Chương 16: Người phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhanh lên!" Ngài Cáo nói. "Trốn đi!" Anh ta, Lửng và Cáo Nhỏ Nhất nhảy vào một cái kệ vàtrốn sau hàng lọ rượu táo to lớn. Ló qua những cái lọ, họ thấy một ngươi phụ nữ to lớn đi xuống vào trong hầm. Ở cuối bậc thang, người phụ nữ dừng lại, nhìn trái nhìn phải. Sau đó ả quay lại và đi thẳng đến nơi mà Ngài Cáo, Lửng va Cáo Nhỏ Nhất đang trốn. Giữa cô ta và chúng chỉ có một hàng bình rượu. Ả ở rất gần, Ngài Cáo có thể nghe thấy tiếng thở của ả ta. Xuyến qua khe giữa hai chai, anh ta chú ý rằng ả mang cán nhào bột trên một tay.

"Bà Bean, Ngài ấy sẽ cần bao nhiêu trong khoảng thời gian này?" người phụ nữ nói to. Và từ trên đỉnh bậc thang có tiếng nói gọi lại, "Mang theo hai hoặc ba lọ."

"Bà Bean, Ngài ấy uống bốn lọ hôm qua."

"Ồ, nhưng anh ấy sẽ không muốn uống nhiều ngày hôm nay vì anh ấy sẽ không ở đó lâu hơn vài giờ đâu. Anh ấy nói con cáo sẽ ra ngoài trong sáng nay. Nó không thể ở dưới lỗ đó qua ngày khác nếu không có đồ ăn."

 Người phụ nữ trong hầm nâng một bình rượu táo từ cái kệ. Bình mà ả lấy ngay bên cạnh nhưng có một cái bình đằng sau nơi mà Ngài Cáo đang trốn.

"Tôi sẽ vui mừng khi họ giết con súc vật đó và treo nó ở hiên nhà trước," ả nói to. "Và nhân tiện, Bà Bean, chồng bà hứa rằng tôi có thể có chiếc đuôi như một vật kỷ niệm."

"Cái đuôi đã bị bắn thành nhiều mảnh rồi," giọng nói trên tầng cất lên. "Mày không biết điều đó hả?"

"Ý bà là nó bị phá hủy ư?"

"Tất nhiên hủy rồi. Họ bắn cái đuôi nhưng lỡ mất con cáo."

"Ôi trời!" người phụ nữ to lớn nói. "Tôi muốn có cái đuôi lắm ấy!"

"Mày có thế có cái đầu thay thế nó, Mabel. Mày có thể làm gì thì làm và treo nó lên tường phòng ngủ của mày. Nhanh mang chai rượu đó lên nào!"

Vâng, thưa bà, tôi đến đây," người phụ nữ to lớn nói, và ả mang một cái lọ thứ hai từ cái kệ.

Nếu ả lấy thêm một cái nữa, ả sẽ nhìn thấy chúng ta, Ngài Cáo nghĩ. Anh ta có thể cảm thấy cơ thể của Cáo Nhỏ Nhất kích động run rẩy.

"Hai cái sẽ đủ chứ, Bà Bean, hoặc tôi sẽ lấy thêm cái thứ ba?"

"Ôi trời, Mabel, tao không quan tâm, hãy nhanh lên!"

"Hai cái," người phụ nữ khổng lồ nói, rồi tự nói với bản thân. "Dù thế nào đi nữa thì Ngài ấy uống quá nhiều rồi." 

Mang mỗi tay một chai và cầm cái cán nhào bột ở một tay, ả đi ngang qua hầm. Ở cuối bậc thang, ả dừng lại và nhìn xùng quanh, ngửi ngửi. "CÓ những con chuột lại ở dưới đây, Bà Bean. Tôi có thể ngửi thấy chúng."

"Sau đó đầu độc nó, hãy đầu độc nó! Mày biết nơi chứa thuốc độc mà."

"Vần, Bà," Mabel nói. Ả trèo chầm chậm xuống. Cái cửa đóng lại.

"Nhanh lên!" Ngài Cáo nói. "Lấy một chai và chạy nào!"

Chuột đứng trên kệ cao và hét lên. "Tao đã nói với mày cái gì nào! Ả ta gần như tìm ra mày, đúng không? Mày gần như đã để lộ bí mật! Giờ mày hãy ra ngoài đi! Tao không muốn mày ở quanh đây. Đây là nơi của tao!"

"Mày" Ngài Cáo nói, "sẽ bị đầu độc."

"Vô lý!" Chuột nói. "Tao ngồi ở đây và dõi xem ả đặt các thứ xuống. Ả sẽ không bao giờ có được tao."

Ngài Cáo, Lửng và Cáo Nhỏ Nhất chạy qua hầm mang một chai đi. "Tạm biệt Chuột!" chúng gọi vào khi chúng biến mất qua lỗ trên tường. " Cảm ơn rượu táo tuyệt ngon!"

"Tên trộm!" Chuột hét lên. "Tên cướp! Côn đồ! Tên trộm!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net