Chương 7: "Chúng ta sẽ không bao giờ để nó đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc 6 giờ tối, Bean tắt động cơ máy kéo của hắn và trèo xuống từ ghế lái. Bunce cũng làm thế. Cả hai người đàn ông đều mệt mỏi và vất vả khi lái máy kéo cả ngày. Họ đều đói. Họ bước chậm rãi đi tới lỗ nhỏ của con cáo ở đáy miệng núi lửa khổng lổ. Bean giận dữ và mặt hắn đỏ bừng. Bunce đang nguyền rủa con cáo với những từ ngữ bẩn thỉu mà không thể xuất bản. Boggis đến chỗ họ. "Chết tiệt con cáo bẩn thỉu!" hắn nói. "Giờ chúng ta làm gì?"

"Tao sẽ nói cho mày biết cái gì ta đừng làm," Bean nói. "Chúng ta sẽ không để nó đi mất!"

"Chúng ta sẽ không bao giờ để nó đi!" Bunce quả quyết.

"Không bao giờ không bao giờ không bao giờ!" Boggis mếu máo.

"Mày đã nghe thấy chưa hả Ngài Cáo!" Bean hét lên, uốn cong người và hét xuống cái lỗ. "CHưa kết thúc đâu, Ngài Cáo! Bọn tao không về nhà đến tận khi bọn tao giết được mày!" Và ba người đàn ông đều bắt tay với người kia và thề không quay lại nông trại của họ nếu không có con cáo.

"Chúng ta giờ làm gì?" Bunce lùn bụng phệ hỏi.

"Chúng ta đưa mày xuống dưới lỗ để bắt nó lên, "Bean nói. "Mày xuống đi, đò nhỏ con!"

"Không phải tao!" Bunce thét lên rồi chạy biến.

Bean cười đểu.  Khi hắn cười bạn sẽ thấy miếng cao su đỏ tươi. Bạn sẽ thấy nhiều cao su hơn cả răng hắn. "Sau đó chỉ có một việc phải làm," hắn nói. "Chúng ta bỏ đói nó. Chúng ta cắm trại ở đây cả ngày đêm để theo dõi cái lỗ. Nó cuối cùng cũng phải ra ngoài. Nó không có đường thoát đâu."

Vì thế Boggis, Bunce và Bean gửi người xuống nông trại  của họ để mang cho họ lều trại, túi ngủ và bữa tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net