Chương 17: Bữa tiệc tuyệt vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại hầm, chúng dừng lại để cho Ngài Cáo có thể đặt những viên gạch về vị trí ban đầu. Anh to đang tự nói với bản thân. "Tôi có thể vẫn nếm được rượu táo tuyệt diệu này!" anh ta nói. "Thật là một tên bạn Chuột mặt dày."

"Anh ta có hành vi thật tồi tệ," Lửng nói. "Tất cả những con chuột có hành vi thật tồi. Tôi chưa bao giờ gặp một con chuột lịch sự cả."

"Và anh ta uống quá nhiều," Ngài Cáo nói, đăth miếng gạch cuối cùng vào chỗ. "Tốt rồi. Giờ hãy chạy về nhà để thưởng thức tiệc nào!"

Họ lấy chia rượu táo và họ đi khỏi. Ngài Cáo đi trước, Cáo Nhỏ Nhất tiếp theo và Lửng cuối cùng. Dọc theo hầm chúng đi... qua chỗ ngoặt mà dẫn tới Nhà kho vĩ đại của Bunce... qua Chuồng gà số một của Boggis và sau đó đi thẳng đến nơi mà Bà Cáo đang chờ.

"Mọi người hãy tiếp tục!" Ngài Cáo hết lên. "Chúng ta sẽ sớm đến nói! Hãy nghĩ đến cái gì đang đợi chúng ta ở một kết cụ khác! Và nghĩ rằng chúng ta đang mang về nhà những cái chai này! Đó sẽ là sự cổ vũ cho Bà Cáo tội nghiệp." Ngài Cá hát một bài ca nho nhỏ khi anh ta chạy:

"Về nhà lần nữa tôi nhanh chóng về,

Trở về với cô dâu xinh đẹp của tôi.

Ngay khi cô ấy nhận được

Vài giọt rượu táo trong lòng cô ấ

Sau đó Lửng vào tham gia:oan

"Ồ Bà Lửng tội nghiệp, anh ta la,

Cô ấy đói đến gần chết.

Nhưng cô ấy sẽ không cảm thấy quá trống rỗng

Nếu như cô ấy sẽ nuốt

Vài giọt rượu táo trong lòng cô ấy."

Họ vẫn ngân nga khi họ quay về góc hầm. Khung cảnh kỳ diệu và đáng kinh ngạc mà bất kỳ ai trong chúng đều đã từng thấy đang mở ra trước đôi mắt của chúng. Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu. Nơi đây là một phòng ăn thật lớn, và ở giữa đó, ngồi xung quanh cái bàn to, là khoảng 29 con thú. Chúng là:

Bà Cáo và ba Cáo Nhỏ.

Bà Lửng và ba Lửng Nhỏ.

Chuột Chũi, Bà Chuột Cũi và bốn Chuột Chũi Nhỏ

Thỏ, Bà Thỏ và năm Thỏ Nhỏ.

Chồn, Bà Chồn và sáu Chồn Nhỏ.

Cái bàn được che phủ đầy gà, vịt, ngỗng, đùi và thịt xông khói, và mỗi người đang ăn thức ăn ngon lành đó.

"Anh yêu!" Bà Cáo hét lên, nhảy cẫng và ôm chặt Ngài Cáo. "Bọn em không thể chờ đợi được nữa! Làm ơn tha lỗi nhé!" Sau đó cô ta ôm Cáo Nhỏ Nhất trong bốn đứa, và Bà Lửng ôm Lửng, và mỗi người cũng ôm người kia. Mọi người hò hét trong niềm hân hoan, và những cái chai rượu táo tuyệt nhất được đặt trên bàn, và Ngài Cáo, Lửng và Cáo Nhỏ Nhất ngồi xuống.

Bạn phải nhớ rằng không ai đã được ăn một thứ gì đó vài ngày rồi. Chúng tất đói. Vì thế, trong một khoảng thời gian, không có cuộc hội thoại nào cả. Nơi đây chỉ có tiếng động của việc nhai thức ăn khi các con thú tấn công thức ăn đó.

Cuối cùng, Lửng đứng dậy. Anh ta nâng ly rượu táo lên và nói lớn, "Hãy nâng ly chúc mừng! Tôi yêu cầu mọi người đứng lên và nâng ly chúc mừng cho người bạn yêu dấu của chúng ta, người mà đã cứu mạng sống của chúng ta trong ngày này - Ngài Cáo!"

"Cho Ngài Cáo!" chúng đồng loạt hét lên, đứng lên và nâng ly rượu lên. "Cho Ngài Cáo! Chúc anh ấy sống lâu!"

Sau đó Bà Cáo ngại ngùng đứng lên và nói, "Tôi không muốn phát biểu đâu. Tôi chỉ muốn nói một điều, và đó là: CHỒNG CỦA TÔI LÀ MỘT CON CÁO TUYỆT VỜI." Mọi người vỗ tay và khen ngợi. Sau đó Ngài Cáo đứng lên.

"Bữa ăn ngon lành này..." anh ta bắt đầu, sau đó anh ta dừng lại. Trong khoảng khắc im lặng tiếp theo, anh ta ợ hơi. Mọi người cười vang và vỗ tay nhiều hơn. "Bữa ăn ngon lành này, những người bạn của tôi," anh ta tiếp tục, "là bởi được sự cho phép của Ngài Boggis, Bunce và Bean." (Nhiều sự cổ vũ và tiếng cười hơn) "Và tôi hy vọng mọi người thích nó nhiều như tôi vậy." Và anh ta lijowj hơi.

"Nhưng giờ, những người bạn của tôi, hãy nghiêm túc nào," Ngài Cáo nói. "Hãy nghĩ đến mai và những ngày tiếp theo. Nếu chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ bị giết. Đúng không?"

"Đúng!" chúng la hét lên.

"Họ sẽ bắn chúng ta trước khi chúng ta bước ra sân," Lửng nói.

"Chính xác" Ngài Cáo nói. "Nhưng ai muốn ra ngoài nào, dù sao đi nữa; hãy để tôi hỏi các bạn điều đó? Chúng ta là những kẻ chuyên đào xới, mỗi người chúng ta. Chúng ta đều ghét bên ngoài. Bên ngoài đầy kẻ thù. Chúng ta chỉ ra ngoài bởi vì chúng ta phải ra, để lấy thức ăn cho gia đình mình. Nhưng giờ, những người bạn của tôi, tình huống đã thay đổi. Chúng ta có một đường hầm an toàn dẫn tới ba nhà kho tuyệt nhất thế giới!"

"Chúng tôi làm thực sự!" Lửng nói. "Tôi đã nhìn thấy họ!"

"Và anh biết rằng những điều đó nghĩa là gì không?" Ngài Cáo nói. "Nghĩa là chúng ta không cần ra ngoài nữa!"

Có tiếng trao đổi lào xào quanh cái bàn.

"Vì thế tôi mời tất cả mọi người," Ngài Cáo tiếp tục, "ở đây với tôi mãi mãi."

"Mãi mãi!" họ hét lên. "Trời ơi! Thật tuyệt vời!" Và Thỏ nói với Bà Thỏ, "Em ơi, hãy nghĩ đi! Họ sẽ không bao giờ bắn chúng ta nữa!"

"Chúng ta sẽ làm," Ngài Cáo nói, "một ngôi làng dưới lòng đất nho nhỏ, với những con đường và những ngôi nhà ở cạnh nhau cho gia đình Lửng, Chuột Chũi, Thỏ, Chuồn và Cáo. Và mỗi ngày tôi sẽ đi mua sắm cho mọi người. Và mỗi ngày chúng ta sẽ ăn uống như những vị vua."

Mọi người cổ vũ ầm ĩ sau khi bài phát biểu này diễn ra trong mấy phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net