Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần nay Sasuke ở trong phòng hắn, ngoài những lúc rên rỉ lúc làm tình cùng, cậu không có bất cứ cảm xúc nào nổi trội, hắn bảo gì thì nghe nấy, ngoan ngoãn gật đầu không phản bác, như kiểu đứa trẻ khóc nháo hôm nào không hề tồn tại. Chẳng lẽ cậu cứ mãi như thế này ư? Cô độc lắm, cậu khiến không khí trong phòng trở nên bình lặng như không hề có sự tồn tại, khiến hắn cũng thấy chạnh lòng không yên
"Cậu có muốn làm gì không? Đi ra ngoài, ở mãi trong này không được!"
.
"Trong này rất tốt" Với Sasuke trong đây là tất cả, đã đủ với cậu rồi, không cần hơn nữa
"Hay cậu ra vườn đi, kiếm việc gì ngoài đó mà làm, làm gì cũng được"
Vậy là từ đó, Sasuke theo lời hắn ra vườn. Bữa thì nhặt lá rơi thế nhưng cây đã trút hết lá tự khi nào, thỉnh thoảng mới có vài chiếc lá. Rồi, cậu cứ thẫn thờ ngồi trên xích đu ấy mà nhìn lên bầu trời, ngẫm một số chuyện không tên... Cậu cũng tự tậu cho mình một vườn hoa nhỏ bởi những cây con mọc khắp nơi, nay tụ về một khóm nhú mầm xanh nổi bật giữa nền tuyết trắng vô cùng đẹp, nổi bật thích mắt.
Hôm nay cậu cũng ra đây, ngồi trên xích đu ấy và nhìn lên bầu trời mây giăng xám xịt, không lấy nổi một tia nắng, ảm đạm, cậu bất chợt nghĩ sao mà giống bản thân đến vậy. Dày đặc những xúc cảm không tên kìm nén lan tỏa rồi ứ đọng, cần lắm ánh mặt trời xua tan mây mù để rồi tâm hồn ấy sẽ bừng lên những chồi non xanh mởn, những mầm non chớm nở, để cậu trở lại là một cậu nhóc đầy mộng mơ yêu đời, để những tháng ngày chịu đau khổ đắng cay dần nhòa trong kí ức...
Hôm nay là ngày giỗ hai năm của ba cậu, cũng là ngày này hai năm trước cậu đứng nhìn ngôi nhà mình về tay người khác. Hai năm, quả thực quá dài...
Mưa rồi, cơn mưa tuyết như của ngày hôm ấy, áng lên mái đầu một màu trắng xóa như muốn hòa chung cảnh vật với thiên nhiên giá lạnh, phủ lên bờ vai và ngập cả con đường, đầy một màu trắng xóa rợn ngợp... Nó mịt mù không có lối đi và mang một màu tinh khiết có thể làm nổi bật bất cứ điều gì điểm lên, nhất là những bước chân xa dần. Cái giá lạnh khiến tay cậu lạnh cóng không thể nắm nổi bất cứ điều gì, quá khứ, hiện tại, hay tương lai đều không do bàn tay này quyết định. Có đáng cười không kia chứ, mới chỉ có hai năm mà dường như đã rất xa, xa đến mức không thể nào với tới chỉ còn lại hoài niệm mãi không buông...
"Sao không vào nhà mà ngồi ngoài này?" Bất chợt một bóng hình to lớn che khuất tầm nhìn, chen ngang những dòng cảm xúc hỗn độn, khiến cậu giật mình, và nhận ra, cuộc sống này người hiện hữu duy nhất, chính là hắn

"Cảm ơn!" lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nụ cười ấy, một nụ cười thư thái và an bình, nó đẹp, hồn nhiên như ánh mặt trời chói chang xua hết đi mây mù. Không biết làm sao, nhưng hắn muốn giữ nụ cười ấy mãi tồn tại...
"Vì sao?" cúi xuống gần Sasuke, Naruto hỏi
"Vì cho tôi biết còn có một người trên thế giới này cần mình, cho tôi một điểm tựa để bám víu. Chỉ cần người buông tay, tôi cũng sẽ buông tay cuộc sống chính mình"
"Đừng nói như vậy!" Áp môi mình xuống đôi môi đang tái đi vì lạnh, thời gian gần đây, hắn đã nghiện chết vị ngọt ngào của đôi môi này rồi, đôi môi huyết sắc chan chứa đầy đủ vị ngọt ngào "Ngay khi tôi còn cần cậu, đừng nói những câu đau lòng như vậy, hiểu chứ?" dứt ra khỏi đôi môi ấy, hắn hỏi
"Vâng"
Kể từ hôm ấy Sasuke nghĩ nhiều hơn và vị trí của hắn trong lòng cậu cũng dần lớn hơn, hầu như đã là tất cả trong cuộc sống của mình
"Sasuke này, cậu cười rất đẹp, đừng có tiết kiệm nó với tôi, được chứ?" nâng cằm cậu lên đối diện với mặt mình, hắn đề nghị. Quả thực hắn đã bị nghiện, cơ thể, khuôn mặt, và ngay cả nụ cười đầy thuần khiết này
"Ừ.!" kèm theo là một nụ cười rạng rỡ, hắn không hiểu sao, cảm thấy bản thân đã nghiện chết cái bẫy ngọt ngào mà ngay từ đầu bản thân đã tình nguyện để đắm chìm vào
"Vào nhà thôi, cậu ướt cả rồi!" nói xong hắn đưa tay kéo cậu đứng dậy, rồi vòng tay qua kéo kéo cậu vào lòng, cứ thế bước vào nhà, cứ mãi như thế này, thật tốt!
Hắn dẫn cậu lên căn phòng khác hướng với phòng ngủ của cả hai, mở cánh cửa màu đen đầy sang trọng, hắn kéo cậu ngã ra tấm da thú đằng sau. Cởi nhanh quần áo cho Sasuke rồi cho chính mình, Naruto say đắm nhìn cơ thể nay đã phát triển hoàn thiện hơn, hắn mê luyến làn da như tuyết trắng nổi bật trên lớp da thú mềm mại. Hai đầu nhũ đỏ hồng, càng nổi bật e ấp trong sương tuyết đẹp xinh, như mời gọi hắn hãy yêu chiều. Lần nào cũng vậy, Sasuke giật mình khi hắn bao bọc nhũ tiêm chính mình bằng chiếc lưỡi ấm nóng, rồi thả theo cảm xúc theo những luật động cử chỉ trào dâng. Thế nhưng khác với mọi lần, hắn đặc biệt cưng chiều cậu nhỏ phía dưới đang ngóc đầu dậy
"Của cậu rất đẹp!" thế là, hắn bao trọn lấy trong vòm miệng, nuốt lấy chùn chụt những dịch đục đang rỉ ra. Không phải là cả thác dữ trong những tiếng thét chói tai như mọi lần giải phóng mà có cái gì đó âm ỉ như đang từ từ được rút ra, nhộn nhạo đầy ngứa ngáy khó chịu. Cơ thể vặn vẹo bám chặt lấy tấm da khi hắn đang say mê hút mật ngọt, đầu chìm xuống ở giữa hai chân còn mái tóc che xõa buông xuống. Không rõ mặt mũi hắn thế nào, chỉ biết cái cảm giác giữa hai chân đầy nhộn nhạo, đầy sự khó chịu nhưng cũng đầy sự phấn khích và thoải mái. Bất ngờ Sasuke gồng mình, cậu không muốn giải phóng cái thứ đang cuộn trào trong người vào miệng hắn, cậu sợ cái thứ nhớp nháp của chính mình sẽ làm hắn chán ghét rồi ghê tởm, cậu sợ hắn sẽ đá văng mình ra nếu mình làm như thế, cậu sợ lắm khi rồi đây hắn lại tàn nhẫn với mình... rồi đây cậu sẽ không còn ai bám víu...
"Giải phóng đi!" vuốt ve vùng bụng đang căng cứng, Naruto cắn vào đầu nấm sau đó ra lệnh, rồi hứng trọn dòng sữa ấm tràn vào khoang miệng với tất cả sự mạnh mẽ, cảm nhận cái vị lờ lợ nhờn nhợn, cái vị mà lần đầu tiên hắn nuốt từ một người. Có lẽ với cậu, có quá nhiều cái để gọi là lần đầu tiên chứ nhỉ?
Mệt mỏi hướng ánh mắt mơ màng xuống cái người đang ngóc đầu dậy nhìn cậu đầy thỏa mãn, mép miệng còn sót lại những vờn đục tràn ra, trông hắn thật quyến rũ, đầy quyền lực như một nam thần đầy quyền quý, cao ngạo. Túm lấy vai cậu giật mạnh dậy trong tư thế quỳ bò, không biết tự khi nào hắn lấy ra từ phía sau một lọ nhỏ sóng sánh trong suốt đổ vào lòng bàn tay, đặc biệt ưu ái cho 3 ngón tay giữa, nhắm vào hậu đình với đầy những nếp nhăn mời gọi. Ba ngón tay không to bằng cái của hắn, thế nhưng lại linh động khám phá nới giản mọi ngóc ngách, như muốn khai phá rộng hơn cửa thành vách với đầy sự co giản tuyệt hảo
Mỗi lần ngón tay hắn đi vào rồi lại rút ra, cậu vô thức cong người hướng theo, không sao làm chủ cái nhộn nhạo cuộn dâng. Rồi trong vô thức, cậu cong lưng nhích lại gần hắn hơn, để ngón tay kia có thể đi vào sâu hơn, giúp cậu với bớt đi cái ngứa ngáy không sao giải tỏa được. Cái lành lạnh nơi những ngón tay hắn đi qua, không ngăn được cái nóng bừng xé rách tâm can. Hắn đang chơi đùa cậu, để con người dâm dục đáng yêu ấy lại hiện hữu
"Đồ dâm đãng"
Bàn tay ở không đánh mạnh vào mông cậu khiến Sasuke giật nảy người nhào về phía trước, thế nhưng lại đã ngứa tận sâu bên trong, có cái gì đó sung sướng, điên loạn ngập tràn
"A...ư.. ngứa...đừng...a..." không hiểu sao cậu lại bật lên những lời lẽ đáng xấu hổ như vậy, cậu thề đó là tất cả những lời nói chứa tất cả cảm giác trong lòng mà có bắt ép kiểu gì cậu cũng nhất quyết không nói ra, vậy mà giờ đây lại dễ dàng buông ra như thế, như mời gọi, như van xin, như thúc ép hắn hãy mạnh bạo mà chiếm đoạt. Cậu xấu hổ, vì vậy mà khi lí trí vẫn còn, Sasuke đã gặm chặt mu bàn tay mình để ngăn những tiếng rên thổn thức
"Cậu đừng như thế, hãy cứ la lớn lên đi!" nói rồi hắn vừa đánh vừa chọc ngoáy để người cậu nảy lên từng hồi trong điên loạn, sung sướng tột bật. Lời lẽ không thể thành câu trọn vẹn, chỉ có những dòng nước bọt thi nhau chảy xuống cằm rồi nhễu xuống tấm da thú, nhớp nháp bết đầy da mặt
"Phụt"
Sau cái đánh không biết là lần bao nhiêu, cậu giải phóng lần thứ hai và hiển nhiên hắn đưa tay hứng lấy, sau đó đổ lên tấm lưng trần và đặc biệt ưu ái cho rãnh mông mời gọi. Để rồi sau đó, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ gọn, trưng ra con quái vật đang nhức nhối, tiến vào sâu bên trong khi đã rút ba ngón tay ra
Cậu thét lên, hai tay chống xuống đất làm điểm tựa để khỏi té ngã, thế nhưng đôi tay rắn chắc của hắn đã túm chặt eo cậu mà không hề lơi tay, vững chãi, an toàn...
Từng cú nhấp nhẹ nhàng rồi nhanh dần, mạnh dần, Sasuke lạc lối trong vũ điệu đê mê, hòa chung những tiếng thở mạnh với tiếng rên rỉ của chính mình, phối hợp cho những luật động đầy mạnh bạo chính xác, chọc thẳng vào tận sâu vùng nhạy cảm, cứ thế thúc mạnh đầy thỏa mãn thăng hoa. Biết rằng cậu lại sắp ra, Naruto nhếch mép bịt lấy chiếc lỗ nhỏ để ngăn chặn, cậu trợn tròn đôi mắt van xin hắn hãy để mình giải phóng, nước mắt lại trào lên khi suối nguồn bị cản trở, từng tiếng khóc nấc đầy nỉ non van xin, tất cả khiến cho căn phòng đã nóng nay càng hừng hực khí thế cuồng dâm. Cuối cùng, cậu cũng được giải phóng khi hắn đã bắn vào tận sâu phía trong của mình, người mỏi như không thể chống cự thêm nằm sấp xuống khi hắn đã rút ra sau vài cú nhấp, mệt mỏi, nhưng lại thỏa mãn vô cùng. Cứ ngỡ hắn sẽ lại tiếp tục luật động thế nhưng hắn chỉ lấy tấm da thú và cuộn chặt vào người cậu, rồi nói:
"Cậu nghỉ ngơi chút đi rồi ăn tối, tôi còn chút công việc!" nói rồi với tay lấy một cuốn sách phía trên, bấy giờ cậu mới để ý nơi đây có vài tủ sách, ngoan ngoãn gối đầu lên chân hắn và nhắm mắt. Ấm áp quá, và yên bình quá...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net