Chương 4: Những cái xẻng khủng khiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới cái lỗ, Bà Cáo đang liếm chỗ đuôi cụt của Ngài Cáo để ngăn máu chảy. "Đó là cái đuôi đẹp nhất trong mấy dặm quanh đây," cô ta nói trong lúc liếm.

"Thật đau đớn," Ngài Cáo nói.

"Em biết là thế, anh yêu à. Nhưng nó sẽ sớm tốt mà,."

"Bố ơi, nó sẽ sớm mọc lại ạ," một trong những Cáo Nhỏ nói.

"Nó sẽ không mọc lại nữa đâu," Ngài Cáo nói. "Bố sẽ không có đuôi trong khoảng đời còn lại." Anh ta trông rất buồn bã.

Không có đồ ăn cho những con cáo tối nay, và bọn trẻ sớm đi ngủ. Sau đó Bà Cáo cũng đi ngủ. Nhưng Ngài Cáo không thể ngủ được vì cơn đau từ chỗ đuôi cụt. "OK," anh ta nghĩ, "Mình nghĩ mình thật may mắn vì họ đã không giết được mình. Và giờ họ biết lỗ của mình ở đâu, vì thế mình phải di dời càng sớm càng tốt. Họ sẽ không bao giờ để mình yên bình nếu mình... Cái gì thế? 

Anh ta bất ngờ quay đầu và lắng nghe. Tiếng ồn hiện tại anh ta đang nghe thấy là tiếng ồn khủng khiếp nhất mà một con cáo có thể nghe thấy - tiếng ồn của những cái xẻng đang đào đất.

"Dậy mau!" Anh ta hét lên. "Họ đang đào chúng ta lên đấy!"

Bà Cáo dậy ngay trong một giây. Cô ấy run lẩy bẩy. "Anh chắc điều đó chứ?" cô ấy thì thầm.

"Chắc! Lắng nghe nào!"

"Họ sẽ giết lũ trẻ mất!" Bà Cáo mếu máo.

"Không bao giờ!" Ngài Cáo nói.

"Nhưng anh ơi, họ sẽ làm thật đó!" Bà Cáo mếu máo. "Anh biết họ sẽ làm mà!"

Những chiếc xẻng trên đầu chúng vẫn cứ tiếp tục đào. Từng hòn đá nhỏ, từng cục đất bắt đầu rơi xuống trên mái của hầm.

"Mẹ ơi, họ sẽ giết chúng ta thế nào?" một chú Cáo Nhỏ hỏi. Đôi mắt đen tròn của nó chứa đầy sự sợ hãi. "Ở đó sẽ có những con chó chứ?" nó nói.

Bà Cáo bắt đầu khóc. Cô ta tập hợp bốn đứa trẻ lại gần mình hơn và giữ chúng thật chặt.

Bất thình linh trên đầu họ có tiếng ầm rất lớn và đầu của một chiếc xẻng sắc bén đã xuyên qua cái trần nhà. Nó trông như một cơn sốc điện dành cho Ngài Cáo. Anh ta nhảy lên và la lớn "Đi nào! Chúng ta không thể tốn thời gian được! Tại sao anh lại không nghĩ về điều đó trước đây"

"Bố nghĩ cái gì cơ?"

"Một con cáo có thể đào nhanh hơn một con người!" Ngài Cáo nói lớn và bắt đầu đào. "Không một con người nào trên thế giới có thể đào nhanh hơn một con cáo!"

Đất đá bắt đầu bay tứ tung đằng sau Ngài Cáo khi anh ta bắt đầu đào cho sự sống bằng đôi chân trước. Bà Cáo và bốn đứa trẻ  chạy tới giúp đỡ.

" Đi xuống nào!" Ngài Cáo sắp xếp. "Chúng ta phải tiến sâu mà chúng ta có thể đi!"

Đường hầm trở nên dài hơn. Nó đi xuống sâu hơn. Cả gia đình đang đào cùng nhau.Những đôi chân trước của chúng chuyển động nhanh đến nỗi bạn không thể thấy chúng đâu cả. Và  dần dần  tiếng ồn từ những chiếc xẻng trở nên xa mờ hơn.

Khoảng một tiếng sau. Ngài Cáo dừng đào. "Dừng ngay lại!" Anh ta nói. Chúng hoàn toàn dừng lại. Chúng quay đầu nhìn lại đường hầm dài mà chúng đã đào. Tất cả thật yên lặng. "Chao ôi!" Ngài Cáo nói. "Bố nghĩ là chúng ta đã hoàn thành xong rồi! Chúng ta sẽ không bao giờ đào sâu như thế này nữa. Mọi người làm tốt lắm!"

Chúng đi xuống, thở một cách nặng nhọc. Và Bà Cáo nói với những đứa con, "Mẹ mong các con biết rằng bố các con đã cứu các con. Bố các con là một con cáo tuyệt vời."

Ngài Cáo nhìn vợ mình và cô ta cười. Anh ta yêu vợ hơn bao giờ hết khi cô ta nói nhưng điều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net