Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Tiểu Tiểu

Danh kỹ đệ nhất kinh thành nổi tiếng khắp thiên hạ.

Đứng thứ ba trong thiên hạ tam đại mỹ nhân.

Xinh đẹp như đào mận, lại lạnh lùng.

Bao nhiêu vương công quý tộc, danh môn hiệp khách vung tiền như rác, xuất ra đầy rẫy mưu mô các loại, chỉ để nhận được nét cười nhạt của nàng.

Nhưng giờ phút này, lại có người không tốn một đồng một xu nào, để Đỗ Tiểu Tiểu cam tâm tình nguyện yêu thương nhung nhớ, còn tặng thêm một nét mặt tươi cười như hoa.

"Bạch công tử, chàng làm sao hiện tại mới đến, thật là muốn giết ta đó."

Lời nói nhỏ nhẹ êm ái, vui vẻ thoải mái, tuyệt sắc mỹ nhân thanh âm kiều mị thật khiến người khó mà không say.

Bạch Lăng Phi cười cười nhéo nhéo chiếc mũi ngọc của nàng một chút, liền hướng trên giường một phát nằm xuống.

"A a... Mệt chết được, Tiểu Tiểu, lại đây giúp ta đấm đấm lưng coi."

"Hảo hảo." Đỗ Tiểu Tiểu sủng nịch cười cười.

Nhanh chân lẹ tay cởi giày lẫn vớ hắn ra, Đỗ Tiểu Tiểu ngồi ở bên giường yêu thương nhìn ngắm nam tử trước mắt mặt như quan ngọc, tuấn mỹ phi phàm.

"Ngươi nga, thật là oan gia của ta..."

Tiếng cười mỹ nhân phát ra, trong cảnh xuân tháng ba, nhẹ nhàng vang lên...

Vu Thi Thi

Tài nữ đệ nhất kinh thành nổi tiếng khắp thiên hạ.

Đứng hạng hai trong thiên hạ tam đại mỹ nhân.

Dung mạo sánh ngang Điêu Thuyền, tài trí mẫn tiệp.

Một đống vương công quý tộc, danh nhân tài tử ngâm thơ kể kịch, tính toán hằng hà sa số thủ đoạn này nọ, chỉ vì một nụ cười nhẹ.

Tuy nhiên lúc này đây, đã có người không hao phí một hào một cắc, được Vu Thi Thi cam tâm tình nguyện yêu thương nhung nhớ, tặng kèm bao lá thư tình sướt mướt nhất.

"Bạch công tử, người đã đến rồi, cuối cùng cũng không uổng công thiếp trao một mảnh tình ý a."

Mối tình thầm kín đẩy đưa qua lại, muốn nói lại thôi, tuyệt sắc mỹ nhân điệu bộ chỉnh tề thật là bảo người không say cũng khó.

Bạch Lăng Phi cười cười địa hôn trộm một phát trên mặt mỹ nhân, tuỳ tiện lên giường nằm thẳng.

"Bản công tử không phải đã tới rồi sao? Lại đây, Thi Thi, ấn ấn vai cho ta nào."

"Hảo hảo." Vu Thi Thi sủng nịch cười cười.

Tay chân nhanh nhẹn cởi giày cởi vớ hắn, Vu Thi Thi ngồi ở bên giường nhìn say đắm vị nam tử trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, tiêu sái không kềm chế được.

"Ngươi nga, thật là oan gia của ta..."

Mỹ nhân thở dài, trong không khí xuân sắc tháng ba, nhẹ nhàng vang lên...

"Ngủ, còn ngủ nè, mau đứng lên cho ta!"

"Ai a... Ồn muốn chết hà..." Bạch Lăng Phi phất phất tay y chang đuổi ruồi, xoay người tiếp tục say giấc nồng.

"Đứng lên cho ta! Ngươi là tên bụng căng ruột béo, Trư Bát Giới hết ăn lại nằm!"

Được rồi, Bạch Lăng Phi bây giờ đã biết con ruồi đang ghé vào lỗ tai hắn lằng nhằng một thôi một hồi là ai rồi, ở trên đời này dám đem Bạch công tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong nhà hắn xỉ vả đến không chịu được như thế, ngoại trừ cái kẻ con mắt hé ra thì như hạt đậu còn miệng mồm mở ra thì lại độc địa, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai ngoài hắn đâu.

"Sư phụ, ta giống Trư bộ đáng kì thị lắm à, nhưng bản thân ta nghĩ bộ dạng ngươi một chút cũng không giống được Đường Tam Tạng đâu." Bạch Lăng Phi lười biếng mở mắt ra nhìn một người nam tử thân hình ưu mỹ nhưng đầu đầy tóc bạc, diện mạo xấu xí bên giường.

"Hừ, muốn vi sư không vũ nhục trư, có thể thôi, chờ ngươi đánh cược thắng ta rồi nói sau."

"A ha, vậy còn không phải quá dễ sao. Sư phụ, ngươi lần này thua chắc rồi." Bạch Lăng Phi nhanh tay vén vén tóc, tư thái tiêu sái xoay người xuống giường.

Mở ra chiếc hộp gỗ nhỏ ở trên bàn, Bạch Lăng Phi cầm lấy hai túi gấm được thêu tinh xảo ở bên trong, quơ quơ trước mặt sư phụ. "Thấy không? Cái này coi vậy chứ là tín vật của hai đại mỹ nhân trao cho bản công tử ế."

"Thế á? Hai mục tiêu trước ngươi có thể thành công rất dễ, nhưng vẫn còn một mục tiêu cuối cùng cũng là thứ khó chơi nhất, ta đoán ngươi ngay cả cổng nhà chắc cũng không lọt vào được quá?"

"Hừ, nói đùa kiểu gì vậy a, ta đi vô『 cái chỗ kia 』y chang như vào trù phòng nhà mình thôi. Lại nói, sư phụ, tuyệt thế võ công của ta là do ngươi dạy dỗ từ nhỏ, ngươi sẽ không nghi ngờ năng lực của ta như thế đi?" Bạch Lăng Phi cười cười trêu chọc vị sư phụ từ trước đến nay luôn nghiêm túc.

"Ít khua môi múa mép với ta đi, hai ngày nữa là ngày trăng tròn rồi đó vậy mà đến một chút bóng dáng của tín vật cuối cùng còn chưa thấy đâu, còn dám ở đây ăn nói ẩu tả."

"Ha ha, sư phụ ngươi yên tâm, có Bạch Lăng Phi ta ra tay, thiên hạ tam đại mỹ nhân còn không phải từng chút đều dễ như trở bàn tay sao. Sư phụ, ngươi cứ chờ ta đưa cho ngươi vật đính ước của tam đại mỹ nhân coi như thọ lễ đi."

"Chờ vi sư thấy đồ rồi hẵng tính, hừ." Nam tử cười nhạt một tiếng, tùy tiện bỏ đi nghênh ngang.

Hắc hắc, sư phụ lần này cũng quá coi thường ta, thiên hạ nữ nhân nào thấy Bạch Lăng Phi ta mà không bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng?

Tam đại mỹ nhân nào đã là cái quái gì chứ? Cho dù là thập đại mỹ nhân, trăm đại mỹ nhân đi nữa thì bản công tử cũng sẽ khiến các nàng đổ rạp hết cho coi.

Vốn đã biết bản thân mị lực phong lưu vô địch thiên hạ, Bạch Lăng Phi chính là thực sự tự tin.

Không có cách à, ai kêu Bạch Lăng Phi hắn đẹp trai như thế a!

Vân Phiêu Phiêu.

Hoàng cung đệ nhất quý phi vang danh khắp thiên hạ.

Đứng đầu thiên hạ tam đại mỹ nhân.

Quốc sắc thiên hương, ung dung hoa lệ.

Cả bầy đàn vương công quý tộc, chư hầu có tầm cỡ đều tiến cung vì nàng đến nỗi tâm tư lay lắt liêu xiêu trước cửa hoàng cung, tan nát gia tài, chỉ nguyện cầu nàng dành cho một tia ưu ái.

Ngay cả thánh thượng hiện nay cũng gia tăng sủng ái với nàng, sau khi nàng vào cung chưa đầy một năm đã đem nàng thăng làm quý phi.

Nhưng vị thiên chi kiêu nữ này hiện giờ lại...

"Phiêu Phiêu, ngươi thực sự muốn đem món này cho ta?" Bạch Lăng Phi một tay ôm eo Vân quý phi, ở bên tai nàng mà nhẹ nhàng hỏi. "Ngọc bội này thoạt nhìn thập phần quý giá, sao ta dám nhận lấy đây?"

"Ân... Phi, hôm nay nay cả thân lẫn tâm của thiếp đều cho chàng đó, vật ngoài thân như vầy còn tính toán làm chi nữa?" Vân quý phi mềm nhũn tựa không xương nằm dựa hẳn trong lòng người kia, "Không gạt chàng đâu, cái này là song phi long phượng bội do chính hoàng thượng ban tặng đấy."

"A, vậy ta đây càng thêm không thể nhận rồi, sau đó vạn nhất hoàng thượng truy hỏi ngươi, thế phải làm sao?" Bạch Lăng Phi giả vờ lo lắng nói.

Thấy mỹ nam tử thần tình u buồn nhíu mày, Vân quý phi không khỏi tim đập mắt mờ một trận.

"Phi, đừng lo lắng, vì chàng, thiếp cái gì cũng nguyện ý làm."

Khóe mắt nhạy cảm liếc thấy bóng người, Bạch Lăng Phi ở trong lòng cười một tiếng ám muội, cố ý cẩn thận cầm lên bàn tay ngọc trắng nõn, nhẹ nhàng mà hôn lấy từng chút một. "Phiêu Phiêu, cảm ơn ngươi."

"Phi..." Vân quý phi ôm cổ người trong lòng, dâng lên cặp môi thơm.

Hai người thuận thế lăn trên giường, mắt thấy bầu trời thiếu điều xoay vòng vòng ——

Đột nhiên, một cánh tay nhanh như cắt, mạnh mẽ nhắm thẳng đến đầu hai người ——

Hi, chỉ biết ngươi nhịn không được nữa rồi, trái lại nên xuất hiện đi thôi.

Nguyên lai Bạch Lăng Phi với tuyệt thế võ công phát hiện có người âm thầm rình coi, cố ý cùng Vân quý phi mây mưa một phen, làm bộ không hề phòng bị.

Cái chiêu "Dụ rắn khỏi hang" này, quả nhiên khiến kẻ trộm ngu ngốc này hiện thân ngay.

Bạch Lăng Phi một tay ôm Vân quý phi, một tay đánh ra một lúc liên tục mười hai chưởng, trong khoảnh khắc không chỉ đem thế tiến công của đối thủ hóa giải, còn làm đối phương bị trúng một chưởng.

"Ngô ——" nam tử rên một tiếng, thùng thùng lùi liên tiếp ba bước, trong mắt sát khí ngập trời. "Ngươi dám đả thương cả trẫm sao?"

"Trời ạ, là hoàng... Hoàng thượng!" Vân quý phi nghe vậy bình tĩnh ngó lại, kinh hô một tiếng, sợ đến hồn bay phách tán.

Không sai, người tới chính là Thịnh tông vương triều đương kim thiên tử chiến công rực rỡ, thống nhất thiên hạ —— hoàng đế Thịnh Bảo Khánh đầy uy đức.

Chỉ thấy thân hình y cao to cường tráng, một đôi mắt hổ lấp lánh có thần, không cần tự ra oai cũng khiến lòng người kính sợ.

Vân quý phi cả người lạnh cóng, sợ đến run rẩy.

Thế nhưng Bạch Lăng Phi chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào mắt dù bận rộn vẫn ung dung một tay ôm mỹ nhân, một tay múa may, vừa đánh vừa bắt chuyện. "Á à, nguyên lai là hoàng thượng a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Thịnh Bảo Khánh thấy tên dâm tặc xinh đẹp to gan che trời sau khi biết thân phận mình, dĩ nhiên còn dám coi thường như thế, thiếu chút nữa tức đến thổ huyết.

"Ngày hôm nay trẫm nhất định phải giết ngươi! Còn có..." Thịnh Bảo Khánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặt trắng như tờ giấy trước mắt, "Ả tiện nhân không tuân thủ nữ tắc!"

Vân quý phi nghe vậy hoảng hốt, bùm một tiếng quỳ xuống, lên tiếng khóc lớn, "Ô... Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!"

"Tha mạng? Ngươi làm ra việc xấu xa cỡ này, còn có mặt mũi cầu trẫm tha thứ? Chẳng lẽ không sợ bị tru di cửu tộc?" Thịnh Bảo Khánh lạnh lùng cười.

"Không nên a! Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi, cầu hoàng thượng khai ân a." Vân quý phi khóc đến lê hoa đái vũ, đáng thương vô vàn.

Cuộc đời Bạch Lăng Phi hiểu rõ nhất là lòng mỹ nhân nhất thời tâm sinh thương tiếc.

"Phiêu Phiêu, đừng khóc đừng khóc, ai, hoàng thượng, ngươi cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, đem một đại mỹ nhân như thế doạ thành như vậy, chậc chậc, thật là không ngoan tí nào." Bạch Lăng Phi lắc lắc tay, dùng khẩu khí giáo huấn con nít mà phát biểu.

"Phi, chàng muốn chết a, đừng náo thêm nữa, đi mau, chàng đi mau!" Vân quý phi vội vã đẩy ra người đang ôm mình vào lòng.

"Không được, ta làm sao có thể đi một mình được, đem ngươi gửi lại cho tên nam nhân hung hãn, tàn bạo, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc này? Như vầy đi, ta dứt khoát mang ngươi cùng đi." Bạch Lăng Phi ôn nhu dắt tay Vân quý phi.

"Không được, ta không thể đi, cả nhà ta già trẻ sẽ bị hoàng thượng giết đó, Phi, chàng đi một mình đi, chúng ta kiếp này vô duyên, kiếp sau tái kiến."

"Phiêu phiêu..."

"Phi..."

Hai người không coi ai ra gì sất, thâm tình chân thành mà đối diện.

Thịnh Bảo Khánh thấy thế tức giận đến thiếu chút nữa phát điên!

"Ai cũng đừng hòng đi được! Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, trẫm ngày hôm nay muốn đem bọn ngươi bằm thành vạn mảnh! Hãy đỡ —— "

Thịnh Bảo Khánh "thân" còn chưa có xuất chiêu, Bạch Lăng Phi đã lanh lẹ ra tay điểm nhuyễn huyệt cùng á huyệt hoàng thượng, làm y động cũng không động được, nói cũng nói không xong!

Tâm tư Bạch Lăng Phi rất nhanh chuyển động.

Việc này do mình gánh chịu, hắn tuyệt đối không thể lưu lại vị đại mỹ nhân độc nhất cho hoàng thượng giết bỏ.

Nhưng Phiêu Phiêu lại không chịu theo ta đi, lí nào để bản công tử giết luôn hoàng đế à?

Ai, thật đúng là vướng víu tay chân a.

Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, rồi lại bị hắn dẹp bỏ hết.

Này này, rõ ràng có làm không thì bảo...

Hảo, không lo nữa nha, cuối cùng đã có cách rồi. Ai sợ ai a?

Ở trong lòng cười nhạo một tiếng, Bạch Lăng Phi quen thói phóng đãng đem chuyện trước mắt đổ ập lên đầu vị nam nhân bị cắm sừng như con trâu khiến y mắt trợn lớn đến khôn thể lớn hơn, "Chậc chậc, hoàng thượng, ngươi cũng quá độc ác, ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Phiêu Phiêu coi vậy chứ cũng là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, ngươi có thể nhẫn tâm gọi người đem chúng ta bằm thành vạn mảnh? Ngươi không phải là muốn hủy diệt kiệt tác của tạo hoá chứ?"

Bạch Lăng Phi lắc đầu, trưng bày dáng dấp vô cùng đau đớn. "Để không cho hoàng thượng phạm vào tội lớn ngập trời như vậy, bản công tử ta đành hảo hảo xuất ra thủ đoạn bất đắc dĩ thôi..."

Cho dù võ nghệ cao cường đến đâu, đã vào đến trong hoàng cung thì tuyệt không có ai dám quấy rối,nhưng Bạch Lăng Phi chỉ cười cười buông xuống nam tử bị hắn cưỡng ép.

"Ân, không tồi không tồi, ngự thư phòng bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, hoàng thượng quả nhiên hảo thưởng thức." Bạch Lăng Phi hoàn toàn không có bị hoảng loạn khi phạm tội bắt cóc, lại còn thong thả dạo quanh ngự thư phòng.

Thịnh Bảo Khánh bị điểm huyệt không thể động đậy nằm ở trên trường tháp trong thư phòng, hai mắt đỏ đậm căm tức quan sát tên dâm tặc.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại Bạch Lăng Phi chắc là đã bị biến thành thịt vụn rồi.

"Ha hả, tham quan xong rồi đó. Hiện tại nên đi làm chính sự." Bạch Lăng Phi khoanh tay bước đến khí thế, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười.

Thịnh Bảo Khánh phải thừa nhận, tên mỹ nam tử này là kẻ hiếm thấy trong cuộc đời mình, ngay cả đệ đệ Khánh Tường thân vương được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử cũng chưa chắc bằng phân nửa hắn.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi thấy nụ cười tuyệt mỹ trên mặt vị nam tử, đương kim thiên tử khí thế sơn hà của chúng ta lại rùng mình một cái ——

"Đừng sợ đừng sợ, bản công tử sẽ rất ôn nhu mà..."

Bạch Lăng Phi chậm rãi vươn hai tay...

A a a! Vương bát đản! Ngươi cởi y phục trẫm làm gì? Ngươi muốn làm gì trẫm hả?

Thịnh Bảo Khánh trong lòng phẫn nộ hô to.

"A... Dáng người không tồi nha..." Bạch Lăng Phi phát ra một tiếng tán thán.

Hoàng bào biểu thị quyền uy tối cao rơi lả tả, vương vấn tại bả vai, lộ ra bộ ngực cường tráng của nam tử dưới thân.

Đối nghịch với sắc trắng nõn trên người mình, da thịt của kẻ kia là màu mật ong bóng lưỡng đẹp mắt, mặt trên mơ hồ còn có thể thấy được mấy đạo đao ba nhàn nhạt. Hai đầu vú màu đỏ thẫm không biết là do sợ hãi hay lạnh lẽo, theo đường nhìn của Bạch Lăng Phi, dựng thẳng lên cao vút, dưới vẻ đẹp mới mẻ ngoài ý muốn dẫn theo ba phần tình sắc.

Lòng Bạch Lăng Phi hơi khẽ động.

Ân, thoạt nhìn rất ngon miệng đó, không biết nếu nếm thử thì tư vị sẽ thế nào.

Hắn luôn luôn thiên vị mỹ nhân ôn nhu kiều diễm, vốn cũng đã từng ăn nằm chơi đùa với một ít thiếu niên,nhưng bọn hắn cũng là có khuôn mặt đẹp tinh tế giống nữ nhân, ở trên giường cảm giác không có khác biệt lớn là bao.

Nhưng ngày hôm nay... Hắc hắc, ăn uống có chút linh đình hơn, thỉnh thoảng lại nhắm chút món cay cũng không tệ đi.

Nếu như đương kim thiên tử nắm trong tay giang sơn vạn lý biết mình bị coi như một bữa điểm tâm, chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.

Bạch Lăng Phi sắc tâm nổi lên, lập tức nhẹ nhàng vươn tay mà vuốt ve lồng ngực mê người dưới thân. "Ân... Thật rắn chắc, nghe nói hoàng thượng giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, xem ra lời đồn không sai a."

Vương bát đản! Trẫm không chỉ giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, còn giỏi về chém đầu nữa đó! Thịnh Bảo Khánh cảm thấy vô cùng nhục nhã, không khỏi trợn trừng con mắt, ở trong lòng chửi ầm lên.

"Chậc chậc, hoàng thượng, con mắt ngươi mở lớn như vậy, là muốn thấy cho rõ bản công tử thương yêu ngươi thế nào sao?" Bạch Lăng Phi cười tà, vươn hai ngón tay búng cái chóc lên đầu vú bên phải.

Ngô ——

Thịnh Bảo Khánh trừng lớn mắt, bộ mặt hơi méo mó một chút.

"Hi, không thể nào, không nghĩ tới hoàng thượng thoạt nhìn thô to dũng mãnh như vậy lại mẫn cảm đến thế." Bạch Lăng Phi phát hiện ra cái bí mật nhỏ này, kinh hỉ mà sấn tới truy kích.

Bạch Lăng Phi sau hai ba phát liền cởi bỏ luôn chiếc quần vướng víu của nam nhân, lộ ra một đôi chân rắn chắc cường tráng.

Ngón tay thon dài duyên dáng y như đánh đàn trên da thịt trơn tuột dao động, từ bắp chân chậm rãi lướt thẳng lên trên...

A a a! Vương bát đản nên bị lăng trì mười tám đời nhà ngươi sẽ không định sờ "Nơi đó" của trẫm chứ? Thịnh Bảo Khánh kinh hãi kêu to trong lòng, hận không thể một cước đạp chết cái tên dâm tặc.

"Ai, nguyên lai 『 long căn 』 hoàng thượng lại có dáng dấp như vầy, không chỉ nhỏ xíu, còn mềm oặt mà nằm ỉu xìu, thực sự là làm kẻ khác thất vọng hoàn toàn a." Bạch Lăng Phi tiếc nuối thở dài thật to.

Vương bát đản, nam nhân nào lúc không cương đều chẳng phải bộ dạng vậy a? Dám kêu trẫm nhỏ xíu à? Ngươi bất nam bất nữ y chang thái giám, lẽ nào so với ta lớn hơn? Thịnh Bảo Khánh trong lòng trong lòng khinh thường mắng.

"Hi, hoàng thượng có đúng hay không không phục a? Vậy bản công tử ngày hôm nay liền mở lòng từ bi, hi sinh một chút, cho ngươi mở rộng tầm mắt nha." Bạch Lăng Phi xốc trường bào lên, đắc ý dào dạt một phen móc ra hàng họ xem như kiệt xuất nhất, "Cự căn" chinh phục vô số trinh tiết liệt nữ luôn.

Mẹ ta ôi!

Thịnh Bảo Khánh thấy "Quái vật lớn" trước mắt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Chỉ thấy nam nhân tướng mạo tuyệt mỹ, sánh ngang nữ tử thế nhưng giữa hai chân lại mọc ra một cây gậy hàng khủng dài chừng nửa thước, thẳng đuồn đuột làm người xem nhìn mà không nói được câu gì.

Cái... Cái này không phải người! Đây là quái vật!

"Thế nào, hoàng thượng, tâm phục khẩu phục chưa?『 Cự long 』của bản công tử có lớn hơn『 ấu long 』của ngươi không thì bảo? Thấy dáng dấp nó ngủ say khiến ngươi thèm thuồng khó nhịn không? Yên tâm, chờ nó tỉnh dậy đi, bảo đảm cho ngươi dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được! Hắc hắc..."

Cái gì dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, hoàng đế lão tử ta gặp phải đại biến thái nhà ngươi quả thực khóc không ra nước mắt!

Thấy nam tử trên mặt bày nụ cười – dâm đãng, nhìn lại na căn "Cự bổng" không phải của mình, Thịnh Bảo Khánh lòng đột nhiên mọc lên dự cảm bất an ——

Không... Sẽ không đâu ha... Trên đời tuyệt đối không ai dám đối với trẫm làm ra trò đại nghịch bất đạo đâu ha?

"Ai nha, hoàng thượng đáng thương của ta, ngươi phát run ở đâu nào, đừng sợ đừng sợ, bản công tử sẽ đối với ngươi rất ôn nhu mà..."

Bạch Lăng Phi cười cười nhìn chăm chú vào nam tử vĩ đại dưới thân, thò tay chỉnh sửa lại mớ tóc hỗn độn của hắn.

Một đôi con ngươi đen nhộn nhạo thủy quang ôn nhu, phản chiếu ánh trăng mê người, có thể nói thánh thượng từng kiểm duyệt qua vô số nữ nhân nay lại có một chốc thất thần...

Thật đẹp quá... Thậm chí Vân quý phi đẹp nhất trong hoàng cung cũng không có đôi mắt đoạt hồn người như thế a!

Khi hoàng đế còn đang say mê không ngớt, hạ thân thình lình xảy ra một trận đau nhức khiến y rất nhanh đối với ý chí không kiên định của mình cảm thấy hối hận vạn phần.

A a a! Cái tên biến thái này cũng dám cắm ngón tay vào trẫm... Trẫm ——

"Chậc chậc, cái mông hảo nhỏ hảo chặt a." Bạch Lăng Phi dùng ngữ khí tao nhã nhất, nói ra lời lẽ dâm loạn nhất.

Câm miệng! Câm miệng! Vương bát đản trời đánh nhà ngươi! Mau rút cho trẫm!

"Ai nha, có đúng hay không cắm chưa đủ sâu? Không phải bộ dạng hoàng thượng bất mãn như thế sao, vậy sâu thêm một chút là ngon rồi —— "

Đầu ngón tay vô tư mạnh mẽ dồn ép lên trên cái nơi mà chưa ai ghé thăm trong cơ thể, tìm kiếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi