2-2. Eat Your Own Fruit (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://archiveofourown.org/works/48852877/chapters/123483847

Phần kết của câu chuyện AU trường học phép thuật.

__________

Khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh nước biển của pháp sư, vừa ngâm nga một bài hát vừa ôm một chồng sách dày cộp, Furina bước lên những bậc thang xoắn ốc bằng đá hoa cương, ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ kính màu, nhảy nhót và tung bay qua làn tóc bồng bềnh của cô khi cô đang trên đường đến điểm hẹn của mình với Neuvillette.

Sau khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm đó, Furina liền tới chỗ Nahida để trả lại thiết bị can thiệp giấc mơ, niềm vui dâng lên xung quanh cô như hơi nước. Nahida cầm lấy thiết bị và tò mò hỏi: "Bạn đã tìm thấy chưa? Câu trả lời ấy?"

"Tìm thấy rồi!" - Furina nghiêng người thì thầm vào tai Nahida: "Tôi phát hiện... Neuville đang có suy nghĩ khác về tôi..."

Nahida sững sờ một lúc rồi nở nụ cười: "Đó là lý do tại sao, mặc dù con chim có thể biết con cá đang ở trong nước trong nháy mắt, nhưng việc con cá phát hiện ra sự tồn tại của nước chắc chắn là một bước tiến lớn."

[Ý Nahida nói là người ngoài khi quan sát sự việc nào đó bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, còn người trong cuộc giống như lũ mù đường nhưng vẫn cố chấp không chịu dò bản đồ hoặc đi hỏi người ta thôi :]]

Furina đặt cả hai tay lên vai Nahida và nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Bạn có thể nói rằng tôi hoàn toàn có thẩm quyền quyết định trong việc này."

"Được được, là bạn có quyền hết."

Thấy Nahida tiếp nhận chuyện này một cách bình thản như vậy, Furina liền lè lưỡi ra trêu bạn một cái rồi lại trình bày vấn đề của mình thêm một lần nữa cho người ta nghe.

...

Neuvillette thích cô.

Cái bí mật không hề được giấu giếm đó giống như sợi dây kéo lại bức màn sân khấu, khiến đầu óc Furina diễn ra đủ mọi vở kịch lớn nhỏ với vô số suy nghĩ ám ảnh quay cuồng trong đầu cô. Đôi lông mày của cô nhướng lên và miệng nở một nụ cười méo mó mà bản thân không thể kìm nén, khiến những người bạn cùng trường đi ngang qua ai cũng giật mình sợ hãi, nhưng Furina không quan tâm.

Vì vậy, liệu Neuvillette có phát hiện ra việc cô đã đột nhập vào giấc mơ của anh ta không? Anh ấy sẽ chọn làm gì sau đó? Mặc dù anh đã trốn tránh hết một thời gian, nhưng Furina hiểu rõ tính cách của anh và biết rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ chấp nhận sự thật rằng "Anh đã yêu cô mất rồi!" (Furina tin chắc vào điều này). Cũng không phải chuyện xấu gì... đúng hơn thì đó chính là hy vọng!

Rốt cuộc, nếu Neuvillette đó thực sự từ bỏ việc kiềm chế Furina, thì những người khác sẽ mau chóng gặp hoạ mất.

Neuvillette đã không làm Furina thất vọng, anh nhanh chóng từ bỏ thói quen đi chơi cũ và quay trở lại cuộc sống bình thường với cô. Không những thế, thái độ của anh đối với cô càng trở nên thân mật hơn; anh ấy không còn chống lại những cử chỉ âu yếm nhỏ của Furina ở nơi công cộng, đón nhận những nụ hôn nhẹ của cô một cách tự nhiên với một nụ cười (cái này đòi hỏi phải nhìn kỹ hơn mới thấy), hay là mở rộng bàn tay của mình ra để năm ngón tay của cô ấy luồn vào kẽ tay anh, và thậm chí anh còn sẵn sàng cúi người xuống, cho phép cô nhảy lên lưng mình trước đám đông.

Mặc dù họ không thẳng thắn nói bất cứ điều gì để xác nhận mối quan hệ của mình, nhưng mọi người đều ngầm đồng ý rằng họ đã trở thành một đôi và Furina rất hài lòng khi tận hưởng sự thân mật đó. Về việc liệu giấc mơ hôm đó có bị Neuvillette phát hiện hay không, hay liệu anh có tìm cách trả đũa cô ấy hay không, cùng những mối lo lắng khác đại loại tương tự như thế, từ lâu đã bị cô vứt ra sau đầu.

...

Gần đây, Furina phát hiện ra một kho báu mới trong thư viện, bản đồ được giấu trong một cuốn sách cũ, cô hào hứng đem nó đến tìm Nevillette, hiện đang ngồi ghi chép cái gì đấy trên bàn. Cô ngồi xuống cạnh anh, đùi kề đùi, cô trải cuốn sách cũ lên bàn, lấy mẩu giấy cất giấu trong những trang ố vàng ra cho anh xem.

Neuvillette mở tờ giấy ra đọc, nhận xét: "Có vẻ như đó chỉ là trò hề của một đàn anh nào đó về người yêu thôi, ngoài ra còn có gì nữa không?"

"Tất nhiên là có rồi!" - Furina nháy mắt với anh, rồi lật đi lật lại các trang giấy. Một cuốn sách dày, ít người biết đến, hiếm khi được mượn dường như đã được sử dụng như một quyển nhật ký tình yêu của đàn anh, với nhiều ghi chú xen kẽ với những lời tự bạch, cung cấp một cái nhìn thoáng qua về cuộc hành trình đầy khó khăn của anh ta trên con đường theo đuổi tình yêu của mình. Furina kéo Neuvillette theo cùng cô xem nó đến cùng với sự say mê, như thể cô ấy đang theo đuổi một cuốn tiểu thuyết vậy, nhưng đáng buồn thay, đó là một câu chuyện bi thảm. Đến cuối cùng, người bạn gái nói lời chia tay, còn anh chỉ có thể buồn bã buông bỏ thứ tình cảm đó. Đã có rất nhiều, rất nhiều đồ dùng ma thuật mà anh ấy đã làm cho bạn gái cũ trong cái tổ ấm của tình yêu (đã cũ) của họ, trước khi che giấu lối vào căn cứ bí mật này, đưa nó vào quên lãng mãi mãi.

Cuối cùng, anh viết: "Nếu ai đó có thể khám phá ra nơi này, có thể một ngày nào đó họ sẽ lại nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Đương nhiên, cho dù ngày đó có đến, đó cũng không phải việc của tôi."

Furina đọc dòng ghi chú cuối cùng này rồi lặng lẽ quay đầu về phía Neuvillette, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.

"Em muốn đến nơi này?"

Tuy nằm ở hình thức một câu hỏi, nhưng với anh thì đây chính là câu khẳng định sự chắc chắn về mong muốn của cô.

Furina hào hứng gật đầu.

"Được thôi." - Anh đáp.

Furina tròn mắt ngạc nhiên: "Sao lần này anh lại đồng ý nhanh thế?"

Neuvillette chỉ vào dòng cuối cùng: "Vì anh ta đã nói đó không phải là việc của anh ta, nên không cần phải bám vào những ràng buộc đạo đức vô nghĩa về quyền bảo mật riêng tư nữa."

Anh lấy ra những ghi chú trước đó và nhóm chúng lại với nhau: "Hãy phân tích cái này đi."

Hai người họ chụm đầu vào nhau hội ý, cùng nhau tìm kiếm từng từ mô tả một của đàn anh lớp trên về căn cứ bí mật, cố gắng tìm ra vị trí nó ở đâu. Sau đó, Neuvillette lấy ra một tấm bản đồ, so sánh với phong cảnh dọc theo con đường mà tiền bối đã ghi lại, sau nửa ngày, cuối cùng cũng xác định được con đường dẫn đến căn cứ bí mật đó.

...

***

Đêm đó, Furina kéo Neuvillette lẻn ra ngoài. Căn cứ bí mật của tiền bối nằm ở dưới chân tháp, trước tiên phải đi đến góc sảnh của tầng một, băng qua hành lang ở giữa phòng bếp và phòng thực hành, bước xuống cầu thang rồi rẽ ba lần... Furina đã bắt đầu cảm thấy hơi hoa mắt, Neuvillette liền chủ động cầm lấy tấm bản đồ cùng ghi chú, đi lên phía trước dẫn đường cho cô. Như vậy, cô cũng thở phào nhẹ nhõm bước đi theo anh, cả hai cùng di chuyển thêm một lúc nữa thì dừng lại.

Lối đi được sửa chữa bằng gạch xây màu xám xanh ngày càng hẹp lại, đây là nơi ít người lui tới, khoảng cách giữa hai ngọn đèn ma thuật càng lúc càng lớn hơn, bây giờ từ ngọn đèn này sang ngọn đèn kia đều phải trải qua một khoảng tối om. Furina giật nhẹ áo choàng của Neuvillette, anh quay lại và liếc nhìn cô, đoạn đặt cả bản đồ và ghi chú vào một tay, sau đó nắm lấy tay Furina bằng tay kia, đan vào nhau bằng mười ngón tay của anh và cô ấy.

Furina không thể nhìn thấy được biểu cảm của Neuvillette trong bóng tối, nhưng bàn tay của anh đang nắm tay cô lại ấm áp vô cùng.

Cuối cùng, Neuvillette dừng lại trước một bức tường, nhìn thoáng qua thì không có gì khác thường, cho đến khi anh đưa bản đồ lẫn ghi chú cho Furina giữ rồi bắt đầu cào vẽ loạn xạ mấy đường lên tấm vách đó.

Ánh sáng xanh từ từ chảy ra, dần bao phủ lấy bức tường như từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát vậy.

Furina ngáp dài xem Neuvillette khởi động cơ quan trong vách. Nhìn cái cách anh vận hành nó một cách mượt mà như thế... có phải là, hơi quá khéo léo rồi không?... Kiểu, giống như anh ta đã biết tới chỗ này từ trước hay sao rồi ấy?...

Ánh sáng xanh lam dần dần chìm vào trong tường, chẳng mấy chốc trên tường đã xuất hiện một cánh cửa. Neuvillette mở cửa, nép người qua nhường Furina vào trước, cô ấy liền nhanh chóng vui vẻ bước vào trong phòng.

...

"Ouah!..."

[Là "Wow!" trong tiếng Pháp đó :]]

Sau cánh cửa là một gian phòng ngủ tông màu lam mang phong cách rococo, đặc biệt hơn khi có người vừa bước vào, ngọn đèn ma thuật trên trần tự động sáng lên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Ở giữa phòng là một chiếc giường bốn cọc phủ rèm bằng vải thưa, một bên giường có bàn cà phê và ghế ngồi, một bên là bình phong và bồn tắm, cùng những mảng hình ma trận phép thuật được vẽ ở các góc phòng.

Đầu tiên, Furina chạy đến quan sát ma trận xung quanh, cô gật gù liên tục khi nhìn nó, chức năng của nó là mượn sức mạnh ma thuật chảy trong chính toà tháp này để cung cấp ánh sáng, nước, độ ẩm và đồng thời ngăn bụi cho căn phòng. Cô thầm nghĩ, một tiền bối ưu tú, chu đáo như thế này đây mà cuối cùng vẫn bị thất tình thì cuộc sống quả là quá bất công.

Sau đó, cô lại đến bên giường, phải công nhận chiếc giường bốn cọc này rất hợp gu thẩm mỹ của cô, nhất là ở đầu giường được khảm năm viên ngọc trai hình giọt nước trông rất đặc biệt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Một năm trước cô đã nói với anh rằng cô hy vọng sẽ mua được một căn nhà cho riêng mình sau khi tốt nghiệp, trang trí toàn bộ nó bằng màu xanh lam, rồi đặt một chiếc giường thật to trong phòng ngủ, và khảm những viên ngọc trai lên đó. Nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng hình như số ngọc cô muốn khảm... cũng là năm viên?...

Không, chuyện này vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi. Furina cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tại sao vị tiền bối đó lại bắt chước theo sở thích lẫn trí tưởng tượng của cô một cách trùng hợp và chính xác như vậy chứ? Bằng cách nào?

Có ba tình huống có thể xảy ra trong trường hợp này:

Thứ nhất, vị tiền bối đó hoặc bạn gái của anh ta là người bạn tâm giao mà Furina chưa từng gặp, họ đã du hành thời gian lẫn không gian để đặt chân đến nơi này.

Thứ hai, cô đã bước vào mộng cảnh và một lần nữa lại đang nằm mơ.

Thứ ba, thật ra chẳng có cái căn cứ bí mật nào của tiền bối ở đây cả, tất cả chính là do Neuvillette giở trò.

...

Furina không tin vào hai khả năng đầu tiên, bởi vì lá bùa hộ mệnh mà Nahida đưa cho cô hoàn toàn không phát sáng để cảnh báo cô gì hết, riêng cái thứ ba thì...

Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại sau lưng cô gái, khiến cô bị bao phủ bởi bóng người to lớn phía sau khi Neuvillette hơi cúi xuống, thì thầm vào tai cô: "Còn thích nó không?"

Furina quay người lại, đôi môi mỏng của Neuvillette lập tức lướt qua má cô, như thể muốn in dấu hơi ấm của anh lên khuôn mặt cô vậy. Hai người họ dựa sát vào nhau, cô ngẩng đầu lên còn anh cúi đầu xuống, để hơi thở của mình phả vào đối phương, một cách tự nhiên và tùy hứng.

Furina nhìn Neuvillette: "Đây hoàn toàn không phải căn cứ bí mật của tiền bối gì cả."

Neuvillette cười nhạt một tiếng, "Dĩ nhiên không phải, mật thất của anh ta nằm ở trong góc cuối cùng, nhưng trận pháp mà anh ta tạo ra quả thực đem lại rất nhiều thông tin hữu ích."

Trong bóng tối, nụ cười của anh giống như một cái cọ nhỏ chọc vào trong lòng Furina, cô cắn môi dưới nói: "Anh đã chuẩn bị cái này trong bao lâu?"

"Căn phòng này là từ sau giấc mơ đó, nhưng cái giường thì phải mất tới một năm."

Đó là... sau khi cô nói ra mọi thứ trong trí tưởng tượng của mình. Furina chớp mắt liên tục: "Vậy...  còn cái nệm... chẳng lẽ nó cũng được làm từ cỏ sứa tươi như em đã nói luôn sao!?"

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh mà nói tiếp, nhấn mạnh từng chữ một: "Loại - tốt - nhất - ấy?"

Đôi đồng tử của Neuvillette biến thành dã thú trước ánh nhìn của Furina, trong giọng nói của anh ta chứa đựng sự mê hoặc mạnh mẽ: "Em sẽ biết, nếu như em thử nó."

"Có muốn làm điều đó ngay bây giờ không, Furina?"

...

Nếu như có một ngày, bạn đang đi trên đường và bất ngờ rơi vào một cái bẫy, mà đáy bẫy lại được trải một tấm chăn nhung, thì bạn sẽ chọn trèo ra ngoài hay nằm im tại đó?

Furina cảm thấy không cần phải do dự nữa.

Cô đưa tay mình vòng qua cổ Neuvillette và bắt đầu hôn lên môi anh, anh cũng ngay lập tức ôm lấy và đáp lại sự chủ động của cô nàng. Furina để anh mặc sức xâm chiếm mình, cô kéo anh từ từ ngã về sau, rồi cùng nhau đáp xuống nệm, khiến gối, chăn và cả khung giường nảy lên hết hai lần.

"Nó êm thật... Còn hơn một chiếc giường nữa."

Furina thầm nghĩ, trước khi cùng người yêu trước mặt mình chìm vào hoan ái không lối thoát.

_________

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net