Tớ sẽ chăm sóc cho Jinwoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dohyon dậy sớm đi học thật, nó dậy trước đồng hồ cả tiếng ấy chứ. Đứng trước gương vuốt lại mái tóc cả chục lần, chỉnh quần áo cà vạt thẳng thớm, nó nhếch mép một cái rồi mới xách cặp đi học.

Nhưng đấy là dậy sớm với Dohyon thôi, chứ khi nó đặt chân đến cửa lớp thì Jinwoo đã ở đó rồi.

- Jinwoo đến sớm thế?!- Đặt cặp xuống bàn, Dohyon liền lên tiếng hỏi.

- Tớ phải hỏi cậu câu đấy mới đúng.- Jinwoo phì cười nói.- Có bao giờ cậu đi giờ này đâu.

- Thì...lớn rồi cũng phải thay đổi chứ.- Dohyon kiếm đại một lý do nói.- Không thể cứ đi muộn mãi được.

- Ừ để tớ xem được mấy hôm nhé.- Jinwoo chống cằm cười cười.

- Cậu cứ coi thường tớ, từ nay về sau tớ sẽ đi học sớm cho Jinwoo coi.- Dohyon chắc nịch nói.

- Jinwoo...

Bỗng có tiếng gọi làm cả Jinwoo lẫn Dohyon đều quay lại nhìn. Dohyon hơi cau mày khi lớp trưởng Yujin tiến lại gần.

- Chân cậu sao rồi? Đã đỡ hơn tí nào chưa?- Yujin không quan tâm lắm đến thành viên ngồi cạnh Jinwoo, cứ vậy cất tiếng hỏi.

- Ơ...Tớ...

Jinwoo còn chưa kịp trả lời Dohyon liền cau mày cắt lời, đoạn còn định cúi xuống gầm bàn kiểm tra.

- Jinwoo...chân cậu bị thương?! Tại sao lại bị?!

- Dohyon, dừng lại, đừng làm thế!- Jinwoo ngăn Dohyon lại rồi nói với Yujin.- Chân tớ không sao rồi. Cám ơn Yujin đã đưa tớ về, lại còn cất công qua đón tớ.

- Không có gì...nếu cậu cần cứ gọi tớ nhé.- Yujin cười đưa tay xoa nhẹ mái tóc Jinwoo.

- Cám...cám ơn cậu.- Jinwoo hơi rụt lại một chút nói.

Chờ cho Yujin đi khỏi, Dohyon mới tiếp tục hỏi.

- Jinwoo...chuyện này là sao?? Chân cậu làm sao?! Sao nó lại đưa cậu về, lại còn đưa cậu đi học??

Mặt Dohyon lạnh tanh làm Jinwoo bỗng có chút run rẩy. Thở hắt một cái, nó từ tốn nói.

- Hôm qua, lúc từ nhà cậu về có cái xe máy phóng quá tốc độ đâm phải. Tớ tránh được nhưng vẫn bị ngã, tình cờ Yujin đi qua...không sao, chỉ tím chút thôi. Ah! Cậu làm gì thế?- Jinwoo hoảng hốt khi bỗng dưng Dohyon lại chui xuống gầm bàn đưa tay kéo ống quần nó lên.

- Thế này mà cậu nói chỉ tím thôi??- Dohyon nhíu mày nhìn bắp chân đang phải băng một miếng gạc lớn nói. Trong lòng nó bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu không tả nổi.

- Thì...- Jinwoo cà lăm không biết phải nói gì tiếp theo nữa, và Dohyon cũng chẳng cần nghe thêm gì từ cậu bạn cùng bàn cũng hiểu hết mọi vấn đề.

- Không cần nó.- Dohyon lên tiếng làm Jinwoo cũng giật mình.

- Không cần gì cơ?!

- Không cần thằng Yujin, tớ sẽ trực tiếp đưa đón Jinwoo.

Nghe Dohyon nói làm Jinwoo vô tình nuốt nước miếng cái ực. Hôm nay Dohyon đáng sợ quá đi mất.

Giờ giải lao...

- Không được.- Dohyon cương quyết lắc đầu.

- Sao vậy???- Jinwoo vặn vẹo người, bĩu môi hỏi.- Tại sao tớ lại không được xuống cantin chứ???

- Chân cậu thế này còn đòi đi đâu?? Ngồi yên đây cho tớ.- Dohyon lắc lắc đầu.

- Nhưng mà tớ khát nước.
(。╯︵╰。)

- Tớ đi mua cho cậu. Cậu muốn uống gì?!- Dohyon sẵn sàng đứng dậy hỏi.

- Mua sữa cho tớ được rồi.- Jinwoo chống cằm nói.

- Chờ tớ 2 phút.- Dohyon nói xong liền chạy đi, Jinwoo chỉ biết nhìn theo thở dài.

Cái chân này tai hại thật!!!

Tại một gốc cây nào đó:

Sau khi biết tin, thầy Lee chính là bố của Jinwoo thì bọn nhóc quỷ quyệt đã thực sự có chút chùn bước.

- Tao đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi. Tao thấy ông thầy đó quen lắm mà.- Dongpyo cau mày nói.

- Rồi sao mày không nghĩ ra sớm hơn đi?!- Hyungjun chống cằm nói.

- Thấy chưa đã bảo sẽ có biến mà.- Cha Junho bấy lâu nay ẩn dật tự dưng xuất hiện làm cả lũ sợ hết hồn.

- Éc...Sao ông cứ xuất hiện đột ngột thế hả?!- Hyungjun ôm tim chửi thề một câu.

- Thích vậy.- Junho cười hì hì.- Điềm này có vẻ hơi lớn nhỉ?!?

- Không phải hơi mà là quá lớn.- Dongpyo thở dài nói.- Người đáng lẽ ra phải biết ngay từ đầu còn sốc đây huống chi người biết sau.

- Ông phán được gì nữa không thì phán nốt cho bọn này còn chuẩn bị.- Wonjin hất hất mặt.

- Hừm, hiện tại chưa có gì.- Junho khoanh tay nói.- Khi nào có tôi lại xuất hiện.

Cả bọn thở dài. Cuộc đời chúng nó chưa đủ chênh vênh hay sao mà lại rơi đúng quả tạ nặng thế này chứ.

- Eiii Dohyon...đi đâu vội thế??- Jeongmo bất chợt gọi to làm cả bọn nhìn theo.

- Đi mua sữa cho Jinwoo ạ.- Dohyon dừng lại nói vội rồi tính chạy tiếp thì lại bị gọi giật lại.

- Chiều người thương vậy em trai.- Dongpyo bụm miệng cười.

- Thôi nào, bây giờ em không có thời gian cãi nhau với mấy ông đâu. Hôm qua Jinwoo gặp tai nạn lúc từ nhà em về nên không đi được. Thế nhé...em đi đã.- Nói xong Dohyon chạy biến luôn.

- Ơ là như nào??- Hyungjun nhíu mày hỏi lại.- Sao lại thế?

- Tí gặp hỏi thăm em nó là được.

- Oke...

~~~

- Nè Jinwoo.- Dohyon đặt hộp sữa cùng chai nước suối lên bàn nói.

- Cảm ơn cậu. - Jinwoo nói, đoạn nó nhìn chai nước hỏi.- Chai nước là gì thế??

- Uống sữa xong có thể sẽ bị đắng miệng, tớ mua thêm phòng Jinwoo muốn tráng miệng.- Dohyon trả lời.

- À...cám ơn nha.- Jinwoo cười cười, cũng tâm lý ghê.

- Tớ sẽ chăm sóc cho Jinwoo.- Ngồi một lúc Dohyon liền quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình nghiêm tức nói.

Jinwoo nhìn lại Dohyon, không nói gì. Tim lại rung lên một cảm giác không tên.

Cả ngày hôm nay, dù có cố gắng đến mấy để tập trung nghe giảng thì Dohyun vẫn bị cái chân của Jinwoo làm cho phân tâm. Bụng nó cứ nhộn nhạo hết cả lên. Cứ đến giờ nghỉ 5' nó lại quay sang hỏi Jinwoo thấy thế nào, có cần gì không.

- Dohyun à! Nó không có nặng đến mức đó đâu, đừng lo lắng quá.- Jinwoo thấy Dohyun cứ cuống quýt hết lên đành phải trấn an.- Tớ có sao đâu.

- Nhưng mà...- Dohyun định cãi lại nhưng Jinwoo đã kịp chặn lời nó.

- Không nhưng nhị gì hết, Dohyun mà còn như thế là tớ giận đấy nhé.- Jinwoo giả bộ giận dỗi nói.

Ấy thế mà Dohyun nghe thật, mặc dù lo lắm nhưng nó vẫn phải cố kiềm chế bản thân, mặt nhăn tít lại. Jinwoo thấy thế có chút buồn cười. Nó dịch lại gần Dohyun, khều khều nói nhỏ.

- Tí lấy xe nhanh nhé, tớ chờ ở cổng.

Chỉ cần nghe đến đây thôi, chân mày Dohyun liền giãn ra. Vậy là Jinwoo đã cứu được nửa ngày học còn lại của Dohyun rồi.

-------

Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ "Bạn gì đó ơi!" dù cho mình bị ăn bí quá lâu 🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net