Chap 4: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng sau nghe cuộc đối thoại của hai cô, 25 tên nam nhân bất giác nhíu mày và có chút tức giận. Mỹ nhi của họ không thích họ sao? Cô ghét họ đến vậy à, còn Thụy Miên, cô ta cũng không muốn đeo bám họ nữa, họ giống như bị bỏ rơi vậy! Chưa có một người con gái nào dám làm như vậy với họ cả, cái cảm giác này thực không tốt chút nào, thật đau! Mà đây không chỉ một mà là hai!

Mặc kệ 25 tên nghĩ gì, Tuyết Thu nhấn ga tăng tốc, hiện tại đã đi tới đường cao tốc rồi, không có một bóng xe cộ nào ở đây hết. Tuyết Thu có chút khó hiểu, nhưng vẫn tăng tốc, đi đến dãy núi trước mặt. Bên cạnh Phương Nghi cũng đã sắp làm xong cái việc gì đó:

- Xong rồi, còn 2 tiếng nữa là ok!

- Tốt, giờ thì giải quyết nốt vấn đề đang cần làm đây!

Gật đầu với Phương Nghi, Tuyết Thu tăng tốc tới mức độ thần tốc, phi thẳng ra khỏi đường cao tốc, cô liên tiếp tăng tốc độ, giờ thì xe như ngọn gió phi thẳng trên đường. 25 chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc đuổi theo.

---------------------------------------------------------------------------

Bóng dáng 26 chiếc siêu xe có hạn trên thế giới lần lượt đỗ tại một cánh đồng hoa oải hương tím đầy lãng mạng và thơ mộng. 

"Két!!!!"

Tiếng ma sát làm cho khung cảnh thơ mộng và lãng mạng trở nên tràn ngập sự chết chóc. Sát khí từ 25 tên nam nhân tỏa ra khiến cho người khác trở nên sợ hãi. Bất quá, họ lại gặp phải hai con người không sợ trời không sợ đất, có tí sát khí như vậy mà dọa được họ sao?!

Đứng dựa vào thành xe, Tuyết Thu khoanh hai tay ra trước ngực, biểu cảm không hề sợ hãi, Phương Nghi đứng trước cánh đồng hoa oải hương, không một chút cảm xúc. 25 tên lại cảm giác khó hiểu dâng trào, đương nhiên 15 tên nam phụ không có quyền gì ở đây, 10 tên nam chính sẽ là người mở miệng trước. Hách Bá Nguyên và 9 tên nam chính đồng loạt bước ra khỏi sẽ, đối mặt với Tuyết Thu:

- Phong Thụy Miên, sao cô dám đưa Mỹ nhi của chúng tôi tới đây, cô bị tra tấn như vậy còn sống được, quả nhiên sức lực tốt, có lẽ là do lên giường với nhiều người đàn ông nên mới có sức lực như vậy!-Mỉm cười nhếch mép khinh miệt, Tô Đăng Khánh không nhìn Tuyết Thu bằng nửa con mắt.

-...

Im lặng không nói, cả Phương Nghi và Tuyết Thu không ai nói lời nào, vì đơn giản, Tô Đăng Khánh nói với một con người đã chết. Tuyết Thu cô không phải là người thiện lương gì, cô không giống như mấy nhân vật nữ phụ khác, là xuyên về rồi sẽ sống thay cho cô ta, cô không rảnh! Nguyên chủ đã chết thì cứ yên nghỉ đi, còn cô nhập vào thân xác của nguyên chủ thì cô sẽ sống một cuộc sống của riêng mình, nếu có chấp niệm thì biến thành ma đi mà ám họ, việc của nguyên chủ là việc của nguyên chủ, việc của cô là việc của cô!

- Cô tính chơi lạt mềm buộc chặt sao?- Ngụy Đức Long khinh thường nhìn cô.

-...

Vẫn không nói, Phương Nghi rốt cuộc cũng không muốn mất thời gian lên tiếng nhắc nhở:

- Tuyết Thu, thời gian!

- Được! - Lười biếng trả lời Phương Nghi, cô chán nản đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn 25 tên nam nhân ngu dại này.-  Các người dù có nói gì thì cũng tôi cũng không cần nghe đâu!

- Cô nói như vậy là như thế nào? - Trịnh Cao Kỳ nhíu mày hỏi.

- Vì tôi đâu phải Phong Thụy Miên!- Đáp lời Trịnh Cao Kỳ một cách tỉnh bơ, Tuyết Thu không để ý tới sắc mặt của 10 người.

Câu nói của Tuyết Thu như sét đánh ngang tai, trong tim 25 người ở đây chợt đau nhói. Không tự chủ được mà 25 cặp mắt đưa về phía bóng lưng của Phương Nghi. Hiểu được điều đó, Tuyết Thu tốt bụng nói:

- Cô ấy cũng phải là Lôi Thiên Mỹ!

-...

- Chúng tôi chỉ là hai con người từ thế giới khác xuyên về đây thôi! Các người cũng chắc đã biết tá thi hoàn hồn rồi chứ nhỉ, chính là cái đó!

-...

- Bất quá, tôi cũng đã thấy được toàn bộ sự việc rồi, đây là một cuốn truyện ngôn tình mà thôi, các anh chính là nhân vật chính, chậc chậc 10 người, 15 tên nam phụ, tác giả thực hùng dũng cho 25 người vào hậu cung nữ chủ!

-...

- Mà nữ chủ ở đây lại là Lôi Thiên Mỹ, thực khổ cho Phong Thụy Miên cả một cuộc đời lại yêu một tên rác rưởi Vương Gia Hưng ngươi, cả một tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô...à không...cả một cuộc đời Phong Thụy Miên không một phút dây nào hạnh phúc mới đúng!- Phương Nghi quay đầu, ánh mắt sắc lạnh không một chút tình cảm nhìn 25 con người, đặc biệt là Vương Gia Hưng.

-...

-  Được rồi Phong Thụy Miên, cô muốn nói là cuối cùng trước khi linh hồn cô được phát tán, tức nghĩa là linh hồn cô không thể siêu sinh được vì chấp niệm cô quá lớn, hơn nữa nếu có cho cô tá thi hoàn hồn nhưng không có một thân xác nào phù hợp với cô, nên tôi....

Tuyết Thu nhìn con ma đang bay lơ lửng trên đầu mình nói, nhìn qua giống như Tuyết Thu đang điên mà nói với không khí. Nhưng dần dần một bóng hồn hiện rõ, một bóng ma xinh đẹp tựa như thiên thần, thật tiếc giờ chỉ là một oan hồn không hơn không kém.

Phong Thụy Miên hồn ma, không nhìn qua cái đám nam nhân khốn nạn kia, chỉ nhìn Phương Nghi và Tuyết Thu nói:

- Thực ra thì tôi cũng không muốn gì, cô sống thì cứ hãy sống đi, dẫu sao cũng là số mệnh cả, tôi chỉ có chấp niệm trước khi chết đã nói thôi, dù cô muốn làm giúp tôi hay không muốn tôi không nói gì, khi chết đã có người bạn là Thiên Mỹ bầu bạn với nhau là tôi đã vui lắm rồi! Cả cuộc đời tôi đã sai lầm rất nhiều, sai lầm vì đã tin tưởng vào ngôi nhà đó, sai lầm vì tin tưởng Phong Tuấn vẫn còn chút tình thương đối với đứa con gái này, sai lầm vì tin tưởng rằng mình có tiếng xấu đồn xa ông ta vẫn còn quan tâm, trách mắng tôi, sai lầm vì đã trao cả trái tim cho một kẻ máu lạnh! Nhưng tôi vẫn cảm nhận chút hơi ấm từ người bạn của tôi,Thiên Mỹ đã cho tôi nhận thấy rằng, cả cuộc đời này tôi không sai lầm vì đã chọn cô ấy là bạn!

Rồi, bên cạnh Phong Thụy Miên hồn ma, xuất hiện thêm một hồn ma nữa, một thiên thần đáng yêu và khả ái, hai thiên thần thực đáng tiếc là chết quá trẻ. Nhận ra khuôn mặt quen thuộc, không hẹn mà cả 25 tên nam nhân đồng thanh nói:

- Mỹ nhi!

- Thôi đi, các người đã hại bạn thân của tôi, rốt cuộc lời nói của tôi với các người là như thế nào, cứ như gió thoảng bên tai!

-...

25 nam nhân không nói gì, vì họ..thực sự tất cả chính là sự thật, lời nói của Thiên Mỹ như gió thoảng bên tai họ, cô ngăn cản họ, họ lại cãi cô, mặc kệ. Lôi Thiên Mỹ cầm tay trong suốt của Phong Thụy Miên mỉm cười hạnh phúc:

- Mình rất vui vì đã có một người bạn như bà, Miên ạ, dù chúng ta có chết cũng mãi mãi là bạn thân, Miên nhé, giờ có hồn phi phách tán, tui cũng không phụ lòng tin tưởng của bà, Miên à!

Mỉm cười đáp lại Lôi Thiên Mỹ một nụ cười thật lòng trong suốt 19 năm qua, cả hai linh hồn dần dần tan biến, trước khi đi, hai người hướng Tuyết Thu và Phương Nghi mỉm cười:

- Tạm biệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net