có lẽ ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kể từ sau buổi hẹn cà phê, lan ngọc và thùy trang không gặp nhau nữa.

có nhiều hôm, em nhìn thấy nàng, và nàng cũng nhìn thấy em. nhưng cả hai không gặp nhau, ít nhất là vậy.

lan ngọc sẽ đến chỗ thùy trang nếu nàng không biết đường. nhưng dường như nàng chẳng cần đến sự chỉ dẫn của em, bản thân nàng đã giả mù rất giỏi.

vào một buổi tối nọ, lan ngọc không muốn để dành thuốc lá cho lần sau nữa. cái tâm lí tiết kiệm thật sự là một con dao hai lưỡi. vừa cho em hi vọng về tương lai, vừa gây ra nhiều nuối tiếc ở hiện tại.

lan ngọc không muốn lần lữa nữa. đã ngay trước mặt rồi, mà còn phải chờ đợi thì đúng là tra tấn. nếu cứ để cho lần sau, có lẽ sẽ không còn lần sau nữa.

đã lâu rồi lan ngọc không chạm vào thuốc lá nên tay chân có phần lóng ngóng. em nhớ cái cảm giác đầu ngón tay ma sát với bánh răng cưa kim loại. vừa thân thuộc, vừa xa lạ.

tay trái xoay bánh răng rồi siết chặt, tay phải cầm điếu thuốc ở ngay đầu rồi duỗi ngón út ra.

lan ngọc chạm vào lửa. như con thiêu thân đâm đầu vào bóng đèn. có thể chết kẹt trong nguồn ánh sáng quá sức chịu đựng, nhưng vẫn bay vào. vì nó chỉ là loài vô tri vô giác, sinh ra để chết.

còn lan ngọc ý thức được bản thân đang làm gì. chính vì mọi chuyện quá sức chịu đựng nên mới giữ vững bước chân em. rất đau, nhưng cũng rất đáng.

không chạm vào lửa thì làm sao biết lửa nóng đến mức nào? làm sao có thể giữ cho một thứ tồn tại trong khi không biết nó là thứ gì?

khi đốm lửa xuyên qua em thấy rất bỏng rát, nhưng rồi lại buốt.

đứng hút một lúc ngoài cổng kí túc xá, lan ngọc mặc kệ, cứ để cho ngón tay dần dần phồng rộp lên.

nhìn vào mảng da đang sưng tấy đỏ hỏn trên ngón út, lan ngọc nhận ra mình bị bỏng. em chậm rãi đi vào nhà vệ sinh trong kí túc xá, làm dịu vết thương dưới vòi nước đang chảy.

lan ngọc tự nhủ, ra là cơn đau tự chủ còn đỡ hơn trăm lần so với việc bị người khác tổn thương. thà rằng em tự trách bản thân mình còn hơn đi đổ lỗi cho họ.

lan ngọc bước ra ngoài tìm hộp sơ cứu. vừa vặn chạm mặt thùy trang đang ngồi ở bàn trực.

em chọn hôm nay hút thuốc, không phải nhân ngày đặc biệt gì. chỉ vì hôm nay là thứ năm. mà thùy trang có ca trực kí túc xá lúc chín giờ mỗi tối thứ năm.

thùy trang nhìn lan ngọc với thái độ dò xét. có lẽ nàng không tin em cất công chạy qua tòa nhà khác chỉ để hút thuốc. hoặc có lẽ, nàng đang tự hỏi em phải hút đến điếu thứ bao nhiêu để rất nhiều tàn thuốc sơ ý rơi xuống ngón tay.

lan ngọc chỉ lặng lẽ lấy hai cái băng cá nhân và một tuýp kem trị bỏng. em xoa một ít lên ngón út rồi băng lại một cách cẩu thả. có vết thương nào mà không lành đâu?

thùy trang khẽ nhăn mặt. không biết nàng khó chịu vì cơ thể lan ngọc nồng nàn mùi khói thuốc độc hại, hay là nàng đang chăm chú vào vết thương trên tay em.

"ngọc, em làm sao thế?"

"em không sao."

"em nói thế là thật sự không sao hay không muốn chị quan tâm?"

vì lan ngọc biết em xứng đáng nhiều hơn những quan tâm đơn thuần giữa hai người bạn, nên lan ngọc sẽ không chọn thùy trang.

vì lan ngọc biết thuỳ trang xứng đáng nhiều hơn thế. ngàn vạn lần nhiều hơn thế nữa. nên lan ngọc sẽ không chọn thuỳ trang.

một vị triết gia người pháp của thế kỉ mười bảy cho rằng, con người chỉ tự hiểu bản thân mình thôi, còn thấu hiểu người khác thì không chắc lắm.

lan ngọc nghĩ, ngài đã đúng rồi. trong trò chơi cân sức này, có lẽ ai cũng đau. nhưng em sẽ không biết được ai là người đau hơn.

có lẽ là cả hai, vì em không hiểu gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC