30. Suy Nghĩ Của Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã luôn ý thức được năng lực của bản thân.

Đã luôn như vậy. Phải, dù mang trong mình dòng máu của dòng tộc Uchiha lẫy lừng, tôi chưa từng cảm thấy bản thân khác biệt hơn bất kì Uchiha nào khác.

Tôi đã luôn "bình thường".

Trái lại, anh trai tôi không hề như vậy. Anh ấy tài giỏi, anh ấy là thiên tài xuất chúng, anh ấy dường như là tất cả của dòng tộc này. Anh ấy được cha thương ấy, được mọi người hoan nghênh.

Tôi thật ghen tị với anh, Uchiha Itachi. Đứa em nhỏ như tôi sinh ra như thể lấp đầy vào gia đình đang còn thiếu một kẻ "bình thường", tôi đã từng nghĩ như vậy. Dù đó là ý nghĩ thoáng qua, như chẳng hiểu sao đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ rõ nó đến thế. Chắc là do tôi sợ hãi, sợ hãi cái cảm giác cô đơn, khi anh không còn nói những lời yêu thương, những cử chỉ dỗ dành nữa.

Nực cười. Bây giờ tôi vẫn đang sống rất tốt, cực kì tốt mà không có anh. Chỉ là... trái tim tôi đã không còn đập lên từng tiếng mạnh mẽ nữa, như thể nó đã ngừng hoạt động, và cơ thể này của tôi chỉ là một cái xác vô hồn.

Anh, cớ vì sao mà lại giết bọn họ, cớ vì sao lại giết đi cha mẹ, cớ vì sao lại giết tất cả tộc nhân trong tộc Uchiha? Tôi quả thật hận anh năm đó, khi anh trao cho tôi những lời nói tưởng chừng như đang rót mật vào tai, khi anh âu yếm vuốt ve mái tóc màu đen tuyền này. Anh khiến tôi chìm đắm trong không khí ngọt ngào của tình thương như vậy, rồi lại với tôi lên và vắt kiệt những cảm xúc chân thành duy nhất còn lại trong một đứa trẻ.

...

Tôi lại gặp lại anh trong một ngày không mấy tốt đẹp. Nhiệm vụ của anh, là bắt đồng đội của tôi- Đội 7 đi theo lời của tổ chức tên là Akatsuki. Đau lòng thật đấy, vì tôi có cảm giác cậu ta còn đáng giá hơn cả đứa em trai vô dụng này, đối với anh mà nói.

Tâm anh thay đổi rồi Uchiha Itachi, và tôi cũng vậy.

...

Lại là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, anh trai. Tôi đã chờ rất rất lâu, chờ cái ngày mà anh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đã tưởng tượng ra cái viễn cảnh anh chết, khi trái tim anh ngừng đập và phổi cũng chẳng còn hô hấp, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật đau đớn làm sao.

Naruto đang ở bên cạnh, tôi sẽ không làm gì quá trớn đối với anh, ít nhất là cho đến khi chúng tôi tách ra. Nhưng có thể anh không biết, tôi khá chắc rằng câu trả lời cho lời nói trên là: Không bao giờ.

________________________

Đi theo Naruto, tôi đi vào hang ổ của Akatsuki. Mặc cho tôi đã đặt chân vào nơi tối tăm này, anh vẫn như vậy. Vẫn chẳng hề đoái hoài gì đến đứa em trai này. Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần mình Naruto hướng về phía tôi là được rồi.

Quan sát trận đấu trước mắt, tôi đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần rằng em ấy mạnh đến mức nào. Naruto miễn nhiễm với ảo thuật, đấy là một chuyện chỉ xảy ra sau trận chiến của chúng tôi dưới Thung Lũng Tận Cùng. Em ấy chỉ có thể sử dụng lối đánh du kích, tìm sơ hở của đối phương và ít khi sử dụng lối đánh trực tiếp ngày xưa.

Anh thấy không Itachi? Ai cũng sẽ thay đổi, hệt như cái ngày anh đi mất vậy.

Lòng ngực tôi trống rỗng, cảm tưởng như đến cả hơi ấm của người thương cũng không thể xoá dịu đi thứ đau khổ cồn cào này. Chẳng cần phải nói cũng biết, anh ở trong lòng tôi mãi vẫn chỉ có hai chữ "anh trai", chưa một lần biến thành "kẻ thù". Là tôi ích kỷ, là tôi đau khổ, là do tôi muốn có được cảm giác được lo lắng của đối phương dành cho riêng mình.

Không sao cả, trận đấu đã kết thúc, tôi cũng đã lún quá sâu vào bóng tối này. Anh chẳng cần đưa tôi ra đâu, bởi vì... dù có ở đâu đi chăng nữa, Sasuke này vẫn mãi là kẻ cô đơn.

_____________________

"Này, cả ngày hôm nay cậu kiệm lời quá đấy!"

"Có sao?"- Do tôi mãi suy nghĩ quá chăng.

"Chứ sao nữa. Chữ hiện rõ trên mặt cậu kia kìa."

"Xin lỗi nhé."

"..."

"Naruto?"- Cậu ta giận à?

"Cậu chẳng bao giờ xin lỗi khi chúng ta còn là Genin cả. Thật bất ngờ khi cậu nói vậy."

"Thế à? Tôi không để ý mấy."

"Cậu bây giờ với trước kia khác nhau một trời một vực luôn ý chứ~"- Đừng ngân dài âm cuối, tôi ớn lạnh cả người rồi.

"Khác chỗ nào?"

"Hừm... Sasuke trước kia sẽ không bao giờ nói chuyện ôn nhu như thế nào với tôi đâu, thậm chí còn có thể bị ăn đấm ngay câu đầu tiên cũng nên."

"Nghe cậu nói cứ như thể tôi đang bắt nạt cậu vậy."

"...Sao cậu đoán đúng thế?"

"..."- Tên ngốc chết tiệt.

"Cậu có kế hoạch gì chưa, Sasuke?"

"Chưa. Chỉ là đợi thêm chút thời gian thích hợp, tôi sẽ hoàn toàn khử tên Orochimaru kia."

"Vậy à... nhưng theo tôi thấy thì hắn đâu có dễ dàng để bị giết như thế."

"Điều đó là tất nhiên. Vì thế nên tôi cần thời gian."

"Ừ..."

"..."

"..."

"Naruto này."

"Hửm?"

"Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu."

"Chuyện gì?"

"Cậu có... hận tôi không?"

"Hể~ Sao tự nhiên lại đi hỏi câu đó."

"Chỉ là nhất thời muốn thôi."

"Ồ... Nói sao nhỉ? Cũng không hẳn là ghét hay hận, nhưng tôi cũng chẳng ưa gì cậu."- Đau trong tim nhiều chút quá.

"Cơ mà... ở cạnh cậu rất an toàn, vậy cũng được mà nhỉ?"

"..."

"Sasuke?"

"Tôi không muốn như vậy."

"Hả?"

"Tôi không muốn hai chúng ta chỉ dừng lại ở đó."

"Ể? Này..."

"Chúng ta cứ mãi là bạn, không... thậm chí còn không được tính là bạn, tôi quả thực không hề thích tình huống hiện tại."

"Sasuke... đừng nói mấy câu khó hiểu nữa..."

"Tôi thích cậu."

"..."- Cậu ta im lặng, quả nhiên sẽ sốc mà.

"Tôi cực kì, cực kì yêu cậu. Yêu nhiều hơn bất cứ ai."

Vậy còn em thì sao, tình yêu bé nhỏ? Em có thương tôi như cách tôi thương em không?

_____________________
End chapter 30

Viết xong đau tim quá quí zị ạ:)))
Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có thể để anh tỏ tình trong chương này, tôi còn nghĩ chắc để dài hơn tí nữa cơ...
Mà không sao, còn dài dài nữa mới đến đoạn cao trào;-;

______________________
1191 từ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net