Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng như mọi khi, Sasuke phải thức dậy rất sớm. Vì sao ư? Vì công việc nhà mỗi ngày của cậu là chất như núi, lại còn nếu như dậy trễ thì bọn kia lại chửi bới, đánh đập cậu. Nếu như đám người kia lại nói với hắn rằng cậu không làm đc việc, lại còn trở thành gánh nặng thì cậu không muốn. Sasuke không thích bản thân trở thành người vô dụng trước mặt Naruto. Chống người ngồi dậy, cậu chỉ thấy toàn thân đau nhói, kí ức đêm qua chạy dọc trong đầu mình. Bỗng một bàn tay rắn chắc choàng ôm lấy Mình?
"Đi đâu"
"A..tôi.."
Sasuke cố gắng nhẹ nhàng nhất để gỡ tay người kia ra, ấy vậy mà vẫn làm người ta thức giấc.
"Giờ cậu hãy nói những gì cậu cần, không cần hay thích, không thích."
"Tôi - Công việc"
"Cậu làm gì?" - Bàn tay Naruto vẫn không buông ra, chỉ siết chặt hơn.
" Tất cả công việc, từ việc trong nhà cho đến việc ngoài sân... Rất nhiều việc, vậy nên..." - Cậu thực không phải nũng nịu mách lại với hắn, mà chung quy là cậu chỉ muốn hắn buông tay cho cậu đi làm việc của mình.
"Tôi có bảo cậu phải làm nhiều như vậy sao. Thế những người khác đâu"
"Họ... chỉ việc ngồi và sai bảo tôi"
Naruto nghe hai từ "sai bảo" cảm giác gì đó rất bực, không nghĩ đến trong nhà mình lại gặp phải kiểu ngược đãi 'ma cũ ăn hiếp ma mới' này.
"Từ bây giờ, cho cậu chọn đấy, làm việc nhà hay ngoan ngoan làm búp bê ở cạnh tôi" Dù là có xót, có tức giận nhưng Naruto vẫn không sao quên chọc con mèo nhỏ nào đó đang lo sợ vì thái độ của mình bỗng chốc thay đổi. Chọn ư? Nói thì nói như vậy chứ hắn cũng không để cậu chọn việc nhà.
Bật cười thành tiếng với vẻ mặt lo sợ ngây ngốc của Sasuke, rồi hắn nâng cằm cậu lên, mắt di dời xuống đôi môi nhấp nháy không thàh lời, lần đầu hắn muốn hôn một người đến như vậy. Không nghĩ nhiều, hắn liền áp môi mình xuống vành môi bé tẹo căng mọng kia.

Vuốt mái tóc phủ lòe xòe trên trán, hắn muốn nhìn rõ hơn gương mặt xinh đẹp ấy. Đôi môi ửng hồng, đôi mắt ướt át, càng khiến hắn thêm điên loạn, để rồi nhận ra, món đồ của hắn xinh đẹp, đắt giá đến nhường nào.

"Cậu...hôm nay cứ nghỉ ngơi đi" - Vậy là đủ, Naruto thực không muốn con búp bê bé nhỏ của mình hoảng sợ, lại càng không thích ai ăn hiếp cậu ngoài hắn. Hài lòng khi đôi mi cong dài khép lại, đôi mắt đen mê hoặc lòng người nhắm dần, hôn lên trán cậu một cái, hắn đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Hé mắt nhìn bóng lưng đang đi ra, Sasuke có cảm giác, người kia mang một thế giới to rộng, và đầy ấm áp, an tâm...

...

Đứng trên lầu cao, Naruto buông cái nhìn chết chóc xuống nhà. Bọn người ở lại không hề nhận ra hôm nay hắn ở nhà, lại càng không biết cậu đang ngủ ở phòng hắn. Dừng buổi "hợp chợ của bọn chúng lại, nghe phán xét chết chóc từ hắn...

"Tôi không bỏ  tiền ra để mướn những kẻ vô dụng, từ nay việc ai nấy làm, không thì cứ cuốn gói đi, đừng đợi tôi đuổi đấy"

Hoảng sợ với lời phán quyết ấy, bọn họ tản ra. Thật sợ nhất là bị đuổi việc, làm ở đây lương cao, việc lại càng nhẹ, thật tình chẳng có nơi nào ưu đãi hơn, mà nếu rời xa thì đáng tiếc. Không một ai dám thắc mắc sao hôm nay hắn ở nhà, lại càng không dám thắc mắc vì sao hắn lại rảnh rỗi mà quan tấm đến việc của hạ nhân như thế.

...

Đã ngủ cả ngày, nên Sasuke chẳng thế nào chợp mắt nữa. Nhìn khoảng không trên trần nhà, vô thức. Cả ngày nay,hắn không về, không vào phòng, có lẽ đã đi làm rồi. Vén chăn, lê thân thể nặng nề hòng có thể ngồi dậy,  nhưng tiếc là cái đau nhói gợn lên từ phía dưới khiến đôi chân cậu như không còn một chút sức lực nào và rồi...

*phịch* 

Cậu té ngã như một đưa trẻ lên ba chập chững học đi và loay hoay không biết phải đứng dậy thế nào.Khó khăn lắm cậu mới tìm được vật bám víu để đứng dậy, nhưng không biết tự khi nào mâm thức ăn đã để sẵn trên bàn, theo tầm với của sasuke mà trượt xuống, cậu cũng té nhào theo. Thức ăn trên mâm, đổ đầy ra đôi chân trần của Sasuke vỡ tan tành. Nóng, sasuke ấm ức, tự khi nào bản thân lại trở nên vô dụng như vậy? Tưỡng cảm xức từ lâu đã khô cằn, nay bỗng nhiên bộc phát, cậu thực là quá âm ức, nay lại để nước mắt tự do rơi. Chịu đựng quá lâu, nay cứ để sóng mũi cay cay khóc cho thân phận thấp hèn của mình.

"yaa! Này Sasuke, cậu định ngồi khóc mãi mà không đứng dậy sao?''

Vừa bước vào phòng, một cảnh tượng đập vào mắt khiến Naruto không biết phải diễn tả làm sao. Nhìn thấy kẻ nhỏ bé kia chỉ bết khóc nháo, vội vàng đi đến gạt hết những mảnh vỡ xung quanh, sợ lại làm tổn thương làn da mong manh ấy. Nhận ra lí do của sự việc này, hắn bật cười rồi bế thốc đứa trẻ nào đó lên, mang vào nhà tắm. Cậu ngồi yên để Naruto dội sạch vết bẩn trên người. May là cháo không nóng, không thì đôi chân mong manh này đã phồng rộp lên rồi.

"Không đứng được sao còn cố làm gì, hahah teme ngốc" - bỗng dưng Naruto muốn trêu chọc ai đó, cậu nhóc này dần bộc lộ mình ra rồi. Thực ra Sasuke vô cảm vì đã rất lâu rồi không ai quan tâm đến suy nghĩ cảm xúc của cậu nữa. Cậu ngượng ngùng quay mặt sang nơi khác "không biết". Quả thật thì Sasuke cũng không biết xuống giường làm gì, chỉ là thói quen ngồi trước cửa đợi tiếng bước chân của tên đầu đất nào đó thôi. 

" Ồ, Sasuke, cậu thật biến thái nha, định lõa thể thế này ra ngoài sao" - nhìn cái cúi đầu để giấu đi gương mặt đỏ như quả cà chua chín, bất giác Naruto nghĩ, đáng yêu quá, hắn chỉ muốn trêu cậu thôi...

"Không, tôi chỉ ra ngoài cửa ngồi, quen rồi.." Hẵn rững sốt khi nghe tiếng nói ấy, đêm hôm qua lúc hắn đến cậu cũng ngồi ngoài cửa, trên sàn đất lạnh lẽo, như thế khác nào tự hành hạ mình? Buộc lòng thắc mắc! "Cậu ngồi đó để làm gì?", người kia ngượng ngùng cuối mặt, chẳng có lí do nào khác...

"Tôi.. chờ anh về..." Chỉ vậy thôi sao,  bảo cậu ngốc hay là muốn tự hành hạ bản thân mình. Bỗng lồng ngực Naruto thấy hơi đau...

"Cậu lạnh à?"  cắt ngang dòng suy nghĩ vì cơ thể bên cạnh mình đang rrun lên từng đợt, không cầnđợi câu trả lời, hắn bế thốc cậu lên giường. Quấn chăn cẩn thận cho cậu, rồi hắn đi ra ngòa. Chốc lát, cửa lại mở, không phải Naruto, là những người mà đánh đập cậu mỗi ngày, giờ không dám nhìn mặt cậu. Chỉ biết cúi đầu dọn dẹp lại căn phòng và những thứ đổ vỡ. Xong cô ta ra ngoài, cùng lúc hắn đi vào, tay mang theo bộ quần áo.

"Mặc vào đi, hơi rộng một chút"  Naruto kiên nhẫn nhìn cậu mặc hết vào, bộ đồ rộng rãi, thoải mái, còn cậu thì gầy yếu đến mức như lọt thỏm vào trong. Khoác thêm cho cậu một tấm áo bông, cảm thấy người kia hết run...

"cậu mặc thêm áo, mang thêm tất vào, quấn khăng choàng cổ vào nếu đi ra ngoài, đừng để bị lạnh đấy."

Saaasuke gật đầu xem như hiểu, cậu thích thú với những món đồ mới được tặng, trong lòng cuộn lên cảm xúc mới lạ, có lẽ, thứ tình cảm này là không nên có,..

Thế là cả ngày hắn làm việc tại nhà, cậu thì chỉ việc ngồi trên giường, ngắm nghía những món đồ vừa được tặng, chốc chốc lại nhìn về con người đang nghiêm túc giải quyết công việc kia. Vì thấy căn phòng kia trông trãi, rỗng tuếch như thế, hắn mang cậu sang đây, tiện để mắt tới, lại tiện cho việc trên giường....

-------------------

Thôi tui k ác nữa đâu, tới giây phút Sặc kun của tui được sủng hạnh rồi, ahihi :V 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net