Chương 3: Cuộc săn bắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình yêu của anh," Ngài Cáo nói "Tối nay sẽ thế nào?"

"Em nghĩ tối nay chúng ta sẽ ăn thịt vịt," Bà Cáo nói "Nếu anh vui lòng thì mang về hai con vịt béo nhé.  Một cho anh và em, một cho lũ trẻ."

"Ok, tối nay sẽ ăn vịt." Ngài Cáo nói "Bruce là tuyệt nhất."

"Nhưng cẩn thận nhé." Bà Cáo nói.

"Tình yêu à," Ngài Cáo nói "Anh có thể ngửi thấy mùi của mấy tên ngu ngốc đó từ Khoảng một dặm mà. Thậm chí anh còn ngửi được mỗi người từ những nơi khác nhau. Boggis có mùi gà thối, Bruce có mùi gan ngỗng, và Bean, làn khói của rượu táo bao quanh hắn như làn khí độc."

"Vâng, nhưng hãy cẩn thận," Bà Cáo nói "Anh biết là cả ba người họ sẽ luôn chờ tóm anh mà."

"Đừng lo lắng cho anh," Ngài Cáo nói "Gặp em sau nhé."

Nhưng Ngài Cáo sẽ không quá tự tin nếu anh ta biết được chính xác nơi mà ba người nông dân đang chờ lúc ấy. Họ chỉ ở bên ngoài cái lỗ, đằng sau cái cây với những khẩu súng. Quan trọng hơn nữa, họ đã chọn vị trí của họ rất là cẩn thận, vì thế gió không thổi từ phía họ đến cái lỗ của cáo. Sự thật là, gió thổi theo phía đối diện. Và Ngài Cáo không thể ngửi ra mùi của họ.

Ngài Cáo bò từ đường hầm tối tăm đến miệng hố. Anh ta đưa khuôn mặt đẹp trai ra ngoài không khí của buổi đêm và hít một lần.

Anh ta di chuyển một hoặc hai inch về phía trước và dừng lại.

Anh ta lại hít. Anh ta luôn cẩn thẩn khi ra ngoài cái lỗ.

Anh ta tiến lên trước một chút nữa. Một nửa thân trước của anh ta đang ở ngoài.

Anh ta khịt mũi và ngửi tìm cái mùi nguy hiểm. Nhưng anh ta không ngửi thấy mùi nào và anh ta chuẩn bị tiến đến khu rừng khi nghe  hoặc nghi rằng đã nghe một vài tiếng ồn, như là ai đó đã chuyển động bằng bàn chân rất nhẹ nhàng qua lớp lá khô.

Ngài Cáo nằm im. Anh ta vểnh tai lên và chờ đợi một khoảng thời gian dài, nhưng anh ta lại không nghe thấy gì nữa.

"Có lẽ đó là một con chuột đồng," Anh ta tự nhủ, "hoặc một vài động vật nhỏ nào đó."

Anh ta bò xa hơn một chút ra ngoài cái lỗ... rồi lại im lặng. Anh ta gần như ở ngoài cái lỗ. Anh ta cẩn thận nhìn xung quanh lần cuối. Khu rằng thật tối tăm và yên tĩnh. Đâu đó trên bầu trời laf mặt trăng đang chiếu sáng. 

Chỉ sau đó, đôi mắt nhìn đêm sắc nét của anh ta nhìn thấy thứ gì đó đằng sau một cái cây không xa đó. Thứ đó được ánh trăng chiếu lên bề mặt bóng láng. Ngài Cáo nằm im, theo dõi nó. Cái quái gi thế? Giờ nó đang chuyển động. Nó đang tiến đến dần dần... Ôi trời ơi! Đó là nòng súng. Rất nhanh chóng, Ngài Cáo nhảy trở lại vào cái lỗ và cùng lúc đó cả rừng cây dường như nổ tung quanh anh ta. Pằng pằng! Pằng pằng! Pằng pằng!

Làn khói từ ba khẩu súng bay lên trong không gian buổi đêm. Boggis, Bunce và Bean đi ra từ phía sau cái cây họ đứng và tiến về phía cái lỗ.

"Chúng ta giết nó chưa?" Bean hỏi.

Một người chiếu đèn pin vào cái lỗ, và trên mặt đất, trong vòng tròn của tia sáng, nửa trong và nửa ngoài cái lỗ, nằm trên vũng máu ít ỏi còn lại là... một đuôi con cáo. Bean nhặt lên. "Chúng ta có cái đuôi nhưng lại mất con cáo," hắn nói và quăng nó đi.

"Chết tiệt!" Boggis nói. "Chúng ta bắn quá muộn. Lẽ ra chúng ta phải bắn ngay khi nó đưa đầu ra."

"Nó sẽ không vội vàng ra ngoài nữa đâu." Bruce nói.

Bean lấy một cái bình từ túi hắn và uống mấy ngụm rượu táo. Sau đó lão nói "Sẽ mất ít nhất ba ngày trước khi nó quá đói và xuất hiện trở lại. Tao sẽ không ngồi ở đây để chờ nó đâu. Hãy đào nó lên."

"À," Boggis nói. "Đó là một kế hoạch thông minh. Chúng ta có thể đào nó lên trong một vài tiếng. Chúng ta đã biết nó ở đây."

"Tao nghĩ ở đấy có cả gia đình nó dưới nó ấy," Bruce nói.

"Sau đó chúng ta sẽ có cả lũ," Bean nói. "Lấy xẻng đi nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net