Ngoại truyện 1: Cô công chúa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Milia, một công chúa của Vương quốc StrongWork. 

Milia là tên của một loài hoa đẹp và tinh khiết nổi tiếng của thảo nguyên Vô tận, và cũng là loài hoa yêu thích của mẹ tôi, vì thế bà đã đặt cho tôi cái tên ấy trước khi ra đi khi vừa sinh tôi, cha tôi kể tôi nghe về điều ấy cũng như về việc nhiều phe phái và nhất là Hội pháp sư của Vương quốc đã rất gay gắt và đã xem tôi là tai họa khi chính tôi đã hại chết Mẫu hậu của mình. Nhưng Đức Vua, người cha luôn yêu thương tôi đã gạt bay mọi chỉ trích cũng như những ý kiến đó. Ông thương yêu tôi hết mực như thể để làm thay cả người mẹ đã mất của tôi. Ban đầu tôi có hơi buồn và tức giận khi những đứa trẻ Qúy tộc khác xì xào và chỉ chỏ mỗi khi nhìn thấy mình và tất nhiên chẳng ai chơi cùng tôi dù cho chúng có bị "phụ huynh" la mắng "cho có" về việc đó.

Nhưng về sau tôi lại quen với sự cô độc và lấy nó làm niềm vui. Tôi tự do vui chơi và được hỏi tập về Ma thuật cũng như Kiếm thuật. Lúc đầu thì cha tôi dạy tôi nhiều thứ nhưng vì khá bận rộn nên ông đã nhờ Melius-san - một Hiệp sĩ hàng đầu quốc gia chỉ dẫn cho tôi. Tôi xem ông như người thân của mình, ông ấy rất tốt và chăm lo mọi thứ cho tôi và cũng xem tôi như đứa con gái của mình. 

Dù chẳng có năng khiếu về Ma thuật như một vài đứa Qúy tộc khác khi chúng tôi được kiểm tra năm 6 tuổi và những đứa như vậy được học tập và bồi dưỡng tại Hội pháp sư, Chúng được xem như là thiên tài vì Á nhân thì rất hiếm có những cá nhân có đủ Ma lực bẩm sinh để trở thành một Ma thuật sư, tôi lại thích và phù hợp với nghề hiệp sĩ và kiếm sĩ hơn vì tôi chẳng thích việc núp phía sau và "vừa đánh vừa chạy" như bọn chúng. Tôi thích việc xông pha giết địch ở phía trước và Hãnh diện và sung sướng với thành quả của mình, và hơn hết, tôi muốn trở thành một Hiệp sĩ vĩ đại như cha.

Lần này là khi tôi muốn được khám phá thảo nguyên Vô tận, nơi mà chứa đầy Quái vật cũng như Ma thú và để thể hiện cho cha mình xem mình đã trưởng thành. Dù như vậy cha vẫn quyết định cho tôi đi với việc Melius-san đi cùng. Tôi rất vui vì điều đó

Sau vài tháng bôn ba và khám phá, chúng tôi và gặp nhiều con Quái vật và đã chém hạ chúng, lột da, lấy thịt để nấu hoặc lấy những thứ có thể bán được là điều cần thiết khi tiêu diệt một con thú, thường thì tôi chẳng làm thế vì tôi chẳng thiếu thứ gì, nhưng lần này tôi quyết định làm chúng vì để về khoe với cha mình.

Rồi một hôm khi trên đường trở về, nhóm của tôi đụng phải một con Cilicanor biến dị và như là thủ lĩnh (Đọc đi sẽ biết con gì :v ), một loài với thân hình dài hơn một dãy nhà hơn ở thành thị và to lớn như những cây cổ thụ chọc trời, da chúng có vảy thật cứng và nhẵn bóng giúp chúng trườn được và bộ giáp xanh đậm cứng cáp hơn cả da. Các đầu to bè hơn cả tháp chuông ở Vương đô và hàm răng to lớn nhọn hoắt như có thể cắt được mọi thứ cùng với chiếc lưỡi to dài thè ra quấn lấy con mồi và hơn hết rằng nọc độc cũng như khí độc mới chính là đặc trưng nổi trội của nó. 

Cảm xúc đầu tiên của tôi về nó là.. Sợ hãi! Một nỗi sợ từ sâu trong lòng tôi tuôn ra và làm tôi chẳng thể làm điều gì được, tôi đứng như trời trồng và phải được cõng ra phía sau bởi một người lính hộ tống. Các anh lính cũng sợ hãi không kém nhưng chắc vì họ đã chiến đấu nhiều nên vẫn có thể linh hoạt và dàn trận khi chống lại một kẻ thù đầy sức mạnh như vậy. Melius-san thì chăm chú về con Cilicanor đó. Ông cầm thanh đao của mình và bắt đầu chém về phía con Quái vật để tạo khoảng trống cho các người lính có thể thành lập trận hình đối đầu với những con thú cỡ lớn. 

Những nhát chém cực mạnh của ông gây rách da con Quái vật và lm nó liên tiếp lùi về phía sau, dù vượt trội về sức mạnh nhưng Melius-san vẫn đề phòng về khí độc của nó và giữ khoảng cách với nó. Cuối cùng, con Cilicanor biết mình không thể đánh lại Melius-san nên nó đã dùng kỹ năng mạnh nhất của mình, "Khói độc". Một làn khói xanh to lớn bao phủ tất cả mọi thứ xung quanh conQuái vật, một và người kịp né tránh và vì ở khá xa nên không bị ảnh hưởng bởi nó nhưng Melius-san và phần lớn binh lính lại không may mắn như vậy. Tuy rằng ông cũng kịp ra đòn kết liễu conQuái vật nhưng số binh lính lại bỏ mạng hơn nửa, và ông cũng bị trúng độc. 

Tôi trơ mắt nhìn mọi người ngã xuống vì mình và chẳng thể làm được gì ngoài khóc lóc, nỗi sợ hãi vẫn phủ kín tâm trí và tôi chẳng thể cử động cũng như nói chuyện. Melius-san uống vào một lọ poition màu đỏ, thứ đắt tiền và quý giá được làm từ các nhà Gỉa kim thuật giỏi nhất Vương quốc và cực kì ít ỏi, tôi cũng có một lọ như vậy được cha ban tặng. Dù nó có công dụng khá tốt nhưng vẫn cần thời gian để khỏi hoàn toàn vì kỹ năng của conQuái vật kia khá mạnh.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một đám binh lính nhiều gần gấp đôi số còn sống hiện tại của tôi xuất hiện, với vẻ mặt nham nhỏ và điệu cười thô bỉ khi nhìn vào bộ ngực của tôi làm tôi khó chịu, chúng đã phát triển nhanh chóng khi tôi lên mười và đồ sộ như vậy cho đến bây giờ, tôi luôn gặp những ánh mắt thô thiển và thứ đầu tiên họ nhìn vào đó chính là chúng, có lúc tôi đã ghét bỏ chúng nhưng vì cha nói tôi rất giống mẹ nên tôi lại trở nên quý trọng chúng hơn, cái mà được thừa hưởng từ mẹ mình.

Cầm đầu của chúng là một người lớn hơn tôi vài tuổi và chính tôi cũng không ngờ rằng hắn lại là tên như vậy, một kẻ phản bội. Linky, một hiệp sĩ xuất sắc của lứa tuổi trẻ sau khi thành lập Vương quốc, với thiên phú và tài nghệ của mình hắn đã trở thành một trong ba Hiệp sĩ đứng đầu chỉ xếp sau Melius-san và người kia. Tôi biết hắn ta, biết rất rõ là đằng khác. Hắn là con của Công tước Shinky, người đứng đầu Hội pháp sư Vương quốc, cho dù cha hắn rất thất vọng về hắn khi tham gia kiểm tra thì chẳng có một tí gì nội trội về Ma thuật thì thiên phú và sự nổ lực của hắn lại làm hắn trở thành một Hiệp sĩ hàng đầu, điều ấy cũng làm cho cha hắn không xấu hổ chút nào, ngược lại ông ta còn cười ha hả khi nhắc đến con mình.

[*Cho ai chưa biết và lười search chị GG thì đây là cấp bậc tước vị Qúy tộc của Châu Âu cổ :D* /Huyngo/]

Một kẻ lẳng lơ và rất muốn "chiếm" được tôi, đấy là điều mà tôi nghĩ trước đây khi chán ghét nhìn thấy vẻ mặt buồn nôn của hắn mỗi khi chạm mặt dù tôi vẫn có phần kính trọng hắn vì hắn cũng là một Hiệp sĩ mạnh và có nhiều lời đồn tốt đẹp về việc giúp đỡ người dân. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thể hiện một điều đó là sự Khinh Bỉ đối với hắn, một nỗi nhục nhã mà hắn phải mang về việc phản bội lại lời thề trung thành với Đức Vua. Hắn cười nhàn nhạt và chẳng muốn giải thích gì nhiều vì dù là kẻ ngốc cũng biết được tại sao con Quái vật Cilicanor lại xuất hiện và bọn chúng lại "kịp thời" tới nơi khi vừa xong trận đấu và mục đích của bọn chúng. 

Melius-san đã rất tức giận cũng như căm ghét và khinh bỉ tên Linky vì hắn dám thẳng thừng thừa nhận động cơ của mình là bắt tôi để làm con tin và bức ép cha tôi. Ông chiến đấu cùng hắn, dù cho có chút trở ngại về độc của con Cilicanor nhưng việc đó chỉ là cầm chân tên Linky, binh lính của tôi đã khá mỏi mệt vì chiến đấu với nó và giờ với sự áp đảo về số lượng thì chẳng thể nào đấu lại bọn chúng. 

Melius-san vừa chiến đấu vừa phòng thủ và mọi người cũng vậy, họ vừa đánh vừa lùi về phía Vương quốc nhưng còn quá xa để tới một ngôi làng gần nhất khi mà quân lính chẳng thể nào cầm cự được tới đó, còn tôi thì đã đỡ hơn phần nào và được bảo vệ trong cỗ xe riêng biệt của mình, nó là thứ tôi được cha tặng vào lần sinh nhật năm tôi 18 tuổi và cũng như nó là phát minh mới nhất và kiên cố nhất của các nhà chế tạo hàng đầu. 

Quân lính đã quá mỏi mệt và chẳng thể nào cầm cự hơn được nữa vì họ đã chiến đấu từ sáng tới xế chiều, họ co cụm lại và bao quanh cỗ xe, Melius-san thì đã khôi phục hoàn toàn nhờ lọ poition đó và đã có vài người phải nằm xuống vì không chịu đựng được. 

Vẻ mặt ông nghiêm trọng và căm phẫn khi nhìn tên Linky đang phè phỡn với chiến thắng nắm chắc trong tay và đúng thật vậy, tôi đáng lẽ ra đã bị bắt và trở thành con tin nếu anh ấy không xuất hiện..

Anh ta xuất hiện như một làn gió và chẳng ai biết cũng như để ý, chỉ tới khi một hai tên lính bên kia chết đi và những tiếng la thất thanh vang lên thì tôi mới biết sự hiện diện của anh ta.

Anh chàng cao ráo và khá khỏe khoắn, nhưng đối với Á nhân chúng tôi thì khá là ẻo lả và hình như anh ta là nhân tộc. "Một nhân tộc xuất hiện ở đây sao, và hơn hết anh ta thật kì dị cùng với sức mạnh áp đảo như vậy." đó là điều mà tôi nghĩ ngay tới khi thấy anh ta. Anh ta mặc một bộ đồ với chiếc áo màu trắng dài tay và mỏng manh, chiếc quần đen dài tới mắt cá và chân mang một đôi "giày" mỏng manh và kì dị khi hở cả cổ chân ra ngoài. Nổi bật là mái tóc đen thường thấy ở nhân tộc nhưng với đôi mắt đen sáng rực của sự hiểu biết và sức mạnh cũng như sự lạnh lùng toát ra từ chúng. Một đôi mắt màu đen cực kì hiếm gặp, cho dù là tôi cũng chưa thấy ai có cả.

Anh ta có sức mạnh và độ nhanh nhẹn ngang tầm Melius-san và có khi nhỉnh hơn một chút vì kể cả với Melius-san thì chẳng thể nào dễ dàng hạ gục hết một bọn lính tinh nhuệ được đào tạo và tuyển chọn khắt khe gần cả trăm nhanh chóng chỉ trong một thoáng như vậy. 

"Liệu hắn ta có bắt mình không, mình phải làm sao, với sức mạnh và tốc độ như vậy thì chẳng thể nào mình có thể chạy thoát được khi mà Melius-san đang bị giữ chân bởi tên Linky phản bội", đó là điều mà tôi lo lắng khi thấy anh ta xử lí xong bọn lính kia và quân lính của tôi đang mừng vui và cảm ơn anh ta. Đáp lại sự lo lắng ấy của tôi thì anh ta lại chẳng làm gì cả và chỉ đứng đó như suy ngẫm gì đó và nhìn về phía 2 người kia.

"Phù! Thật may mắn vì hắn không phải một kẻ cùng phe với tên phản bội đáng khinh bỉ Linky, nếu Melius-san có thể giải quyết tên kia thì dù hắn có muốn làm gì thì mình cũng không bị động như vậy." tôi thở phào nhẹ nhõm và tập trung theo dõi cuộc chiến của 2 người hiệp sĩ hàng đầu Vương quốc. Sau một lúc, nhờ kinh nghiệm cũng như sự ngạo mạn và lo lắng của tên kia, Melius-san đã đánh bại được hắn. Tôi mừng vui vì điều đó.

Bỗng nhiên anh ta - người im lặng quan sát từ nãy kêu lên ngăn cản đòn kết liễu của Melius-san.

"Sao, hắn ta muốn cứu tên kia ư? Hay chúng là cùng một bọn? Không, nếu chúng cùng phe thì chẳng có lí do gì khi tên kia lo lắng và thua cuộc như vậy, chắc chỉ có nguyên nhân gì thôi" cả tôi và Melius-san đều khó hiểu và cảnh giác về điều đó.

Nhưng mọi cảnh giác và lo lắng lại tan biến sau khi anh ta đòi được kết liễu tên kia, dù tôi và ông ấy đều không biết lí do nhưng cũng mặc kệ vì đã bảo vệ được tính mạng của những người lính còn lại. 

Rồi anh ta kết liễu hắn và hơi trầm ngâm cho đến khi quân lính hoan hô và cảm ơn anh ta, Melius-san cũng tỏ lòng cảm ơn đến anh ấy.

Sau đó, anh ta quay đầu định bỏ đi khi mà chẳng nhận được gì từ sự trả ơn của chúng tôi và chẳng hề ngần ngại về nó thì cuối cùng tôi cũng đã bước xuống cỗ xe và cảm ơn anh ta, cùng với đó là đề nghị anh ấy về Vương đô cùng chúng tôi để tôi có thể trả ơn anh ta thật lòng.

Anh ấy khá là bất ngờ khi nhìn thấy tôi, nhất là khi nhìn tới đôi tai của tôi, điều ấy làm tôi hơi ngượng ngùng và khi nhìn đến "chúng" thì anh ấy chỉ chú ý một xíu và quay đi, dù che giấu rất kỹ cũng như khá là lạnh lùng thì tôi vẫn nhìn thấy được đâu đó sự ngượng ngùng của anh ta, người thứ hai ngượng ngùng khi nhìn vào bộ ngực của tôi, và người đầu tiên không ai khác chính là người kia. Tôi khá là bối rối khi gặp chuyện này nhưng vì đứng trước các binh lính của mình nên tôi phải giữ dáng vẻ trang nghiêm. Tôi mời anh ta lên cỗ xe và rất thích thú khi anh ta ngạc nhiên và rất tò mò về nó.

Tôi và anh hỏi nhau rất nhiều và hầu như tôi toàn kể về những thứ "hiển nhiên" cơ bản và anh ta tỏ vẻ như rất thích thú lắng nghe như một cậu nhóc được mẹ lần đầu kể về thế giới xung quanh rộng lớn với biết bao điều kì lạ và thích thú lắng nghe chúng cho tới khi ngủ quên lúc nào không hay. "Anh ta thật kì dị. Không, thật kì lạ. Tất cả mọi thứ về anh ấy đều là dấu chấm hỏi và kì lạ" Nó thúc đẩy sự tò mò của tôi hơn và chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, có gì đó như đè lên người tôi và làm tôi tỉnh ngủ. Khi tôi nhìn thấy thì đó là cánh tay của anh ta đang nắn bóp.. bộ ngực của tôi. Tôi la lên và ngượng ngùng "chín mặt" 

"Anh ta là một người như vậy sao. Thật thất vọng khi nghĩ anh ta khác hẳn những người còn lại.." tôi đã bối rối và suy nghĩ không ngừng và đã nghĩ như vậy.

Nhưng khi tỉnh táo lại một chút thì tôi thấy mình đang nằm trên thảm cùng với anh ta và chính mình lại nằm đè lên anh ấy. Tôi nhớ rằng mình đã ngủ trên chiếc giường bình thường như mọi ngày và anh ta cũng thoải mái khi chọn ngủ trên tấm thảm tối qua. Nhưng vì những sự cố xảy ra hôm qua đã làm tôi "lăn lộn" dữ dội hơn bình thường. "Con khi ngủ còn nghịch ngợm hơn cả khi con thức nữa con biết không." đó là lời mà cha tôi đã nói khi tôi còn nhỏ, và khi tôi lớn tôi đã biết kiềm chế bản thân nên sự "nghịch ngợm" ấy cũng giảm nhiều cho đến đêm hôm đấy. Tôi "lăn" khỏi giường và đè lên Kaito-san. Anh ta lúng túng và ngượng ngùng trong khi giải thích về "sự cố" vừa nãy, khi nhắc về nó tim tôi lại đau nhói và một cảm xúc khó tả tràn ngập trong tôi, thích thú, vui vẻ, ngượng ngùng,... hòa quyện với nhau tạo nên nó. Và trong khi ngượng ngùng và say đắm trong dòng cảm xúc ấy thì tôi đã buột miệng nói ra câu đó.. Một câu nói mà đến cả sau này trải qua bao nhiêu biến cố và sóng gió cùng anh ấy thì khi nghĩ lại tôi vẫn đỏ mặt và thẹn thùng vì nó, nhưng may là Kaito-san có vẻ như không nghe thấy nó thì phải, tôi nghĩ vậy..

Tôi, Milia, công chúa của Vương quốc StrongWork đã gặp gỡ cái ngày định mệnh mà thay đổi cả cuộc đời còn lại của mình như thế đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net