Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Mai Việt Linh, coi nhà mà ngủ trương xác lên thế hả? Trộm vào nó bê nguyên người đi cũng không biết đâu, con gái con lứa chỉ được nước lười nhác.

Cái giọng "oanh vàng thỏ thẻ" với cao độ chói tai cùng cú đá chân đau điếng khiến tôi đang trong trạng thái say giấc nồng giật mình tỉnh dậy như một cái lò xo, mở toắc đôi mắt ra nhìn hai vị phụ huynh trước mặt ngạc nhiên hỏi:

- Sao bố mẹ về sớm vậy, nói chiều mới về cơ mà?

- Bây giờ là năm giờ chiều rồi cô nương! - Mẹ tôi chống nạnh nhìn tôi - Trông nhà thế đấy! Con với chả cái lớn xác thế này rồi mà không nhờ vả được cái việc gì.

- Ơ, sao tự dưng nổi cáu với con, mẹ xem đi nhà mình đã mất cái gì chưa? Mẹ cứ coi thường con đi, chống mắt lên mà xem con thành tài thế nào rồi hẵng biết không nhờ vả được.- Tôi bực mình cãi lại.

- Cái con này, dám cãi mẹ hả?

Mẹ tôi tức giận xông lến suýt nữa tét vào mông tôi mấy phát cho hạ hoả nhưng may mà ông bố của tôi đã cản mẹ lại, an ủi một câu không thể nào nực cười hơn:

- Thôi thôi, mình người lớn không chấp trẻ con tổn thọ. Để khi nào nó sinh con rồi nó tự biết đẻ một đứa con như nó sẽ điên tiết như thế nào.

- Bố bênh mẹ, không bênh con, rồi con vứt cho ai. - Tôi uất ức, hận đến ứa nước mắt, rõ ràng con gái với bố luôn luôn có một mối dây tình cảm rất đặc biệt cơ mà, rõ ràng bố phải cưng chiều con gái mới đúng chứ.

- Bố tất nhiên là phải bênh mẹ rồi, mẹ con là vợ của bố. Con để cho thằng Hoàng nó bênh. - Bố tôi nói một câu không thể sến sẩm hơn.

Nhắc đến Hoàng... Ngay lập tức tôi nhớ đến cảnh tượng mất máu ngày hôm qua, cảm thấy máu dồn lên não, mặt nóng bừng.

Sau chuyện ngày hôm qua xảy ra, tôi phải lấy can đảm thế nào gặp cậu ta đây? Con nít con lôi, dạo này chúng nó lớn nhanh quá, mới có mười lăm mười sáu tuổi mà biết mấy cái trò hôn hít... ba chấm ba chấm rồi. khụ khụ, cũng may là tôi ý thức kịp nhận ra tình hình để mà ngăn chặn.

Tôi tuyệt đối không phải là kiểu người cổ hủ kiểu như là nhất định phải giữ gìn lần đầu tiên đến ngày cưới, nhưng bây giờ thì... còn quá sớm đối với chúng tôi.

- Sao mày nghệt mặt ra thế hở con?

Tôi giật mình vì giọng của bố, lúng búng nói:

- Dạ không, con làm sao đâu... Mà bố mẹ đi chơi về không mua quà cho con à? Ở nhà trông nhà cũng mệt lắm chứ!

- Mày thì trông cái nỗi gì... Ngủ thì có! - Bố tôi cau có nói - Không có quà đâu, chưa đánh đòn là may rồi đấy... Mau vào bếp giúp mẹ làm cơm, tối nay Hoàng đến ăn cơm với gia đình chúng ta đấy!

- Ế... - Tôi ngớ ngác, lời bố nói giống hệt như một tảng đá nặng hàng nghìn tấn rơi bốp xuống đầu tôi không thèm báo trước - Bố mẹ gọi cậu ta đến ăn cơm làm gì? Cậu ta có phải thành viên gia đình mình đâu... Sao suốt ngày mời đến ăn cơm thế...

- Ơ cái con này, tình hình là mẹ không đánh mày không yên rồi. Ai là đứa sáng nào cũng lóc cóc đạp xe đến gọi mày dậy đi học, ai là đứa lo lắng quan tâm mày - Dòng máu hổ bà bà trong người mẹ tôi trỗi dậy, nếu như có trong tay cây chổi lông gà huyền thoại thì chắc tôi đã bị ăn mấy phát tét đít vào mông rồi.

Nhưng bây giờ mà gặp Hoàng... thì bảo tôi phải cư xử thế nào đây?

Khó khăn lắm mới thoát được chiêu giáng long thập bát chưởng của "chị mẹ", tôi ngậm một nỗi căm hờn trong cũi tức, lóc cóc vác cái thân xác tàn tạ của mình vào trong bếp với vẻ phụng phịu, ấm ức để nấu cơm đãi khách quý, thầm than thân trách phận sao cuộc đời bạc bẽo.

Vừa nhặt bó rau muống, rôi vừa nguyền rủa, rõ ràng là tên nhóc Hoàng do bố mẹ tôi mời đến, ấy thế mà ngoài việc gọi nhà hàng mang đến một số món ăn thì bố mẹ tôi ngồi gác chân lên bàn xem hài rồi cùng cười vang với nhau, để lại một mình đứa con bé nhỏ tội nghiệp đáng thương phải chui lủi trong bếp.

Hừ, vì tiền tiêu vặt tháng sau, nhịn, phải nhịn!

- Linh nhặt rau cho lợn ăn hả?

Tôi đang thầm rủa xả, giật thót mình vì giọng nói của Hoàng, suýt nữa hất tung rổ rau vào mặt mình, liền sau đó là hơi thở nóng hực phía sau phả vào tai, và tôi từ trạng thái tức giận, chưa đầy hai tích tắc sau đó biến hoá thành xấu hổ.

Tôi nhớ lại, cái cảnh tượng tối hôm qua... Thấy máu dồn lên não, mặt mũi nóng phừng phừng.

- Cậu không thể xuất hiện một cách bình thường được à? - Tôi quay người lại, chạm nguyên cái mặt rất chi là đểu cáng của Hoàng, nuốt nước bọt cái ực, tiếp xáu gần vớicaaju ta bao nhiêu lần, tôi vẫn không ngừng cảm thán, không biết cậu ta có dùng kem dưỡng da gì không mà sao da đẹp quá vậy.

- Mặt Linh, sao đỏ quá vậy? - Cậu nhóc chớp mắt nhìn tôi, hỏi một câu khiến tôi chỉ muốn rút dao đâm chết cậu ta cho bõ tức.

Tôi lừ mắt nhìn, nhanh chóng quay lại tiếp tục công việc nhặt rau của mình, nói:

- Tôi ghét nhất mấy câu hỏi thừa thãi.

- ...

Cậu ta im lặng, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, chú tâm vào nấu cơm để hài lòng hai vị phụ huynh.

Bữa cơm tối diễn ra trong tình trạng hết sức u ám nặng nề, bố mẹ tôi nhìn khuôn mặt xưng lên như cái thớt của tôi cùng gương mặt buồn rụi của Hoàng là tinh ý nhận ra ngay chúng tôi đang gặp chuyện, thế là cả buổi hai vị phụ huynh đáng kính nói toàn chuyện vui để cứu vứt không khí của bữa cơm nhưng cũng không ăn thua là mấy.

Thể nào rồi tí nữa Hoàng về, tôi sẽ bị bố mẹ lôi ra giáo huấn một trận cho xem, nhưng tôi mặc kệ, chả buồn nghe chuyện, chú tâm ăn uống hết phần của mình một cách nhanh chóng nhất rồi bỏ đũa bước lên phòng đóng sầm cửa lại.

Tôi không hiểu sao tôi lại hành xửa như một đứa trẻ con như thế, rõ ràng khi yêu nhau, trong thời đại này thì chuyện ấy rất bình thường, nhưng rõ ràng thì cậu ta mới có mười sáu tuổi, và cậu ta chưa lớn.

Ngồi thu lu trong phòng, mãi cho đến khi tôi nghe thấy giọng Hoàng chào bố mẹ tôi để đi về từ dưới nhà vọng lên, tôi mới mở cử phòng chạy xuống, chạy ra phía cổng:

- Ê tên kia!!!

Hoàng quay lại, nhìn tôi, vẻ mặt cùng đôi mắt thông minh phảng phất khí chất cao ngạo, nhưng sau đó đôi môi lại nhoẻn miệng cười nhìn dáng vẻ hấp tấp của tôi. Chúng tôi kéo nhau ra cái ghế đá bên đường gần ngay nhà, chúng tôi cần phải nói chuyện rõ ràng, ít nhất là về cái vấn đề tế nhị này.

- Tôi xin lỗi, tôi biết cậu yêu tôi không phải vì mấy "chuyện kia", cũng không phải tôi không yêu cậu thật lòng nên mới đẩy cậu ra, chỉ là... là...

- Là vì tôi còn nhỏ đúng không? - Hoàng nghiêng đầu, nhìn tôi cười nhẹ.

- Ừm, vì cậu mới mười sáu tuổi, tôi biết kiềm chế là một việc rất khó khăn đối với một cậu con trai đnag tuổi lớn như cậu, nhưng tôi thật sự mong muốn chúng ta sẽ có một tình yêu đẹp, trong sáng đúng với lứa tuổi, cậu hiểu tôi nói chứ.

- Hì, hiểu chứ, tôi biết rồi, Linh nhất định phải đợi tôi lớn đấy nhé! - Cậu nhóc cười khì, nụ cười híp mắt đặc trưng vô cùng đáng yêu khiến tôi thấy dường như tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Tôi bị vò đầu đến mức tóc rối tung lên, tức giận hất tay cậu ta ra, mặt phụng phịu:

- Không đợi thì cậu cũng sẽ lớn. Lúc đấy thì chắc tôi già sắp xuống lỗ rồi.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, Hoàng cú đầu xuống, hôn tôi một cái, bờ môi dịu dàng quen thuộc ôm lấy môi tôi, nhẹ nhàng hệt như cơn gió vừa thổi qua vậy.

- Như thế này chắc là không được xem là vượt quá giới hạn đâu nhỉ? Ít nhất Linh cũng phải giúp tôi xoa dịu cơn "đói" chứ.

- Cậu... Biến thái!!!

...........

.
Poo: Hôm nay một nửa chương đã nhé, mai mình sẽ đăng tiếp, hihi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net