý nghĩa khác vì các thành phần của món ăn giúp tăng khả năng sinh lý

Bốn người ngồi không lâu, một tiểu nha hoàn đi lên, nói bên tai Mộ Lam gì đó, chỉ thấy Mộ Lam đứng dậy cười cười xin lỗi: “Trong phủ có việc gấp cần xử lý, kính mong Huyết Vương gia và Huyết Vương phi tha lỗi.”

“Đã là việc gấp, sao Vương gia cùng bản phi lại trách tội?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, vừa rồi trong bữa tiệc nói chuyện một chút với Mộ Lam, nàng đã nhìn rất kỹ Mộ Lam, nữ tử này, quả nhiên là nữ tử giang hồ hào phóng, d.đ'l.q*đ lại vừa là tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa, thật không biết Nam Phong này đi đâu tìm người tuyệt vời! Chỉ có điều… Nếu nàng không nhìn nhầm, hình như trên trán hai người có vẻ u sầu khó giấu, không biết buồn phiền vì cái gì.

Nhất là khi nha hoàn đó nói mấy câu, chân mày Nam Phong nhíu chặt hơn, hiển nhiên Nam Phong biết Mộ Lam đi xử lý chuyện gì.

Hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều nhìn ra, nhưng không ai ngu đến mức hỏi ra lời. Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, đây là chuyện nhà Nam Phong, cho dù là Vương gia, cũng không có quyền lợi hỏi tới. Huống chi, tính tình hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân vốn là việc không liên quan đến mình thì vắt giò ngồi xem, bọn họ có khuynh hướng xem trò vui hơn. Nếu chuyện lớn chuyện nhỏ gì trên cõi đời này đều phải quan tâm, chắc bọn họ phải mệt mỏi muốn chết?

Sau khi Mộ Lam đi, Nam Phong liền không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện vui vẻ nữa, lại càng thỉnh thoảng nhìn về phía ngưỡng cửa, giống như đang chờ đợi người nào đó trở về.

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, bên trong có nghi ngờ, lại có xem cuộc vui.

Nói chuyện trước lúc dùng cơm, Nam Phong đã biết Huyết Vương gia và Huyết Vương phi nhàm chán quá nên du ngoạn chung quanh mà thôi, cũng không có hiềm nghi thăm dò tin tức, đương nhiên mở rộng phòng bị với bọn họ. Không thể không nói, Phong Huyết Lân có bản lĩnh để người khác nghe theo ý nguyện của hắn như vậy! Rõ ràng lấy thân phận đến đây là chuyện không hợp lý hợp tình, rất khiến người ta nghi ngờ, lại hết lần này tới lần khác có thể thuyết phục người ta tin tưởng hắn chỉ đơn thuần tới đây du ngoạn!

“Đánh cuộc như thế nào?” Cổ Nhược Phong nhíu mày.

Phong Huyết Lân quay đầu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, đánh cuộc? Phong nhi có sở thích như vậy từ khi nào chứ? Chẳng qua, chỉ cần nàng thích, mặc dù đánh cuộc bằng tính mạng hắn cũng theo đến cùng!

“Đánh cuộc gì?”

“Đánh cuộc Nam Phong vì chuyện gì mà phiền não, thấy sao?”

Vì chuyện gì mà phiền não? Trực giác của Phong Huyết Lân treo một dấu chấm hỏi lớn trên đầu! Bọn họ mới đến thành Lĩnh Nam, biết Nam Phong chưa đến một canh giờ, phải đoán thế nào? Hắn đã muốn hoài nghi có phải Phong nhi là kẻ bịp bợm rồi!

Nhưng nói trở lại, Phong nhi ít khi làm chuyện không nắm chắc, nếu Phong nhi nói ra, chẳng lẽ Phong nhi đã đoán ra phiền não trong lòng Nam Phong?

Vừa nghĩ đến đây, Phong Huyết Lân đã cảm thấy trong lòng bọt khí chua chát trong lòng không ngừng bốc lên, còn thiếu chút nữa để cho hắn chết đuối! Cả cặp mắt màu đỏ cũng bị phủ một tầng ghen tức!

Chỉ có điều…

“Tiền đánh cuộc là gì?” Phong Huyết Lân bình tĩnh tâm tư, nhưng lời nói ra vẫn mang theo chút mùi vị cắn răng nghiến lợi… Đánh cuộc thì đánh cuộc, Phong Huyết Lân hắn còn sợ cái này sao?!

Ánh mắt kia giao nhau, không biết rốt cuộc hai người này thầm đánh cuộc cái gì, định ra ước định gì.

Mãi cho đến khi dùng bữa xong, ba người vẫn không thấy Mộ Lam trở về, hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong vẫn nhàn nhã lau khóe miệng như cũ, mỗi một động tác đều tùy ý mà tao nhã. Nhưng mà, Nam Phong ở bên không hăng hái như vậy, lòng hắn đã sớm theo Mộ Lam rời đi mà rối rắm thành một đống rồi!

Mắt thấy Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong buông chén đũa xuống, Nam Phong mở miệng hỏi thăm: “Gian phòng đã chuẩn bị xong cho hai vị, liệu Nam Phong có thể đưa hai vị đi nhìn một chút?”

Dọc đường đi, cảnh sắc đẹp đẽ, cho dù là phòng khách, mỗi một chỗ đều bố trí tỉ mỉ, có thể nhận thấy rõ ràng chủ nhân là người cẩn thận!

Nhưng mới đi đến nửa đường, ba người liền bị một nha hoàn vội vàng chặn đường lại: “Thành chủ! Thành chủ! Lão phu nhân muốn ngài lập tức đi tới!”

Chân mày Nam Phong hơi nhíu lại, đầu óc mơ hồ lại có chút đau đớn, nóng nảy trong lòng thêm sâu, dĩ nhiên trên mặt đã không để ý tới gì mà che giấu, hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong nhìn biểu cảm không sót chút gì!

Nam Phong này, quản lý thành chủ biên giới ngay ngắn rõ ràng, nhưng xử lý sự việc trong nhà hình như có chút…

“Ngại quá…” Nam Phong xoay người liếc nhìn Phong Huyết Lân, nói thật, áp lực mà Huyết Vương gia cho hắn không phải lớn bình thường! Nếu không phải… Hắn cũng không đi đến nửa đường tới đây lại rời đi!

Dẫn đường đến một nửa, vả lại chính là dẫn đường cho Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, Nam Phong hắn không phải ông thọ thắt cổ, chán sống! Nếu hai người bọn họ khó chịu, tùy tiện động đầu ngón tay út cũng có thể tiêu diệt hắn! Thật không biết dũng khí lúc trước của mình từ đâu đến, thế mà lại chủ động chạy đi trêu chọc hai đại tôn thần này! Bây giờ suy nghĩ lại một chút mấy tháng nay hai người này làm chuyện gì, đó là những gì mà người thường làm sao?!

Bây giờ Nam Phong hối hận đến đen cả ruột, hai người Huyết Vương gia và Huyết Vương phi có thể đến thành Lĩnh Nam, có thể tự mình chiêu đãi bọn họ đó là vinh hạnh của hắn, bây giờ hắn muốn gạt hai người này ra chỗ khác, không biết hai người có cho hắn một chưởng không? Nói thế nào đều rất bất kính! Nhưng nếu như mình không qua bên kia, vậy sau này đừng nghĩ tới có cuộc sống tốt rồi!

Không chờ Nam Phong nói xong, Cổ Nhược Phong liền mở miệng trước: “Nếu đã tới phủ thành chủ, vậy cùng nhau đi gặp lão phu nhân thôi.”

“Chuyện này…” Nam Phong khổ sở nhíu mày.

“Thành chủ, không xong không xong rồi!” Một gã sai vặt chạy tới, “Thiếu phu nhân té xỉu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net