Chương 96: Thạch thất trong giếng cạn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt nạ bạc che khuất nét mặt của Cổ Nhược Phong, thế nhưng hai mắt lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, mọi người đều thấy rõ sự tàn nhẫn khát máu trong đôi mắt hắn!

“Lục soát cho ta.” Thanh âm lạnh lẽo vô tình hàm chứa lửa giận, một mệnh lệnh đơn giản, nhưng lại khiến cho những người ở đây run sợ!

Khi Huyết vương gia và Huyết vương phi tới chỉ dẫn theo năm người, hiện giờ bốn người bảo vệ phủ Thành Chủ, chỉ còn lại nữ tử áo trắng trước đó bóp cổ Ngọc Y Nhi. Chẳng lẽ muốn một mình nữ tử này lục soát từng người tìm giải dược? Phủ Thành Chủ này  không nhỏ, chỉ sợ lục soát ba ngày ba đêm cũng chưa xong? Vậy chẳng lẽ bọn hắn phải ở lại đây ba ngày ba đêm hay sao?

Mà lúc này Ngọc Y Nhi cảm thấy lạnh hết cả người! Đúng, lạnh lẽo! Nàng tuyệt đối không nhìn nhầm, Phong Huyết Lân kia chỉ làm vô tình liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ là cái nhìn kia, khiến cho nàng bừng tỉnh! Trong hai mắt đỏ vô tình không khỏi nhắc nhở thật ra hắn là một người khát máu, hắn đối đãi với người khác không dịu dàng cưng chiều giống như với Cổ Nhược Phong! Mà mình giống như một người không quan trọng, nếu chết... cũng không có quan hệ! Không, không phải, trong mắt kia nói đúng, mình tiếp tục sống là dư thừa!

Ngọc Y Nhi sợ hãi, nàng vẫn cho rằng chuyện Cổ Nhược Phong làm được, dựa vào cái gì mà Ngọc Y Nhi nàng không làm được, nếu Phong Huyết Lân gặp mình trước, nói không chừng vị trí Huyết vương phi kia đã sớm là của mình! Mà người Phong Huyết Lân sủng nịch cũng là Ngọc Y Nhi nàng! Nữ tử tôn quý nhất vương triều Mộ Dung nên là Ngọc Y Nhi nàng!

Nhưng bây giờ, ánh mắt ghét bỏ của Phong Huyết Lân trực tiếp đánh nàng vào mười tám tầng địa ngục! Trong đôi mắt đỏ kia ngoài tàn nhẫn không còn cái gì khác! Hắn nhìn nàng, giống như nhìn một người chết!

Ngọc Tây Âu nghe thấy Phong Huyết Lân ra lệnh, trong lòng liền cả kinh, nhưng không còn cách nào khác, Huyết Vương gia này không phải là người hắn có thể chọc vào! Buổi sáng hôm qua nhận được thánh chỉ Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ, gặp Huyết vương gia như gặp trẫm! Nếu hắn ngăn cản không khác nào kháng chỉ!

Một tia nội lực mạnh mẽ quét qua, nữ tử áo trắng kia hẳn là cao thủ trong cao thủ!

“A!” một tiếng thét kinh hãi vang lên!

Toàn bộ ngoài trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh!

Toàn thân Ngọc Tây Âu đứng ở nơi đó run rẩy!

Ngọc Y Nhi... toàn thân trần như nhộng, nàng vốn mặc y phục đỏ thẫm bảnh bao lại bị một tia nội lực của Phàm xé nát không còn một mảnh! Cảm giác toàn thân lành lạnh mới khiến cho nàng ý thức được chuyện gì đã xảy ra trên người mình!

Không mảnh vải che thân... ngay cả cái yếm và tiểu khố cũng không giữ lại cho nàng!

Nàng cứ như vậy đứng ở nơi dễ bị các tài tử giai nhân trông thấy nhất, làm trò cười cho tất cả mọi người! Đừng nói là làm Huyết vương phi, ngay cả một gia đình bình thường sợ là cũng không thể rồi!

Ngồi xổm trên mặt đấy ôm lấy thân mình, tận lực ngăn cản cảnh tượng bị tiết lộ, nhưng thân nàng không mảnh vải vẫn “lộ ra bên ngoài”, làm thế nào cũng không che được!

Phong Huyết Lân coi thường cảnh tượng kia, cúi đầu nhìn Cổ Nhược Phong an tĩnh nằm trong lòng, trong lúc hôn mê, thân thể nàng hơi run giống như đang cố sức kiềm chế cái gì đó...

Rốt cuộc Ngọc Tây Âu cũng phản ứng kịp, lập tức cởi áo khoác ngoài của mình ra bao lấy Ngọc Y Nhi, gương mặt già nua lúng túng thêm chút tức giận! Huyết vương gia làm vậy hơi quá đáng! Sao hắn có thể đối xử với Ngọc Y Nhi như vậy! Ngọc Tây Âu hắn dù mất tất cả cũng phải đòi lại công đạo cho Y Nhi! Ngẩng đầu, ria mép khẽ run rẩy!

Vừa định chất vấn Phong Huyết Lân, sao lại làm tổn hại đến danh dự của nữ tử chưa xuất giá như vậy, hắn không thích hợp với cái tên Huyết vương gia này rồi?

Chỉ thấy nữ tử áo trắng vừa phất tay một cái đã khiến cho thể diện của Ngọc gia hắn không còn kia khom lưng nhặt lên một cái bình sứ nhỏ, mở ra khẽ ngửi một cái, sau đó cung kính đưa cho Phong Huyết Lân: “Chủ tử, giải dược.”

Bốn chữ, giống như sét giữa trời quang khiến cho những lời chất vấn của Ngọc Tây Âu bị ngăn lại ở trong yết hầu, không thốt ra được!

Trong cái bình sứ nhỏ màu xanh kia là... giải dược...

Ngọc Y Nhi vốn đang chìm đắm trong xấu hổ cùng phẫn nộ, lúc này không dám tin nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ màu xanh trong tay Phong Huyết Lân, làm sao có thể, rõ ràng nàng giấu ở trong phòng, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Y Nhi không thoát được ánh mắt của mọi người xung quanh, trên mặt một đám lộ ra vẻ: Độc này quả nhiên là do Ngọc Y Nhi hạ! Nàng đúng là mỹ nhân rắn rết! Lúc này vẫn còn ở trước mặt mọi người, trên thân không mảnh vải che, nữ tử như vậy, cho dù là ăn mày đẳng cấp thấp nhất cũng không muốn! Nói không chừng, ngày nào đó không cẩn thận mắc bẫy của nàng, chết thế nào cũng không biết!

Ánh mắt khinh thường hả hê giống như tơ nhện dệt thành một cái lưới khổng lồ bao vây lấy Ngọc Y Nhi!

Phong Huyết Lân cho Cổ Nhược Phong ăn giải dược, qua thời gian một chén trà nhỏ, Cổ Nhược Phong liền từ từ tỉnh lại, lúc đầu mở mắt còn cảm thấy mơ màng, đến khi nhìn thấy Ngọc Y Nhi co quắp trên mặt đất liền trở nên tỉnh táo hẳn, tức giận dâng trào, xuyên qua đáy mắt!

“Ngọc Y Nhi, ngươi muốn mưu hại Vương gia sao?” Gầm lên giận dữ, Phong Huyết Lân là người trong lòng nàng muốn bảo hộ, mà Ngọc Y Nhi không biết trời cao đất rộng lại muốn động đến hắn!

Trong lòng Ngọc Tây Âu thật lạnh, dường như hắn thấy được đoạn đầu đài ở ngoại ô kia, trên trăm người của Ngọc gia hắn quỳ ở nơi đó, vừa đến giờ ngọ, đầu rơi xuống tới tấp, máu chảy thành sông!

Mưu hại Vương gia! Đó là tội tru di cửu tộc! Tôn nghiêm của hoàng thất không cho phép người khác vũ nhục, huống chi là đắc tội mưu hại Vương gia! Hơn nữa, người Vương gia này còn là Huyết vương gia tôn quý nhất của vương triều Mộ Dung! Không nói đến Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua, chỉ cần một đầu ngón tay của Huyết Nguyệt sơn trang cũng đủ bóp chết bọn hắn! Cho dù cả hai thế lực đó không ra tay, vậy Hỏa Diễm thành chủ của thành Vô Hỏa làm sao có thể bỏ qua cho người!

“Bộp!” một tiếng quỳ xuống, bây giờ Ngọc Tây Âu đã không còn lời nào để nói, nhân chứng vật chứng ở đây, mọi người đều chứng kiến, cho dù hôm nay Ngọc Nhi có chết cũng không thiwfa nhận bị giao cho Hình bộ thẩm lý, hình phạt như vậy một nữ tử yếu đuối như nàng cũng không thể chịu được!

“Vương gia, tội thần không biết dậy được nữ nhi, xin Vương gia mở lượng khoan hồng, tội thần nguyện ý một mình chịu tội thay!” Hắn không thể để Y Nhi có việc gì! Y Nhi là người thân duy nhất của hắn trong mười mấy năm qua, nương Y Nhi chết sớm, Y Nhi đã đủ đáng thương, nếu để nàng chịu thêm tội này, hắn không đành lòng, càng không cho phép!

Nhưng mà, Ngọc Tây Âu đã quên, hắn chả qua chỉ là một thành chủ nho nhỏ của Ngọc thành, có năng lực gì nói không cho phép?

Lúc này Cổ Nhược Phong đã khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh vỗn có, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, mà nụ cười này, làm cho đáy lòng người ta cảm thấy lạnh! Người muốn thương tổn Phong Huyết Lân, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ hạ thủ lưu tình!

“Ngọc Tây Âu, ngươi thân là thành chủ của một thành, bổn Vương phi cho rằng, ngươi nên biết Ngọc Y Nhi phạm phải tội gì!” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có thể khiến cho mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng! Chuyện Cổ Nhược Phong nàng muốn làm, không ai có thể ngăn cản!

Phong Huyết Lân cười như không cười, sau đó nhìn Ngọc Tây Ây, muốn xem một vị quan chính trực như hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Đối với chuyện này, ngược lại hắn không có cảm xúc gì lớn, xử lý thế nào cũng được, chỉ cầm Phong nhi vui vẻ là được.

“Vương gia, có thể tìm một chỗ khác nói chuyện không?” Ngọc Tây Âu cương quyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phong Huyết Lân!

Ánh mắt cương quyết quyết như vậy, bên trong còn mang theo chút giãy giụa, khiến Cổ Nhược Phong cảm thấy hứng thú, ngược lại nàng muốn nhìn xem Ngọc Tây Âu này sẽ lấy cái gì ra để đàm phán với bọn họ!

Nhìn Cổ Nhược Phong hơi nhìu mày, Phong Huyết Lân liền biết suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng giơ tay lên, Phàm vận nội lực, nói với mọi người trong đình: “Các vị tiểu thư công tử, mời lập tức rời khỏi phủ Thành Chủ.” Đuổi người, không cần lý do! Chỉ cần hung hăng như vậy!

Si Mị Võng Lượng canh giữ ở cửa cũng trở lại, bay qua một hồ nước trong vắt, từ bốn phương mà đến, khinh công quá tuyệt đỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net