Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng... tiếng trống vào lớp đã vang lên cách đây mấy phút thì tôi mới chạy vào lớp, yên vị trên ghế của mình, thở hồng hộc như một con cờ hó.

- Hừ, biết ngay là không đến đón mà, thằng nhóc chết tiệt. - Tôi lau mồ hôi đang túa ra trên trán của mình, gằn giọng chửi rủa thành tiếng.

Đồng ý là tôi sai, tôi đã nói dối cậu ta để đi gặp mặt người khác, nhưng ít nhất cũng phải nghe tôi giải thích chứ! Đằng này thì giận dỗi rồi đùng đùng bỏ đi không để cho người ta lên tiếng phản bác kể lể, yêu nhau thì ít ra cũng phải tin tưởng nhau chứ.

- Mày làm gì mà đến muộn thế!

- Ngủ quên. - Tôi đáp ngắn gọn. - Mà chuyện của mày sao rồi?

Chính vì mày mà tao mới thành ra nông nỗi này đây, bạn thân cái mông! Suốt ngày chỉ biết chạy theo thần tượng, tôi nói gở mồm tí nhưng mà không may cái tên mà nó thần tượng bỗng nhiên mắc bệnh chết thì nó cũng lăn ra chết theo à? Phải như tôi đây này, Minion của tôi là trường tồn, là vĩnh cửa, mãi mãi trong lòng tôi.

Đơn giản thôi, vì đó là nhân vật hư cấu, mà hư cấu thì chết làm sao được!

- Cảm ơn mày nhé, bố mẹ tao không nghi ngờ gì hết. Hôm qua nhận được điện thoại nói anh kia không muốn hẹn gặp, bố mẹ tao có hơi tức nhưng cũng không nói gì tao. Nhờ công của mày hết đấy, trùng hợp thật, hoá ra lại là bạn thân của anh mày, tên là gì nhỉ? - Con Hằng luyên thuyên một hồi, vẻ mặt sung sướng chưa từng có.

- Tú. - Tôi đáp một câu không thể cụt lủn hơn.

- Đúng rồi, anh Tú, nghe mày kể chuyện mày với anh ý sao mà li kì hấp dẫn quá, đẹp trai lại có xe riêng, ăn nói duyên dáng, là cực phẩm đấy con ạ! Chỉ tiếc là hẹn đúng này tao gặp anh yêu của tao nên là không thể gặp anh ý được. Mày thật may mắn nhé, gặp được trai đẹp... lại còn đươnc bao ăn, cho đi nhờ xe...

Tôi nhìn cái biểu cảm trên gương mặt của con bạn mà chỉ biết cảm thán:

- Tiếc là cái hàng cực phẩm mà mày nói có người trong mộng rồi. Với lại tao có người yêu rồi, người yêu tao cũng "cực phẩm" không kém đâu, hehe...

Có điều, hiện giờ cậu ta đang giận tôi! Không giận mới là lạ, nghĩ lại tôi hành xử như thế là sai, là đầu têu gây bao rắc rối, phải vác xác đi xin lỗi người ta thôi, hazza... Chắc là Hoàng sẽ bỏ qua cho đấy nhỉ, cậu ta đối với tôi mà nói thì vô cùng dễ thương, đáng yêu, tốt bụng nữa. Với lại, tôi còn là bạn gái của cậu nhóc đó cơ mà.

Mong cho tiết học qua mau, tôi nhanh chóng bước xuống hành lang lớp mười, lao vào lớp 10 Anh để hỏi han để gặp câu ta, với một khí thế... hùng dũng.

Ấy vậy mà... Thằng nhóc đó nghỉ ốm, với cái lí do nhạt nhẽo trên giấy xin phép mà cậu bạn lớp trưởnb đưa cho tôi... Nghỉ ốm!!!

Thế đấy, thằng nhóc đó hôm nay nghỉ học. Không lẽ cậu ta giận quá hoá rồ lên mới nghỉ học, hay là hôm qua mắc mưa bị ốm? Ốm cái nỗi gì, cái ô lù lù trên đầu cậu ta đó thôi. Tôi nghiến răng kìm nén cảm xúc để không gào ầm lên, thằng nhóc đó, chết tiệt...

Mặc dù bực mình đến nỗi muốn chọc tiết lợn, nhưng buổi chiều tôi vẫn khẩu trang áo chống nắng phi đến nhà của thằng nhóc Hoàng, một là để xin lỗi vì đã nói dối cậu ta, hai là để giải thích lí do vì sao tôi lại nói dối như thế, ba là để táng vào mặt cậu ta mấy phát cho đỡ bực, ai đời yêu nhau mà hơi tí là giận dỗi, đúng là đồ trẻ trâu vắt mũi chưa sạch, tôi nhất định phải ra tay dạy dỗ cậu ta trở thành một người đàn ông pơ phẹc nhất.

Tính toong...

Cánh cửa hé mở, tôi ngay lập tức gào rú lên:

- Này cái thằng nhóc chết tiệt kia... Ơ...

Tôi giật mình khựng ngay lại, mặt thộn ra, trước mặt tôi không phải là tên nhóc Hoàng, mà là một cô nàng mặt mũi lạ hoắc. Cô ta cũng giật mình vì giọng hét của tôi, sau đó nheo mắt lại dò xét.

- Hét to quá, thủng màng nhĩ luôn rồi. - Con nhỏ mặt lạ hoắc đầu tóc bù xù nhăn nhó nhìn tôi. - Chị là ai?

Khoé miệng tôi cô giật... Cảm giác giống như... giống như là cắn phải quả ớt tiêu, cay thấu trời.

Chuyện quái quỷ gì thế này? Cô nàng mặt mũi trắng bóc xinh xắn như búp bê tây này là ai? Tại sao lại ở nhà của Hoàng, tại sao chỉ mặc độc một chiếc áo phông rộng thùng thình của Hoàng rồi để bộ dạng như vừa mới ngủ dậy.

Bộ não của tôi bắt đầu hoạt động, tôi biết rõ gia đình cậu nhóc, bố mẹ li hôn từ nhỏ, không có anh chị em, họ hàng cũng không...

Thế rốt cuộc... Cái đứa con gái chết tiệt này là ai? Chẳng có lẽ tôi ấn nhầm chuông cửa, không thể nào.

- Đây không phải là nhà của Hoàng sao?

- À, ra là muốn gặp Hoàng, Hoàng đang tắm, chị vào nhà đi.

Tôi gần như muốn độn thổ trước cách hành xử hệt như là chủ nhân của con nhỏ này, nhưng nghiến răng bước vào, ít nhất tôi cũng phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước khi muốn hiểu nhầm cái gì chứ. Và ít nhất cũng phải đào ra được danh tính của con bé này.

Con nhỏ bước vào nhà, ngang nhiên nằm phịch xuốnb ghế dài, chiếc áo phông rộng thùng thình của Hoàng bị hất lên để lộ cặp đùi trắnb nõn mịn màng trông mà phản cảm chết đi được. Cái thể loại con gái gì thế này?

- Cô là ai? - Tôi nghiêm giọng hỏi, ít nhất với dnah nghĩa bạn gái của Hoàng, tôi thấy mình có đủ tư cách để làm mặt nghiêm trọng với con nhỏ này?

- Mi. Còn chị? Chắc là bạn gái của anh Hoàng nhỉ? - Nó không thèm đưa mắt nhìn tôi, tay lăm lăm cái điều khiển chăm chú vào màn hình ti vi, rồi nở nụ cười nhếch mép đúng chất khinh thường. - Hẹn hò được bao lâu rồi?

Cái điệu cười gì thế này? Tôi nghiến răng hận là không thể xé xác con điên này ra hàng trăm mảnh rồi thả cho cá nó ăn, khách vào nhà mà trương xác lên vô duyên, cái độ bẩn bựa của con nhỏ này chắc chắn ông nội tôi còn phải gọi bằng sư phụ huống gì là tôi. Phải tay tôi, tôi giết.

- Sao cô lại ở nhà của Hoàng, lại còn mặc áo của cậu ta nữa? - Tôi hạ giọng hỏi, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chínn thức bỏ qua câu hỏi của con nhỏ.

Con nhỏ tắt ti vi, ngồi dậy, đưa đôi mắt tròn to lên nhìn tôi rồi nhún vai:

- Nhà của chồng tương lai, áo của chồng tương lai, tại sao tôi không được dùng chứ?

Đùng... đoàng... Tôi nghe trong đầu mình vỡ vụn, đứng bất động...

Chồng tương lai?

- Cô đừng nhảm nữa... - Tôi bật cười khanh khách, rốt cuônc coi đó là trò đùa.

Chả có lẽ là thật? Điên rồi, loạn rồi, muốn giết người à?

- Không nhảm đâu, chúng tôi có hôn ước từ nhỏ rồi nhé bà chị. Khi nào đủ tuổi chúng tôi sẽ cưới. Trước lúc đấy thì cứ hẹn hò chơi bời cho thoả thích... Có điều, không ngờ khẩu vị của Hoàng lại là một bà cô!!! Không xinh đẹp, không quyến rũ, quá nhạt nhẽo.

- ...

Siết chặt bàntay lại, mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm.

Thấy phản ứng của tôi, con nhỏ trước mặt như đươnc đà, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

- Thế hai người định bao giờ chia tay đấy?

Vừa lúc đó, có tiếng bịch bịch ở trên cầu thang. Hoàng bước xuống, người quấn khăn bông tắm, tóc tai ướt sũng, vừa đi vừa lấy khăn lau tóc, cậu ta nhìn thấy tôi, khựng lại...

Tình huống giống như mắt được chồng mình ngoại tình, tôi nghiến răng, nuốt một ngụm nước bọt, nuốt luôn cả sự phẫn nộ của mình vào trong để mấy cái giọt nước vô duyên từ mắt không chảy xuống.

- Các người...

Giọng nói của tôi như nghiến lại, bây giờ tôi chỉ muốn lao đến đạp vào mặt tên khốn nạn kia một đạp vì dám lừa dối.

- Linh, nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như Linh nghĩ đâu. - Hoàng rối rít chạy lại gần tôi.

- Không phải chính cậu nói ghét những câu giải thích sau khi mọi chuyện đã xảy ra rồi hay sao? - Tôi cay đăng nói - Được, để tránh tôi hiểu lầm, hãy trả lời tôi thật lòng đây. Cậu và cô gái này có hôn ước từ trước đúng không?

Làm ơn nói là "không phải" đi. Xin cậu.

- ... - Nhưng sự im lặng cùng đôi mắt nâu chứa đựng đầy sự không thể phủ nhận đã trả lời tôi.

- Đúng không?

- ... - Tôi ghét sự im lặng, căm ghét, chi bằng cậu ta nói luôn đi, thẳng toẹt như tát vào mặt tôi cũng được, cứ im lặng thế này, đáng chết.

- Không trả lời, xem ra là đúng rồi. - Tôi đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn hai con người trước mặt, nhếch mép cười chua chát. - Vậy là tôi không hiểu lầm. Thế nên bây giờ chắc tôi có quyền đánh cậu đấy nhỉ?

Giọng nói vừa dứt, cũng là lúc tôi bật người lên, xoay chân dùng hết sức bình sinh, nhằm vào khuôn mặt phía trước mà đạp trúng.

Rầm... Vóc dáng cao ráo ngã rạp xuống đất, khoé miệng cậu ta có máu chảy ra.

- Này, chị bị điên hả?

- Ừ, tôi bị điên đấy, cô có muốn mặt đẹp của cô thành ra như tên khốn nạn này không? - Tôi trợn mắt nhìn dáng vẻ sợ sệt của con nhỏ kia. Thầm khâm phục bản thân mình không khóc, tôi chỉ thẳng mặt cậu ta rồi nói với con nhỏ - Tôi và thằng nhóc này chia tay rồi đấy, tôi cho cô, đem tên khốn nạn này biến khỏi tầm mắt của tôi.

Nói rồi, tôi lao thẳng ra ngoài trước khi hai hàng nước mắt mặn đắng vô duyên chảy xuống.

Điều này, đối với tôi mà nói có chấp nhận được không? Làm sao mà chấp nhận được cơ chứ?

Thật khốn nạn!

Tôi ôm một đống suy nghĩ rối bời, cứ thế nhấn tay ga lao đi trên đường phố để gió và bụi đường táp vào mặt... Nực cười thật đấy, câu chuyện tình yêu của tôi lại thành ra thê thảm đến mức này, thật sự rất thê thảm, lại còn bị lừa bởi một thằng nhóc, đúng là ngu đần mà...

Bíp... Bíp...

- Này, con bé kia đi đứng kiểu gì thế hả?

"kít..."...

Tôi giật mình bóp phanh mạnh một cái, thấy một chiếc xe máy đang lao đến...

"Rầm..."

Tôi chỉ nhớ tôi bị đập một cú rất đau xuống lòng đường, choáng váng, thấy toàn thân như tê liệt... Cảnh vật xung quanh mờ dần đi, bên tai văng vẳng tiếng xì xào...

End chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net