Chương 10: Chuồng gà số một của Boggis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời gian này chúng ta phải đi theo hướng rất đặc biệt," Ngài Cáo nói và chỉ phía bên kia và đi xuống

Vì thế anh ta và bốn đứa trẻ bắt đầu đào thêm lần nữa. Công việc giờ bị chậm hơn nhiều. Tuy nhiên chúng đào với lòng can đảm tuyệt vời, và từng chút từng chút đường hầm trở nên lớn hơn.

"Bố ơi, hãy nói cho bọn con biết chúng ta đang đi đâu," một đứa trẻ hỏi.

"Bố không dám nói đâu," Ngài Cáo nói, "bởi vì nơi mà bố đang hy vọng đến đó là rất tuyệt vời nếu bố miêu tả nó cho các con bây giờ các con sẽ phấn khích đến điên dồ mất. Và sau đó, nếu chúng ta thất bại để đến đó, các con sẽ chết vì thất vọng. Bố không muốn nần niềm hy vọng các con lên quá nhiều."

Trong một khoảng thời gian rất dài họ vẫn tiếp tụcđào. Khoảng  bao lâu thì họ không có biết, bởi vì ở đây không có ban ngày và không có ban đêm buông xuống trong đường hầm tối tăm này. Nhưng cuối cùng Ngài Cáo đưa ra lệnh dừng. "Bố nghĩ," anh ta nói, "lúc này chúng ta phải ló lên trên tí và coi xem ta đang ở đâu. Bố biết nơi mà bố muốn tới, nhưng bố không chắc chúng ta đang ở nơi nào đó gần đấy."

Dần dần, những con cáo mệt mỏi bắt đầu đào hầm lên trên mặt đất. Lên và lên nữa... đến tận khi đột nhiên chúng gặp phải vật gì cứng trên đầu chúng không thể lên xa hơn nữa. Ngài Cáo kiểm tra vật cứng đó. "Gỗ!" anh ta thì thầm. "Tấm ván gỗ!"

"Đó có nghĩa là sao hả bố?"

"Nghĩa là, nếu bố không quá nhầm lẫn thì chúng ta đang ở dưới nhà của người nào đó," Ngài Cáo thì thầm. "Bây giờ hãy im lặng trong kho bố xem xét chút đã."

Ngài Cáo cẩn thận bắt đầu đẩy một trong tấm sàn lên. Tấm ván cót két một tiếng kinh khủng và chúng được đưa hết xuống, chờ đợi thứ gì đó đáng sợ xảy ra. Không có gì hết. Vì thế Ngài Cáo đẩy tiếp tấm ván thứ hai. và sau đó, rất là cẩn thận, anh ta đưa đầu mình lên thông qua lỗ hổng. Anh ta khóc lóc trong sự háo hức.

"Ta đã làm được!" anh ta hét lên. "Bố đã làm được trong lần đầu tiên này! Bố đã làm đucợ! Bố đã hoàn thành!"

Anh ta đẩy cơ thể lên qua lỗ hổng trên sàn và bắt đầu nhảy nhót múa máy trong phấn khởi. "Lên đây nào!" anh ta hét xuống. "Hãy lên đây và nhìn xem nơi ta đang đứng hỡi các con! Một cảnh tượng thật tuyệt cho con cáo đang đói! Hu - rây! Hu - rây!"

Bốn Cáo Nhỏ bò ra khỏi đường hầm và cảnh tượng tuyệt vời đã hiện ra! Chúng đang ở trong cái lều to lớn và nơi đây có những con gà ở khắp nơi. Kia là gà trắng này, gà nâu này và cả gà den nữa. Hàng ngàn con gà luôn!

"Chuồng gà số một của Boggis!" Ngài Cáo mếu máo. "Đây là nơi mà bố muốn đến! Bố đã làm được! Lần đầu tiên đó! Điều đố thật tuyệt diệu! Và, nếu bố có thể nói vậy, khá thông minh đấy!"

Những Cáo Nhỏ điên cuồng trong phấn khích. Chúng bắt đầu chạy tán loạn mọi hướng, trêu đùa những con gà ngu ngốc.

"Chờ đã!" Ngài Cáo ra lệnh. "Đừng làm mất ý trí! Đứng lại! Bình tĩnh nào! Hãy làm điều đúng đắn đi! Trước hết, mỗi người uống nước đã!"

Chúng chạy quanh máng nước cho gà và uống những dòng nước mát lạnh. Sau đó, Ngài Cáo chọn ba con gà méo béo tròn nhất, và mau lẹ giết chúng.

"Quay trở lại hầm nào!" anh ta ra lệnh. "Đi nào! Không đùa nữa! Xuống nhanh nào và các con sẽ có cái gì đó để ăn!"

Lần lượt từng người một trờ xuống thông qua cái lỗ trên sàn và nhanh chóng chúng đã đứng dưới hầm tối lần nữa. Ngài Cáo chạm lên sàn và đẩy những tấm sàn về vị trí của nó. Anh ta làm điều này hoàn toàn cẩn thận vì thế không ai có thể nói rằng đã có người nào đó di chuyển chúng.

"Các con trai của bố," anh ta nói, đưa ba con gà béo tròn nhất cho đứa lớn nhất, "hãy chạy mang chúng về cho mẹ đi. Hãy nói với mẹ là chuẩn bị một bữa tiệc. Nói là chúng ta sẽ trở lại, ngay sau khi chúng ta làm một vài việc nho nhỏ khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net