Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí quỷ dị trong Ngự Long điện khiến toàn bộ mọi người hít thở không thông.

Mấy lão ngự y làm nhiều năm ở trong cung, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua màn một vị hoàng đế không chút bận tâm đặt thần tử ở trong tẩm cung mình mà trị thương, còn ngày đêm quên ăn ngủ chiếu cố không ngừng, trong lòng mỗi người vừa sợ vừa nghi.

"Các ngươi còn đực mặt ra đó làm gì? Mau nghĩ biện pháp! Vì sao đã qua ba ngày ba đêm, hắn vẫn chưa có tỉnh lại? Trẫm cảnh cáo các ngươi, hắn nếu như có nửa điểm không ổn, trẫm liền đem cả nhà bọn ngươi tịch thu gia sản, lôi đi chém hết!" Hoàng đế uy đức nổi trận lôi đình.

"Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận." Một lão ngự y thâm niên nhất vội vã dập đầu nói, "Bạch tướng quân thương tổn tâm mạch, mất máu quá nhiều, đổi lại là người thường sớm đã đi đời nhà ma rồi, may mà Bạch tướng quân nội lực thâm hậu, hơn nữa hoàng thượng ban tặng nhân sâm ngàn năm có thể giúp hắn bảo vệ chút sức lực cuối cùng, mới có thể cầm cự đến bây giờ. Chỉ là thương tích Bạch tướng quân thực sự quá nặng, hạ thần cũng đã làm hết mình để giữ mạng sống cho hắn, cứ chờ qua bảy ngày xem tính mệnh có trở ngại gì không, thần tin chắc hắn có thể thức tỉnh."

"Hừ, các ngươi tốt nhất là phù hộ hắn không có việc gì đi. Bây giờ, các ngươi theo lệnh trẫm, mang tất cả dược tốt nhất trong Tàng Trân Các sử dụng, nghe rõ rồi chứ?"

"Hoàng thượng, việc này trăm triệu lần không thể! Kỳ dược trong Tàng Trân Các đều là thiên kim khó cầu, là do các thái y hao hết thiên tân vạn khổ, tiêu hao hơn mười năm bôn ba đến các thâm sơn cùng cốc thu thập tinh luyện ra, luật pháp đại nội quy định thập phần nghiêm ngặt, dược này chỉ có thể dùng cho hoàng thất hiển quý, những người khác đều không được phép a."

"Câm miệng cho trẫm!" Hoàng đế giận dữ, "Trẫm hạ chỉ lệnh tức là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ sao?"

"Thần không dám! Thần không dám!"

"Hừ, tưởng ngươi cũng can đảm lắm chứ. Mặc kệ cái gì hi thế trân dược, tất cả đều lấy dùng cho trẫm, trẫm chờ bảy ngày, nếu như qua ngày thứ bảy hắn còn chưa tỉnh, các ngươi liền vác đầu tới gặp!"

"Tuân chỉ!"

Một đám thái y mỗi người sắc mặt vàng như đất, chỉ có thể khấn vái trong lòng rằng Bạch tướng quân xin thương xót, sớm tỉnh lại giùm a.

Qua ngày thứ bảy, Bạch tướng quân vẫn không có thức tỉnh.

Hoàng thượng gần như phát điên, ngay cả thái y can ngăn đều bị đánh rồi vứt vào tử lao, tính mạng lay lắt một sớm một chiều.

Hoàng đế uy đức hành động khác thường như vậy làm triều đình trên dưới đều nghị luận.

Cũng kinh động cả hoàng hậu luôn luôn trầm mặc ít lời.

"Hoàng hậu nương nương, như vầy phải làm sao bây giờ? Hai vị Tri Thiện lẫn Khánh Tường thân vương cũng không ở kinh thành, Nhữ Nam vương lại ốm đau nằm bẹp. Hoàng thượng để một vị quan chức bé nhỏ lai lịch bất minh làm hoang phế triều chính, phá hư thể chế triều đình, ngày hôm qua Tôn đại nhân liều chết quỳ gối trước Ngự Long điện can gián, thế nhưng bị hoàng thượng cho ăn ba mươi đại bản, áp vào thiên lao. Hiện tại triều đình trên dưới người người hoảng sợ, thần chỉ lo như vậy về sau sẽ xảy ra đại sự a! Ô... Thỉnh hoàng hậu nương nương làm chủ." Vương thừa tướng quỳ trên mặt đất khóc đến nước mắt tèm lem.

Hoàng hậu nghe thừa tướng nói xong, trong lòng ngạc nhiên nghi hoặc.

Hoàng thượng xưa nay nghiêm khắc, cần chính trị quốc, sao lại vì một thần tử nho nhỏ làm ra nông nỗi hoang đường như vậy?

Nếu như ngày hôm nay hoàng thượng là vì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân quý phi làm như thế, nàng còn có thể hiểu, nhưng lại vì một nam tử?

Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Không được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp.

"Vương thừa tướng, mau đứng lên. Ngươi cũng biết, hậu cung không thể tham gia triều chính, bản cung không thể đi khuyên can hoàng thượng. Nhưng việc này không phải chuyện đùa, cũng chẳng biết vị Bạch tướng quân kia có làm yêu pháp gì với hoàng thượng hay không, hiện giờ đại khái chỉ còn duy nhất một người có thể khuyên nhủ hoàng thượng."

"Hoàng hậu là bảo Nhữ Nam vương?"

"Đúng vậy, hoàng thượng từ trước đến nay một mực kính trọng hoàng thúc."

"Thế nhưng nghe nói Nhữ Nam vương bệnh nặng nằm liệt giường, làm sao hắn có thể đi vào kiến giá được."

"Hoàng thúc nếu như biết được việc này, vì Thịnh tông vương triều trăm năm cơ nghiệp, hắn dù bệnh, cũng sẽ đi bằng được..."

Vào nửa đêm, hoàng cung đại nội vắng vẻ không tiếng động.

Một nam tử tóc bạc y chang lũ u hồn, vô thanh vô tức xuất hiện trong Ngự Long điện.

Y trốn ở chỗ tối của toà nhà, hai mắt lẳng lặng nhìn chăm chú hai bóng người ở trên giường.

Một gã bạch y nam tử nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, tựa hồ đang nặng nề mê man.

Một nam tử khác ăn mặc hoàng bào y hệt bức tượng không có sự sống, ngồi ở bên giường không nhúc nhích, chỉ là hai mắt ngơ ngẩn nhìn nam tử nằm ở trên giường.

Mãi đến một lúc lâu sau không khí thiếu điều sắp đông lại thì, rốt cục y cũng mở miệng nói...

"Trẫm... Mãi cho tới hôm nay mới biết được... Thì ra trẫm không phải là một minh quân..."

"Nếu như ngươi không tỉnh...Trẫm có lẽ sẽ giết sạch tất cả thái y, giết sạch toàn bộ thần tử can gián, nếu như hoàng hậu dám đến nhiều lời, trẫm sẽ không chút do dự phế hậu, biếm nàng vào lãnh cung!"

"Buồn cười chính là... Tất cả những điều này chỉ vì một mình vương bát đản đùa giỡn trẫm xoay trẫm như dế... Thực sự là một chút đều không đáng... Có đúng hay không?"

"Thế nên nếu như ngươi tỉnh lại, trẫm sẽ dùng hàn thiết vạn năm giam giữ ngươi bên người, nhốt vào hoàng cung đại nội nơi đây, ra lệnh ngươi cả đời phải hầu hạ trẫm, làm trẫm hài lòng, chuộc tội khi quân."

"Nghe đến đây ngươi nhất định sợ rồi... Lại càng không chịu tỉnh, có đúng hay không..."

"Ha ha... Trẫm đang lừa gạt ngươi đó. Thế nào, vương bát đản nhà ngươi có thể lừa trẫm, trẫm lí nào không thể lừa ngươi?"

"Kỳ thực... Trẫm biết ngươi trời sinh tính tình phong lưu hiếu động, ở lại hoàng cung chắc chắn sẽ buồn... Ngươi không phải từng to mồm kêu muốn dẫn trẫm lưu lạc thiên nhai, du sơn ngoạn thủy sao? Trẫm đáp ứng ngươi... Nếu như ngươi tỉnh, trẫm có thể không làm hoàng đế, cùng ngươi đi..."

"Hoàng thượng!"

Phía sau hoàng đế đột nhiên truyền đến tiếng hô khản đặc —

Thịnh Bảo Khánh nhìn người mới tới cũng không thấy ngoài ý muốn, nhưng nam tử tóc bạc núp từ một nơi bí mật gần đó lại hoảng cả người, võ công cao cường nhưng suýt nữa từ trần nhà trượt chân rơi xuống!

Nhữ Nam vương Thịnh Thanh Trì chậm rãi đi về phía hoàng đế, vỗ ngực, ho nặng nề hai tiếng, "Khụ khụ, hoàng thượng, ngươi là thiên tử! Là vua của một nước! Làm sao có thể nói ra câu đó?! Ngươi làm như vậy đối với liệt tổ liệt tông lập ra Thịnh tông vương triều, đối với tiên đế đã đi về cõi tiên, đối với hoàng thúc đã một tay phụ tá ngươi leo lên đế vị là đúng sao?!"

"Vào năm ngươi đăng cơ khi còn nhỏ tuổi, để không cho Khiết Đan quốc thừa cơ mà vào, bản vương không tiếc ruồng bỏ người âu yếm, cam chịu cô độc lẫn thống khổ sống không bằng chết, cưới công chúa Khiết Đan. Tất cả việc này chỉ vì củng cố đế vị hoàng thượng, để lê dân bách tính không phải chịu chiến tranh đói khổ. Bản vương thật vất vả chờ đến ngày hoàng thượng trưởng thành, trở thành một vị quân vương cần chính ái dân một đời. Bản vương lúc này mới dỡ xuống gánh nặng, định cư phía nam... Đây đơn giản là bản vương đáp ứng trước kia... Đáp ứng mang theo người âu yếm rời xa triều chính, cùng trải qua cuộc sống an nhàn tự tại... Thế nhưng y... Bị ta tổn thương tận tâm can, không có trở về nữa..."

"Hoàng thượng, đế vị của ngươi, chính là dùng vô số huyết lệ người nhìn không thấy mà có được, ngươi làm sao có thể nói không làm là không làm, nói đi là đi được?"

Nhữ Nam vương nổi danh thiết diện vô tư giảng đến khúc thương tâm, cũng nhịn không được mà chảy nước mắt...

Thịnh Bảo Khánh và hoàng thúc sống chung nhiều năm, lần đầu tiên thấy hắn rơi lệ, không khỏi vừa đau lòng vừa xấu hổ, cũng chảy nước mắt theo, "Hoàng thúc, xin lỗi... Nhưng trẫm không có cách nào...Lòng trẫm đau tựa như bị đao cắt...Đau quá đau quá...Trẫm có thể mất đi tất cả, nhưng không thể mất đi hắn a..."

"Hoàng thượng ngươi...Ngươi... Khụ khụ..." Thịnh Thanh Trì đột nhiên thống khổ ôm ngực, kịch liệt ho khan.

Hắn ho đến lợi hại, thiếu điều muốn đem phổi ho ra luôn, ngay khi hoàng đế sốt ruột muốn tiến lên trước đỡ lấy hoàng thúc, hắn đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, cả người như bức tường đổ nát mà ngã về phía sau —

"Không — tỷ phu — "

Một tiếng gào thét thê lương cắt đứt bầu trời đêm, nam tử tóc bạc nhanh như chớp phóng xuống dưới, một tay đỡ lấy Thịnh Thanh Trì ôm vào lòng —

Nam tử tóc bạc luôn luôn lạnh lung với người ngoài, lúc này đã rơi lệ đầy mặt...

"Tỷ phu, tỷ phu, ngươi không sao chứ? Ngươi đau chỗ nào?"

Thịnh Thanh Trì nghe vậy giống như đang trong mộng, không dám tin mà mở to hai mắt, si ngốc nhìn kẻ trước mặt, "Khanh Khanh... Khanh Khanh của ta... Thật là ngươi sao... Ngươi rốt cục cũng tới gặp ta rồi... Tỷ phu không phải đang nằm mơ chứ..."

"Không phải... Là ta... Thật là ta a... Tỷ phu..." Mộ Dung Khanh gắt gao ôm thân thể suy yếu của nam nhân vào trong ngực, khóc không thành tiếng.

"Đúng vậy... Thật là Khanh Khanh... Khanh Khanh của ta là nghịch ngợm nhất... Toàn thích mang mấy cái mặt nạ xấu xí doạ tỷ phu..." Thịnh Thanh Trì cố sức giơ tay lên, kéo xuống mặt nạ trên mặt nam tử —

Khuôn mặt tuyệt thế xuất trần thoáng chốc xuất hiện trước mắt, Thịnh Thanh Trì không khỏi ngây dại một phen —

"Thật đẹp... Khanh Khanh của ta chính là đẹp như thế... Thế nhưng tỷ phu ta... Ta cũng đã già rồi..."

"Không, không, ngươi một chút cũng không già, ở trong mắt ta từ trước, ngươi chính là nam nhân anh tuấn nhất, cơ trí nhất thiên hạ... Tỷ phu ta vĩnh viễn là giỏi nhất hay nhất..." Mộ Dung Khanh mắt đầy lệ quang cười nói.

"Cảm tạ ngươi... Khanh Khanh... Đời này là tỷ phu có lỗi với ngươi... Ông trời phù hộ... Kiếp này có thể để bản vương gặp lại ngươi một lần, tỷ phu bây giờ chết cũng nhắm mắt rồi..." Thịnh Thanh Trì mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại...

"Không... Không nên – tỷ phu – tỷ phu – ta không cho ngươi chết!" Mộ Dung Khanh phát sinh tiếng gào khóc bi thương gần chết, đột nhiên đứng dậy ôm lấy nam nhân, nhanh như chớp nhảy ra song cửa, biến mất tăm trong đêm tối...

Từ sau khi Nhữ Nam vương mất tích, triều đình trên dưới trong lòng đều nóng như lửa đốt.

Chúng thần lo lắng nhất chính là an nguy bản thân, kể từ đó, hoàng thượng càng thêm cố chấp.

Không nghĩ tới mấy ngày sau khi Nhữ Nam vương mất tích hoàng đế uy đức đã đi ra khỏi Ngự Long điện, khôi phục triều chính, triều đình trên dưới nhất thời vui mừng khôn xiết.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Song Long quốc truyền đến tin chiến thắng, Khánh Tường thân vương thống lĩnh binh lính đi lật đổ thể chế chuyên quyền của tiền nhiệm quốc vương Song Long quốc, ngoài ra còn tìm được vương tử Song Long quốc đã biến mất nhiều năm, hiện nay đang ở đó phụ tá tân quốc vương tiếp chưởng quốc chính."

"Tam đệ lập đại công này, hẳn là nên sớm quay về kinh tiếp thu biểu dương, hảo hảo nghỉ ngơi lấy lại sức, thế nào còn ở lại Song Long quốc vậy?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, nghe Lý tướng quân nói, tân nhậm quốc vương Song Long quốc là người quen lâu năm của Khánh Tường thân vương, bởi vậy thân vương mới chủ động lưu lại trợ giúp, qua mấy ngày liền quay về kinh gặp thánh thượng."

"Người quen?"

"Đúng vậy, có người nói vị vương tử thất tung nhiều năm kia là lúc nhỏ được Khánh Tường thân vương nhặt ngoài đầu đường, cho làm đứa ở của vương phủ, Lý Thanh Thạch."

"Cái gì?!" Hoàng thượng bị tin tức này chấn động đến thiếu chút nữa từ trên long ỷ rớt xuống dưới. "Nói bậy!"

Thối Thạch Đầu ngu ngốc kia là một vương tử?! Thối lắm!

"Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận! Việc này nghe tới không thể tưởng tượng nổi, nhưng là rõ mồn một a. Thỉnh hoàng thượng minh xét."

Trời ạ, chuyện này không phải là quá ảo sao. Bất quá... Chỉ cần tam đệ có thể bình an hạnh phúc, trẫm còn có cái gì không vui chứ?

Có người yêu thành người nhà, là chuyện đáng quý cỡ nào.

Trẫm và hắn này... Còn có, hoàng thúc và sư phụ Bạch Lăng Phi... Ai...

Chúng thần thấy hoàng thượng sau khi nghe được tin chiến thắng mặt lại buồn bã, thở dài thở ngắn, không khỏi hai mặt nhìn nhau, lòng bất ổn.

Bãi triều xong, Thịnh Bảo Khánh vội vã chạy về Ngự Long điện.

"Đổng thái y, sao rồi? Tình hình Bạch tướng quân có thể có chuyển biến tốt đẹp?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, thân thể Bạch tướng quân xác thực càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp."

"Các ngươi cả ngày nói hắn đã chuyển biến tốt đẹp, vậy hắn rốt cuộc lúc nào hồi tỉnh? Các ngươi khai thật cho trẫm a!" Thịnh Bảo Khánh bất mãn nói.

"Này... Này vi thần cũng không có nắm chặt... Bất quá thỉnh hoàng thượng yên tâm, tính mạng Bạch tướng quân hiện tại đã không cần lo lắng quá, hẳn là qua thời gian ngắn là có thể tỉnh."

"Qua thời gian ngắn, qua thời gian ngắn, các ngươi cũng chỉ nói có lệ! Đã qua nửa tháng rồi đó! Một lũ vô dụng, tất cả đều cút cho trẫm!"

Lại một nhóm thái y đáng thương bị hoàng đế long nhan đại nộ đuổi đi ra ngoài.

Thịnh Bảo Khánh đi tới đi lui trước long sàng, lo nghĩ phiền não trong lòng đã tới cực hạn...

"Vì sao ngươi còn không tỉnh lại? Ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm như thế nào? Vương bát đản ghê tởm này, trẫm đâm ngươi một kiếm, ngươi liền mang thù đến bây giờ, có đúng hay không muốn đem trẫm bức điên rồi, ngươi mới vui vẻ?!" Thịnh Bảo Khánh nhào tới trên người nam nhân trên giường, tặng hắn một bạt tai mạnh!

"Ngươi mau tỉnh lại cho trẫm, không là trẫm liền cưỡng gian ngươi! Mặc kệ ngươi chết rồi, trẫm cũng sẽ gian thi! Ngươi có nghe hay không?!... Nghe được... Có không..." Hoàng đế mắng mỏ, nước mắt lại một lần nữa không nhịn nổi rớt xuống...

Vị vua quyền thế nhất thiên hạ lúc này cũng chỉ là một người vì nam nhân mình yêu đến đau lòng...

"Tỉnh lại... Van cầu ngươi tỉnh lại... Trẫm cái gì đều đáp ứng ngươi... Ngươi không phải vẫn muốn trẫm cho ngươi..." Thịnh Bảo Khánh ở bên tai nam nhân nhẹ nhàng nỉ non...

"Còn có trước đây ngươi vẫn cầu trẫm, nhưng trẫm chết cũng không đáp ứng làm..." Hoàng đế lại ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó...

"Trẫm đáp ứng ngươi, cái gì cũng đáp ứng ngươi... Quân vô hí ngôn..."

Hai mắt nam nhân vốn nhắm nghiền đột nhiên mở ra, thanh âm tuy rằng khàn khàn suy yếu, nhưng trong mắt tràn đầy tiếu ý, "Cục cưng... Ngươi nói thế á... Ta nghe được..."

Thì ra sau khi Bạch Lăng Phi bị quăng một cái tát trên mặt, hắn liền tỉnh lại. Chỉ là hắn hôn mê nhiều ngày, nhất thời không thể hoàn toàn thanh tỉnh, ngay lúc hắn liều mạng giãy dụa, rốt cục có thể mở mắt, nhưng nghe được một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn nói lời làm hắn không dám tin tưởng...

Trời ạ, ta không phải đang nằm mơ chứ?

Cục cưng thực sự đáp ứng sẽ giúp ta làm "Cái kia"? Còn nói "Quân vô hí ngôn"?

Hi, xem ra cục cưng chắc chắn là yêu ta muốn chết rồi!

Thấy nam nhân cuối cùng thức tỉnh, trong lòng Thịnh Bảo Khánh mừng rỡ như điên, tuy rằng vương bát đản này đang cười gian, thực sự thấy hơi lỗ, nhưng quên đi... Chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, trẫm còn hảo tính toán làm gì?

Để hắn kiêu ngạo mấy ngày đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi