Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế sa vào cao trào vẻ mặt mê loạn, hai mắt vốn thập phần sắc bén giờ đây thất thần khẽ nhếch lên.

Sau khi vận động kịch liệt lồng ngực màu đồng nặng nề mà phập phồng, trên hai nhũ tiêm hồng nhạt còn đọng vài giọt mồ hôi...

Hai chân y vô lực mở ra thật rộng, lộ ra tiểu huyệt vừa bị cuồng thao quá độ bên dưới.

Tiểu hoa cúc đáng thương bị chà đạp sưng đỏ không chịu nổi, theo hoa huyệt còn chưa kịp khô của hoàng đế chảy ra máu xử nữ đỏ thẫm hòa quyện cùng tinh dịch trắng đục của nam nhân...

Chất lỏng hồng hồng trắng trắng chầm chậm lướt dọc theo đùi, nhỏ giọt tí tách trên long bào tượng trưng quyền uy cao nhất...

Bạch Lăng Phi nhìn cảnh này cảm thấy dâm đãng tới cực điểm, rồi lại mỹ lệ tới cực điểm, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ!

Nguyên lai mọi người bảo thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trong cung, quả nhiên không sai!

Bất quá không phải là Vân quý phi, mà là cục cưng của ta a!

"Cục cưng, ngươi thật đẹp, thật đáng yêu, từ nay về sau, ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân duy nhất của Bạch Lăng Phi ta..." Bạch Lăng Phi si mê nhìn nam nhân dưới thân, một cỗ tình cảm không rõ từ đâu đột nhiên làm hắn muốn phóng bút vẽ tranh!

"Đúng, để kỷ niệm đêm đầu tiên của bản công tử với cục cưng, ta nhất định phải vẽ bức tranh『 tương thân tương ái 』ghi lại hình ảnh đôi ta."

Ngay khi hắn có cảm hứng, nói là làm ngay, vội vã chạy lẹ đến bên bàn học ngự dụng của hoàng đế, mở ra giấy bút, bắt đầu say sưa vẽ tranh.

Nếu như hoàng đế trông thấy giấy bút mình dùng để xử lý quốc gia đại sự, phê chữa tấu chương lúc này đang bị nam nhân một mạch lấy đi vẽ bức tranh khó coi, chẳng biết có tức đến thổ huyết hay không?!

Bạch Lăng Phi trời sinh thông minh, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng chỉ yêu thích tranh sơn thuỷ cùng hoa điểu, và cũng không vẽ tranh vì người khác. Chỉ vì hắn nghĩ trên đời ngoại trừ bản thân, không có ai đẹp hơn hắn, căn bản không có tư cách xuất hiện trong tranh hắn.

Nói trắng ra là, căn bản là một người bị tự kỉ cuồng không thể cứu!

Nhưng lúc này đây Bạch Lăng Phi lại giống hệt một tên biến thái, bị "Khuôn mặt đẹp" của hoàng đế mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vừa vẽ vừa chảy nước miếng.

"A, thật đẹp... Cục cưng của ta thực sự là một đại mỹ nhân."

Khi hoàng đế đáng thương của chúng ta hai mắt thất thần chậm rãi tập trung quan sát xung quanh, thấy được một hình ảnh quỷ dị như thế.

Tên... Tên vương bát đản này vừa chảy nước miếng vừa đang làm gì vậy?

"Ha ha, bức tranh xong rồi! Bức tranh xong rồi! Cục cưng ngươi mau nhìn!" Bạch Lăng Phi hoan hô một tiếng, từ bàn học chạy vội đến, bày ra vẻ mặt vội vã mà hiến của quý.

Vương bát đản ý nghĩ xấu xa đầy mình này sao hưng phấn như vậy ta ơi?

Không được, trẫm phải cẩn thận một chút.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Thịnh Bảo Khánh thấy rõ nội dung bức tranh thì, tròng mắt y thiếu chút nữa văng ra!

"Hi, con mắt cục cưng mở lớn như vậy, có đúng hay không nghĩ ta vẽ tranh rất giỏi? Ngươi xem ngươi xem, cục cưng biểu tình dâm đãng lại ngượng ngùng, còn có hình ảnh tiểu cây hoa cúc bị đại bổng bổng ta hảo hảo thương yêu đều được ta minh hoạ hết trong tranh nhìn rất sống động ế."

"Ngươi... Ngươi..." Thịnh Bảo Khánh tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, căn bản nói không ra lời, nhưng cái hành động này lại bị Bạch Lăng Phi giải thích thành...

"Cục cưng có đúng hay không bởi vì quá mức cảm động mà không nói nên lời? Ta hiểu, ta hiểu mà." Bạch Lăng Phi trưng bày vẻ thân thiện thấu hiểu.

"Cảm động cái rắm! Vương bát đản!" Thịnh Bảo Khánh tức giận chửi ầm lên!

Tay muốn chộp lấy bức tranh khó coi xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng phát hiện đang bị trói không thể nhúc nhích, đành đổi lại dùng chân đá hắn một cú, những tưởng có thể giết chết tên vương bát đản trời đánh trước mắt, nhưng kéo theo huyệt khẩu giữa song mông bị hung hăng chà đạp, khiến Thịnh Bảo Khánh đau nhức kêu thất thanh thảm thiết —

"A a — đau quá — "

"Ai nha, cục cưng, đừng lộn xộn a!" Bạch Lăng Phi đau lòng khom người kiểm tra vết thương y, "Ngươi cũng biết cái này của ta rất lớn, bị ta khai bao khẳng định phải đau nhức trên ba ngày. Bất quá ngươi yên tâm, chờ chúng ta làm vài lần ngươi sẽ quen ngay ấy mà."

"Quen cái đầu ngươi!" Thịnh Bảo Khánh thực sự nghĩ nếu lại để tên nam nhân càn quấy này tự ý quyết định, nói thêm một câu nữa, y nhất định sẽ bị tức đến chết tươi!

"Cục cưng, đừng tức giận mà đừng tức giận mà, ngươi không phải lo lắng bản công tử đối với ngươi bội tình bạc nghĩa, ta tuyệt đối sẽ đối với ngươi chịu trách nhiệm đến cùng nha. Bức tranh này là tín vật đính ước ta cho cục cưng, ngươi tốt nhất nên cất kỹ, mặt trên còn có chữ kí bản công tử ni, ân, có qua có lại mới toại lòng nhau, cục cưng cũng phải cho ta một tín vật đính ước mới được. Bất quá ngươi đừng phiền não, ta đã giúp ngươi tìm được rồi, là cái này, thế nào, rất thích hợp ha?" Bạch Lăng Phi cầm một vật phẩm hình vuông ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, cười đến thập phần rạng rỡ.

Khi hoàng đế Thịnh tông vương triều của chúng ta thấy rõ mồn một thằng lưu manh trời đánh cầm trên tay thứ gì đó thì, lần thứ hai bị tên nam nhân cả gan làm loạn doạ cho hãi hùng đến trợn mắt há mồm, ngay cả nói chuyện đều khó khăn mà cà lăm luôn.

"Ngươi — ngươi — Này... Cái này..."

"Biết biết, ta biết cái ngọc tỷ này rất thích hợp, là vật hoàng đế đều phải ôm khư khư bên mình nha, khẳng định là bảo bối rất quan trọng của ngươi, một khi biến nó thành tín vật đính ước của đôi ta thực sự thích hợp cứ như đúng rồi ấy!"

"Vương bát đản! Nếu biết đây là ngọc tỷ quan trọng như vậy, ngươi còn dám đem ra làm trò! Mau đưa nó trả lại cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh thấy nam nhân đem quốc tỷ mình xem như mạng sống coi như thưởng thức món đồ chơi, không khỏi bị tức giận lẹ luôn!

Quốc tỷ này coi vậy chứ là khai quốc ngọc tỷ của Thịnh tông vương triều, là vật truyền thụ cho người kế vị, mấy trăm năm qua đời này truyền cho đời kia, tầm quan trọng đối với đương kim thiên tử y không cần nói cũng biết.

"Không nên không nên, đây là tín vật đính ước cục cưng cho ta làm sao có thể trả lại được? Tuy rằng tín vật đính ước bản công tử thu được không đến một nghìn thì cũng là một trăm, nhưng mà cục cưng đừng ghen a..." Bạch Lăng Phi vẻ mặt ngọt ngào say đắm in lên gương mặt tức đến đỏ bừng của nam nhân một cái hôn, "Từ nay về sau, bản công tử không bao giờ ... thu tín vật của người khác nữa. Tâm tư của ta hiện giờ chỉ chất chứa duy nhất cục cưng mà thôi, đây có thể gọi là nhất『 tố 』chung tình ha!"

"Con bà nó làm cái đầu ngươi! Đánh rắm con mẹ ngươi ấy! Mau đưa ngọc tỷ trả lại cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh giận đến phát điên, đem lễ nghi hoàng gia quăng lên chín tầng mây, cái gì thô tục trong thô tục đều mắng ra tiệt!

"A, dáng dấp cục cưng phát hỏa thật là đẹp mắt..." Bạch Lăng Phi đối diện với vẻ mặt cùng đôi mắt dường như có ánh lửa nhấp nháy ở sâu thẳm của nam nhân phát ra tán thưởng tự đáy lòng.

"..." Thịnh Bảo Khánh đến nước đó đã hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Một cỗ mệt mỏi mãnh liệt đột nhiên tập kích đương kim thiên tử từ trước đến nay sức mạnh vô song...

"Cục cưng đáng thương thoạt nhìn đuối quá rồi..." Bạch Lăng Phi yêu thương sờ sờ mặt y, nhíu mày, "Cũng đúng, ngày hôm nay ngươi làm thực sự lợi hại, nhất định mệt muốn chết rồi, vậy cục cưng hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng là tốt rồi. Bây giờ ta phải đi ra ngoài bàn chuyện, ngươi không nên nhớ nhung ta quá, qua hai ngày bản công tử sẽ trở về nhìn ngươi nha. Nga, thiếu chút nữa đã quên một việc, chúng ta hôm nay lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không lại để ý tới nữ tử khác đâu, ngươi hãy bỏ qua Vân quý phi đi, đừng gây phiền phức cho nàng, lại bảo xem như là hai người chúng ta có lỗi với nàng đi. Còn nữa, tín vật đính ước ta đưa cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng phá hủy, không là ta suốt đời giận dỗi có thể sẽ không cẩn thận mang chuyện hai người chúng ta tương thân tương ái thông cáo thiên hạ nga. Được rồi, cái gì muốn nói đều đã nói xong, cục cưng nhắm mắt lại hảo hảo ngủ một giấc, cái gì cũng không cần lo lắng, có ta ở đây..."

Khi Thịnh Bảo Khánh lần thứ hai bị thủ pháp quỷ mị điểm huyệt, trước lúc mê man, chính là nhìn thấy dưới ánh trăng đôi mắt mê người hoà quyện cùng ba chữ ôn nhu như nước — có ta đây –

____

Gió xuân phe phẩy, chim hót hoa nở.

Hảo một ngày xuân quang cảnh tươi đẹp!

Tiểu dân chúng dưới quyền Thịnh tông vương triều thiên tử mỗi người đều cao hứng bừng bừng đi dạo chơi đạp thanh ở vùng ngoại ô, hưởng thụ mỹ cảnh mùa xuân, không biết trong hoàng cung ở kinh thành cũng có một mảnh nhân gian luyện ngục, từ đại thần đến thái giám, từ hoàng hậu đến cung nữ, sinh hoạt mỗi người cứ như trong nước sôi lửa bỏng...

"Tiểu Lạp Tử, muốn chết a, động tác còn không mau chút!"

"Ô... Công công, ngươi không nên thúc giục nữa nha, ta đã bảo nấu nước nhanh lên rồi."

"Từ ngoài cung đã mang đến bếp lò lớn chưa?"

"Hẳn là tới ngay thôi, công công, ngươi dù sao cũng nên phái thêm nhiều người đến giúp ta. Bằng không chỉ mấy người chúng ta chuyển nước đều không kịp nổi, trái lại còn phải canh chừng mấy cái bếp lò a."

"Điều này công công ta tự nhiên sẽ an bài, ngươi không cần lo lắng."

"Ân... Tiểu Lạp Tử biết thực sự không nên hỏi, nhưng ta thực sự nhịn không được nha. Công công, ngươi có biết vì sao hoàng thượng mấy ngày nay đột nhiên trở nên thích tắm như thế không?"

"Biết không nên hỏi còn cố hỏi, ít nói nhiều, mau làm việc đi."

"Tiểu Lạp Tử là hiếu kỳ thôi, hoàng thượng mấy ngày nay rất khác thường a. Bình thường ngự thư phòng hay lưu lại nhiều nhất nay đều không đi nữa, hậu cung càng không vào một bước, cả ngày bỏ thời gian ngâm mình ở Hoa Long trì mà liều mạng tắm. Mỗi ngày vừa lên triều liền phát hỏa, các đại thần mỗi người bị mắng xối xả như chó, thực sự thê thảm luôn. Công công, ngươi là tổng quản thái giám đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm, ngươi hẳn là biết vì sao ha?"

"Câm miệng! Chuyện của hoàng thượng tiểu thái giám nhà ngươi có thể hỏi đến sao? Làm càn!" Vương công công tóc hoa râm, tinh thần lại thoạt nhìn phấn chấn lộ vẻ mặt nghiêm túc mà khiển trách.

"Công công bớt giận, công công bớt giận, Tiểu Lạp Tử tự mình vả miệng!" Thiếu niên tướng mạo thanh tú thấy lão nhân thực sự hỏa lớn, vội vã vả miệng mình cho đỏ hết lên.

Trong hàng ngũ đệ tử đông đảo của mình, kỳ thực Vương công công thương yêu nhất chính là tiểu hài tử hay nghịch ngợm hoạt bát, vì sợ cá tính hắn hiếu động mà chuốc vạ vào thân, cho nên mới phái hắn phụ trách trông coi việc đun nước tắm cho hoàng thượng ít bị người chú ý nhất. Lúc này nhìn hắn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị vả mà sưng đỏ lên, không khỏi có hơi đau lòng. "Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, ít chơi khổ nhục kế này đi."

"Hi, Tiểu Lạp Tử biết công công hiểu rõ ta nhất mà." Tiểu Lạp Tử quỷ quái tự động kéo ống tay áo lão nhân.

"Ngươi đó –" Vương công công bất đắc dĩ xỉa xỉa trán hắn.

"Gần đây hoàng thượng tâm tình buồn bực, ngươi nghìn vạn lần coi chừng một chút, đừng có nhào vô lưỡi đao đó, biết không hả?"

"Biết biết, Tiểu Lạp Tử nhất định vạn sự cẩn thận. Ta cũng không muốn giống cây cột nhỏ bị hoàng thượng phạt đánh ba mươi đại bản, cái mông đều sẽ nở hoa cho coi." Thiếu niên nhớ đến thảm trạng của bạn hắn không khỏi sợ run cả người.

"Được rồi, nước nóng rồi, mau mang tới cho hoàng thượng đi nha. Nhớ kỹ, đi vào bên trong, cúi đầu thật thấp cho ta, con mắt nghìn vạn lần đừng nhìn loạn, bằng không ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này, ghi nhớ kỹ!"

"Dạ, Tiểu Lạp Tử nhớ rõ ạ."

Hoa Long trì, nước chảy uốn lượn, vắng vẻ không tiếng động.

Tiểu Lạp Tử nơm nớp lo sợ bưng nước tắm lại, đầu cúi thật thấp, đến cạnh thành hồ.

"Hoàng thượng, nô tài mang nước nóng tới."

Tiểu Lạp Tử quỳ xuống, nhanh tay nhanh chân chậm rãi đổ nước nóng xuống hồ. Mặc dù trong lòng liều mạng cảnh cáo chính mình không thể nhìn loạn, nhưng hắn vẫn là hiếu kỳ dùng khóe mắt liếc thoáng qua hoàng thượng đang nhắm mắt tựa ở bên cạnh hồ, dường như đang ngủ.

Hi, lúc này có thể hảo hảo ngắm ghiền luôn nha.

Bình thường thấy hoàng thượng cao to uy vũ hắn đều run như cầy sấy cúi đầu, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội nhìn kỹ càng "Mặt rồng" ni.

Ân, thật ra mà nói, hoàng thượng lớn lên không phải là rất đẹp, so với huynh đệ cùng mẹ của hắn, Khánh Tường thân vương có danh xưng "Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử" thì kém xa. Bất quá hoàng thượng bộ dạng mắt to mày rậm, dũng mãnh thô to, tràn đầy tư vị dương cương cùng khí phách vương giả, thân là tiểu thái giám đáng thương bị mất đi của quý, Tiểu Lạp Tử ngược lại dường như rất tán thưởng nam nhân có khí khái nam tử như hoàng thượng.

Bất quá trên cổ hoàng thượng thế nào lại có mấy chỗ hồng sắc lấm tấm, là bị con muỗi cắn sao? Thật là kỳ quái...

Ngay lúc Tiểu Lạp Tử đang ngắm hàng ngon thì, hoàng thượng thình lình rống to vài tiếng thiếu chút nữa làm hắn sợ đến tè ra quần!

"Không nên — cút ngay! Vương bát đản! Trẫm giết ngươi!"

Thiên tử rống giận uy lực vô cùng, Tiểu Lạp Tử sợ đến cả người run run, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng a!"

Ô... Thảm rồi, nhất định là bị hoàng thượng phát hiện ta rình coi mặt rồng rồi.

Tiếng nói lanh lảnh mang theo mếu máo quanh quẩn tại không trung, khiến hoàng đế nguyên bản còn chìm sâu trong ác mộng nhất thời mở ra hai mắt —

Chậm rãi... Xuyên qua tầng tầng hơi nước, thấy rõ là chỗ nào, Thịnh Bảo Khánh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

May mắn... May mắn chỉ là mộng...

Hít một hơi thật sâu, trấn định tâm thần, Thịnh Bảo Khánh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn một chút tiểu thái giám quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, lạnh lùng mở miệng nói, "Ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì?"

"Bẩm báo... Bẩm báo hoàng thượng, nô tài kêu Tiểu Lạp Tử, chuyên môn đem nước tắm cho hoàng thượng."

"Hừ, đưa nước tắm hà tất hoảng sợ thành như vậy, ngươi vừa nãy có đúng hay không nghe được cái gì?" Thịnh Bảo Khánh thấy nô tài này sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng hiểu rõ.

"Không... Không có! Nô tài cái gì cũng chưa từng nghe!" Tiểu Lạp Tử biết trong hoàng cung rất nhiều chuyện cho dù có nghe được cũng phải liều mạng vờ như không có nghe thì mới có thể bảo mệnh.

"Hừ, nô tài miệng đầy lời nói dối! Ngẩng đầu lên cho trẫm!"

"Dạ... Hoàng thượng." Tiểu Lạp Tử sợ đến cả người như nhũn ra, thật vất vả mới có khí lực ngóc lên một chút, nhưng con mắt thế nào cũng không dám liếc mắt nhìn loạn lần nữa.

Thịnh Bảo Khánh đột nhiên vừa nhìn thấy thiếu niên khuôn mặt thanh tú, trong lòng tựa như bị kim đâm một chút.

Tinh tế ngưng mắt nhìn lại, quả thực cùng vương bát đản trời đánh hôm đó có vài phần rất giống.

Xấu hổ và giận dữ mấy ngày nay khó có thể mở miệng nhất thời tuôn ra như vỡ đê, Thịnh Bảo Khánh lớn tiếng rít gào, "Người đâu!"

"Có thuộc hạ!" Thị vệ ngoài cửa vừa nghe hoàng thượng rống giận, vội vã vọt vào bái kiến.

"Lấy kiếm đến."

Hoàng thượng lạnh lùng tức khắc đem Tiểu Lạp Tử sợ đến lên tiếng khóc lớn, càng thêm cố sức mà dập đầu khí thế.

"Oa — Tiểu Lạp Tử về sau không dám ... nữa mà, hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

"Hừ, ngày hôm nay ngươi cuối cùng cũng thua trong tay trẫm, trẫm há có thể đơn giản tha cho ngươi? Trẫm muốn thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử ngươi! Ha ha..."

Hoàng đế dòm người quỳ dưới chân khóc đến một phen nước mắt, một phen nước mũi, dáng dấp liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, long tâm hớn hở, nói xong lời cuối cùng dĩ nhiên cười lên ha ha.

Tiểu Lạp Tử đáng thương nghe được tám chữ "Thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!" đột nhiên thân thể cứng đờ, đầu cũng không dập nữa, khóc cũng ngừng khóc luôn.

"Vương bát đản, ngươi thế nào không dập đầu nữa? Thế nào không khóc lóc cầu xin tha thứ hả? Ngươi có đúng hay không căn bản không đặt trẫm vào trong mắt? Ngươi hảo là một con chó can đảm!" Thịnh Bảo Khánh thoắt cái rút ra bội kiếm, một kiếm đâm tới trước —

"Hoàng thượng thánh minh! Tiểu Lạp Tử đã hãi quá mà ngất rồi." Thị vệ Lý Tiến là huynh đệ tình thân với Tiểu Lạp Tử, bất chấp việc bị rơi đầu vội vã quỳ xuống che chắn trước người hắn. "Thỉnh hoàng thượng bớt giận! Tiểu Lạp Tử mạo phạm thiên uy tội đáng chết vạn lần, thỉnh hoàng thượng coi như hắn không hiểu chuyện, tha hắn lần này đi."

"Sợ ngất đi à? ... Nguyên lai ngươi bất quá chỉ là một con chuột nhát gan a? Lại bị thiên uy trẫm doạ hãi mà hôn mê, thực sự là buồn cười! Ha ha..." Thịnh Bảo Khánh mấy ngày qua lần đầu tiên thống khoái mà cất tiếng cười to như vậy.

Ngay cả thị vệ ở gần nhất với hoàng đế anh minh cơ trí từ trước đến nay đều bị biểu hiện hỉ nộ vô thường khiến cho sợ đến không dám lên tiếng.

"Hảo, hảo." Thịnh Bảo Khánh sau khi cười xong vừa phun hết oán khí trong lòng, tinh thần tốt hơn không ít.

Thần dân trong thiên hạ đều phải sợ hãi thiên uy trẫm.

Thần dân trong thiên hạ đều phải phủ phục dưới chân trẫm.

Không ai có thể tránh khỏi lòng bàn tay trẫm!

Trẫm là thiên tử!

Thịnh Bảo Khánh hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, lạnh lùng mở miệng nói, "Bãi giá hồi cung, tối nay... Truyền Vân quý phi thị tẩm!"

____

Bầu trời tĩnh lặng.

Ánh trăng nhẹ nhàng rơi phía trước cửa sổ.

Trong thâm cốc u tĩnh, mơ hồ có thể thấy một toà nhà giản đơn, nhưng người trong nghề vừa nhìn là biết ngay tiểu viện được thợ khéo tay xây dựng cực kì cẩn thận...

"Sư phụ, ngươi rốt cuộc lúc nào mới thả ta đi a?" Bạch Lăng Phi không kiên nhẫn khoanh hai tay trước ngực, "Ta vì chúc thọ đã cùng ngươi uống suốt ba ngày ba đêm rồi. Ngươi rốt cuộc uống đã chưa hả?"

"Uống đã chưa á? Ha ha... Thiếu! Vĩnh viễn cũng không đủ! Vi sư rất cao hứng đó... Ha ha... Vương bát đản... Nghĩ không ra nhà ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay nha... Ha ha..." Nam nhân đầu đầy tóc bạc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.

Bạch Lăng Phi thấy thế không khỏi bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

Xem chừng sư phụ thực sự là say không nhẹ, không hiểu làm sao lại cười khoa trương như vậy?

Sư phụ một tay nuôi nấng hắn lớn lên, hắn từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy qua y hài lòng cười to như vậy nha.

Xem ra dâng tín vật của tam đại mỹ nhân làm thọ lễ, sư phụ thực sự rất thích.

Nhất là Vân quý phi tặng song phi long phượng bội kia, sư phụ càng yêu thích không buông tay, hầu như là cả ngày cầm trong tay thưởng thức.

Bất quá thích cứ thích, thưởng thức cứ thưởng thức, cũng không nên muốn vui chơi đến mức vừa khóc vừa cười nha.

"Ô... Vương bát đản... Ngươi càng quý trọng cái gì, ta lại càng phải phá hủy cái đó... Ha ha... Báo ứng báo ứng a... Ngươi khóc đi... Ngươi tức giận đi... Ngươi — lại giết ta đi... Ô... Vương bát đản trời đánh nhà ngươi..." Nam nhân vừa khóc vừa cười ghé vào trên bàn, dần dần im re...

Trời ạ, cuối cùng cũng ngủ rồi. Bạch Lăng Phi không khỏi vỗ tay vui mừng.

Bất quá... Hình như ngữ khí sư phụ mắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi