3. 'Bisous Amicaux'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://archiveofourown.org/works/49226890

...

'Bisous Amicaux': A Friendly Kiss

Chỉ là một phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp xã giao thôi.

_______

Focalors có sở thích lưu giữ rất nhiều nhật ký, hoặc có thể nàng chỉ thích viết ra và sau đó đọc lại chúng vào thời gian rảnh rỗi. Mỗi trang mô tả một việc họ đã làm, trong một ngày tại địa điểm nào đó trên đất nước Fontaine xinh đẹp của nàng, hoặc chỉ đơn giản là việc nàng muốn làm vào hôm đấy thôi.

Và một hôm nọ, nàng đã hoảng hốt khi bản thân đã hoàn thành một quyển nhật ký khác mà ba phần tư trong số đó toàn viết về Neuvillette.

Tất nhiên, Furina biết mình được yêu, nhưng nàng vẫn thắc mắc tại sao.

Nàng chưa bao giờ nghe thấy bất cứ một lời thề thốt về tình yêu nào thốt ra từ môi hắn, tên "rồng xanh mặt lạnh" kia, cũng như họ chưa bao giờ thảo luận với nhau lý do vì sao rằng mọi thứ lại như vậy, nhưng nàng lại chắc chắn một điều rằng: Nàng đã, vẫn luôn, và sẽ luôn được yêu.

Neuvillette luôn luôn ở bên nàng và yêu thương nàng bằng chính cái tình yêu kỳ lạ của mình. Lúc đầu, nàng đã ví von hắn tựa như một con mèo, nhưng rồi lại thôi. Vì hắn đã là một "loài bò sát" từ tận trong cốt tuỷ. Hắn thích dựa mình vào tảng đá ấm áp, hoặc kỳ quặc hơn là dùng lưỡi nếm không khí, hay bình thường hơn một tí là nheo mắt lại khi gặp ánh sáng chói rọi vào.

Hắn thường đến và nằm tựa đầu lên đùi nàng mỗi khi hắn biết không ai có thể nhìn thấy họ vào những lúc ấy.

Lần đầu tiên khi Neuvillette làm điều đó, Furina đang ngồi trên đi văng đọc sách. Hắn bước vào phòng của nàng, ra lệnh cho lính canh ở phía bên kia cánh cửa không cho bất kỳ ai khác vào đây, còn Furina tiếp tục chăm chăm vào đọc sách, vì hắn không gọi nàng hay nói chuyện với nàng bất cứ câu nào cả. Người đàn ông đó chỉ đơn giản là ngồi xuống sát bên cạnh rồi tựa đầu vào người của thiếu nữ, sau đó như được ngầm cho phép, hắn nằm duỗi thẳng ra, đầu gối hẳn lên đùi của nàng. Cứ hệt như đó là điều đúng đắn trong khuôn khổ có thể làm được vậy.

Hoặc là cách duy nhất mà "luật pháp" cho phép họ làm.

...

Họ đã trở nên không thể tách rời nhau vào những ngày sau đó.

Furina rất yêu mái tóc dài của hắn. Nàng có thể dành hàng giờ ra để chải và tết nó lại cho đến khi chán thì thôi.

Nàng lướt ngón tay qua những sợi tóc trắng, và chúng chảy qua tay nàng như nước, mềm mại và mát lạnh.

Nàng cũng rất thích ngồi trong lòng Neuvillette khi hắn đang làm việc trong văn phòng của mình.

Trong khi ngài Thẩm phán Tối cao đây đang nghiền ngẫm các giấy tờ hoặc vạch ra các kế hoạch về sự phát triển của Fontaine, thì người cai trị đất nước ấy lại ngồi trong lòng hắn ta, áp ngực mình vào bụng hắn và ngủ gật. Đó không thực sự là một giấc ngủ trưa, chỉ là nàng đang "kiếm cớ" thôi.

Furina lắng nghe tiếng bút lông cọt kẹt trên bề mặt tờ giấy màu kem đắt tiền, tiếng giấy sột soạt và tiếng thở sâu đều đặn từ "gã rồng" của mình.

Cuối cùng, khi đã thoát khỏi thế giới bên ngoài và rơi vào trạng thái xuất thần, nàng nghe thấy tất thảy tiếng nước chảy trong vũ trụ: tiếng mưa rơi từ trên trời, tiếng biển gầm, tiếng suối êm đềm trong núi và cả tiếng nước mắt nhỏ giọt của những người đau khổ. Nàng cũng có thể nghe thấy tiếng nước gầm rú bên trong lồng ngực Neuvillette, những dòng nước hoang dã khổng lồ của giống loài nguyên thuỷ được ẩn dưới hình dạng con người, "con rồng" của nàng.

Nàng đã nhìn thấy chính xác khả năng của Neuvillette, mặc dù cùng lúc cũng nhận ra mình chưa bao giờ nhìn thấy được 100% sức mạnh của hắn.

Tất cả chỉ là một trò chơi, và nàng lại rất thích chơi trò chơi. Cờ vua, con rối, chiến lược hay những vở kịch có kết cục không vui. Furina thực sự bị ám ảnh bởi việc sân khấu hóa những gì đang xảy ra trên thế giới, nơi nàng ấy là nhân vật chính.

Trong thế giới của riêng mình, nàng vừa là anh hùng vừa là nhân vật phản diện, vừa là một công chúa cũng là một cái cây. Chỉ có một điều duy nhất không thay đổi rằng - nàng luôn có một con rồng cưng đi bên cạnh mình. Chỉ dành riêng cho nàng ấy.

Focalors có sở thích lưu giữ rất nhiều nhật ký, hoặc có thể nàng chỉ thích viết ra và sau đó đọc lại chúng vào thời gian rảnh rỗi. Mỗi trang mô tả một việc họ đã làm, trong một ngày tại địa điểm nào đó trên đất nước Fontaine xinh đẹp của nàng, hoặc chỉ đơn giản là việc nàng muốn làm vào hôm đấy thôi.

Và một hôm nọ, nàng đã hoảng hốt khi bản thân đã hoàn thành một quyển nhật ký khác mà ba phần tư trong số đó toàn viết về Neuvillette.

Nàng đã viết về cách những ngón tay thon dài của Neuvillette ôm quanh đầu gối của nàng để sưởi ấm cho nàng và cả bản thân hắn. Nàng viết về cách người đàn ông cài khuy chiếc váy lụa trắng cho mình và chỉnh lại dây đai, sau đó nhẹ nhàng hôn lên làn da của nàng, mềm mại và mướt mát; hoặc về cách hắn mang đến cho nàng chiếc bánh mì chanh tươi với đường và một tách cà phê đậm đặc mỗi ngày vào giờ ăn trưa. Nàng cũng nhận thức rõ được rằng đôi khi bản thân nàng có thể trở nên đáng ghét ra sao. Nổi loạn, hung hãn, mâu thuẫn, bốc đồng, và cả... đem địa ngục đến cho người khác.

Nàng muốn tất cả mọi thứ cùng một lúc, vừa muốn máu chảy, vừa muốn cảnh tượng tốt đẹp cùng diễn ra, muốn đôi môi của gã rồng ấy chỉ chạm vào môi của mỗi một mình nàng, vuốt ve nàng bằng những cái chạm âu yếm và khiến nàng chìm sâu hơn.

Muốn được nằm cạnh người ấy, được chạm vào mọi lúc, và được nàng chạm vào.

Người đàn ông ấy luôn dè dặt và thận trọng, tuy nhiên lại có thể đốt cháy ngọn lửa đê mê trong nàng chỉ bằng những cái chạm nhẹ.

Đôi khi nàng muốn xé toạc hắn thành từng mảnh, để hắn thoát khỏi vỏ bọc làm bằng chính sự bình tĩnh và hoàn hảo của mình. Nhưng chung quy lại, hắn vẫn còn xa vời với nàng lắm.

Hiện tại, cả hai đang nằm cạnh nhau trên giường, nhưng nàng lại có cảm giác như hắn không ở gần mình một tí nào cả. Nàng vùi những ngón tay vào tóc hắn, giật mạnh một cái thật đau, nhưng hắn chỉ chun mũi lại và nằm lên người nàng. Hắn bao bọc nàng bằng cơ thể to lớn, mạnh mẽ của mình và ôm nàng vào lòng như thể nàng là thứ mong manh và quý giá nhất trên đời vậy.

Furina thở dài và ôm lại hắn, tuyệt vọng không thể tin được những gì đang xảy ra.

Nàng yêu, và được yêu, nhưng những cảm xúc ấy lại hoàn toàn không có thật, mà chỉ để trưng bày ra thật đẹp mắt để thỏa mãn khao khát của chính bản thân mình thôi.

Nàng đã nghĩ như thế.

_______

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net