Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tháng sau đó, Naruto dần quen với việc ăn và ngủ mỗi ngày, mặc dù ngày chỉ ăn có hai lần hay thậm chí một lần. Những lúc như vậy, cậu chỉ có thể ngủ cho quên đi cơn đói.

Đành chấp nhận thôi, bây giờ cậu vẫn chưa thể nói được thành lời, chưa thể ngồi chứ chưa nói là đi với đứng, cố lắm cũng mới chỉ lật được người. Chỉ có thể phụ thuộc vào người chăm sóc cậu mà thôi.

Mà người chăm sóc cậu thì chẳng thích cậu, lại còn hay vô trách nhiệm.Nhìn cái kiểu lúc nào cũng ra vẻ thiếu kiên nhẫn rồi hay cằn nhằn là biết không tình nguyện chăm cậu rồi. Sở dĩ bà ta chịu chăm cậu chắc cũng chỉ là làm theo lời ngài Đệ tam mà thôi.

Biết là mình bị dân làng ghét bỏ, nhưng cậu không nghĩ là đã bị đối xử tệ từ sớm thế này. Chẳng lẽ cậu lúc nhỏ trông đáng ghét lắm sao?

Naruto thở dài, sao cái số cậu nó khổ thế này...

-----

Hôm nay lại là một ngày Naruto chưa được ăn.

Việc cả một ngày cậu chưa được ăn uống gì cũng không phải là lần đầu.

Cậu mới được mấy tháng tuổi, không nói được cũng không ai để ý việc chăm sóc cậu ra sao, nên người chăm sóc mới có thể bỏ mặc cậu như vậy.

Nhưng hôm nay là ngày thứ ba chưa được ăn rồi, không biết bà cô đó đang làm gì vậy chứ!? Dù có ngủ cũng không thể ngủ được với cái bụng đói này.

Đêm đến, Naruto nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Cái bụng cứ không ngừng biểu tình, nhưng cậu lại chẳng thể ngồi dậy kiếm gì bỏ bụng.

Cảm giác khó chịu này là gì đây. A... đúng rồi, là cảm giác bất lực...

Cậu ghét cái cảm giác này! Ghét cái sự bất lực này của bản thân, không thể làm gì ngoài việc chờ người khác đến giúp mình!

Nó lại khiến cậu nhớ tới cảm giác khi nhìn những người quan trọng với mình lần lượt chết đi, thậm chí là chết ngay trước mắt mình mà lại không thể làm gì được. Lúc ấy cậu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, thật hận bản thân!

Nước mắt đột nhiên cứ thế tuôn ra không ngừng, dù đã cố không muốn phát ra âm thanh, nhưng dẫu sao cũng đang là trẻ con nên vẫn có tiếng nức nở không ngớt.

Cuối cùng, Naruto không nhịn nổi nữa liền để mặc cho chính mình khóc òa lên thật lớn.

Tại sao chứ? Tại sao lại là cậu chứ!?Tại sao cậu phải chịu tất cả những điều khó chịu này!?

Tiếng khóc như phát tiết hết tất cả những bất mãn cùng không cam lòng của bản thân.

Đây là lần đầu tiên Naruto khóc kể từ trở lại đến nay. Cậu luôn không kêu ca hay đòi hỏi điều gì, bởi cậu luôn mặc định rằng mình đã trưởng thành rồi, những chuyện nhỏ nhặt ấy không đáng để khóc.

Nhưng sự thật thì không phải như vậy, sâu trong thâm tâm, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương.

Naruto làm sao không biết, khi cậu vừa trở lại là khoảng thời gian cha mẹ cậu vừa mất hơn một tháng.

Vậy tại sao không cho cậu trở về sớm hơn một chút? Nếu vậy cậu có thể được cảm nhận rõ hơi ấm của mẹ và cha, cảm nhận rõ hơn tình yêu của họ dành cho cậu nhiều ra sao. Chỉ như vậy thôi, cậu đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nghĩ đến đây cậu liền khóc to hơn nữa, cha mẹ ơi, con nhớ hai người!

Naruto đã không biết rằng, trong khi mải gào khóc cùng với sự bất mãn của chính mình, cậu đã không để ý đến sự xuất hiện của một người.

Một người vô cùng quen thuộc với cậu ở kiếp trước....

_______________

• Đôi lời của tác giả:

Đoán xem đó là ai nào (*•̀ᴗ•́*)

Nếu thấy hay đừng quên ủng hộ tác giả bằng cách nhấn bình chọn ở bên dưới nhen ◟( • ω • )◞

Cảm ơn vì đã đọc (◍•ᴗ•◍)❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net