Ngắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun gối đầu lên bụng Yerim, chị nằm xem gameshow mà cách đây không lâu đã ghi hình, tự cười mình trong tivi vì quá ngớ ngẩn. Kim Yerim vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách của em, dường như đây là lần thứ bảy chị thấy em đọc lại cuốn sách đó, dường như trong đó có gì mà em rất tâm đắc để có thể đọc mãi không chán

- Cuốn sách đó nói về gì vậy?

- Nói về một người đàn ông sau khi chia tay quyết định đi lang thang khắp đất nước sau khi chia tay người yêu.

Yerim gập cuốn sách, dùng một ngón tay chặn lại trang đang đọc để làm dấu. Em đưa tay xuống nắm lấy tay Joohyun, trong đầu nghĩ rằng người yêu em đang muốn gây chú ý nữa rồi.

- Sau đó thì sao nữa?

- Anh ta nhận ra rằng mình không thể làm gì khác rồi ngồi khóc nức nở trên một chiếc ghế đá ở vườn quốc gia.

- Sau đó?

- Không biết, cái kết chỉ đến đó thôi.

Joohyun nhíu mày, chị mân mê bàn tay của em rồi suy nghĩ một lúc sau đó thắc mắc:

- Sao có thể viết cái kết cụt lủn như vậy nhỉ? Thế mà cũng có người ngớ ngẩn như em đọc.

Chị chun mũi, buông tay em ra rồi đặt hai tay lên má em, ép chúng vào nhau rồi lại kéo ra thành đủ hình thù. Kim Yerim cũng chỉ cam chịu chứ chẳng nhăn nhó cáu kỉnh gì. Đó là điểm chị thích nhất của em, chẳng bao giờ giận gì chị cả, chỉ hay nhăn nhó những không bao giờ khó chịu với chị.

Yerim kéo hai bàn tay của chị ra khỏi mặt em, cúi xuống hôn cái chóc lên trán rồi kể:

- Em đã đọc cuốn này bảy lần rồi đấy. Mỗi lần em lại có một suy nghĩ khác về cái kết.

- Em suy nghĩ gì thế?

- Lần đầu em nghĩ anh ta khóc vì buồn, sau đó em nghĩ anh ta khóc vì nhớ người yêu, rồi em lại nghĩ anh ta khóc vì tiếc nuối.

- Giờ em đang nghĩ thế nào?

- Em nghĩ anh ta khóc vì sự thật phũ phàng. Vì anh ta không thể thay đổi được điều gì cả, phải ép buộc bản thân chấp nhận.

Joohyun nhướn mày, thầm nghĩ rằng sao suy nghĩ của anh chàng này buồn thế.

- Nghe buồn thế, mà sao anh ta lại chia tay với người yêu?

- Vì cô ấy nói rằng hai người không nên ở bên nhau nữa, gia đình cô ấy phản đối, gia đình anh ta cũng chẳng vui vẻ gì.

- Họ có thật sự yêu nhau không? Hay đó chỉ là cớ chia tay thôi!

Joohyun thắc mắc, chị cảm thấy bực bội khi nghe lí do chia tay lãng xẹt như vậy. Chẳng đáng một chút nào cả, tình cảm xây dựng bấy lâu làm sao có thể tan vỡ chỉ vì như thế.

- Nếu không yêu làm sao có thể bật khóc giữa vườn quốc gia vì đau lòng chứ?

- Yêu nhau sao không chiến đấu vì nhau?

Yerim im lặng, em không biết trả lời thế nào. Em chưa từng có kinh nghiệm cho một mối quan hệ nghiêm túc bao giờ. Trước khi em gặp Joohyun, em qua lại với một vài người nhưng chỉ là mối tình tuổi teen cho giống người ta. Rồi sau đó em yêu chị, nhưng lại vụng về không biết làm sao cho mối quan hệ này có thể ổn định mặc dù đó là điều em rất mong muốn.

- Em không biết! Đó là lựa chọn của họ mà.

- Nếu là em, liệu em có chiến đấu vì chị không?

Yerim toát mồ hôi, đúng là một câu hỏi khó. Nếu trả lời "Không" hoặc "Em chưa biết" thì Joohyun sẽ chém bay đầu em ngay, nhưng nếu nói "Có" thì cảm giác sẽ giống nói dối vì em chưa nghĩ tới chuyện này bao giờ.

- Ngập ngừng vậy là không rồi.

- Không, không phải! Chỉ là em chưa từng nghĩ tới chuyện này.

- Tại sao? Em đã đọc cuốn sách đó bảy lần mà chưa lần nào em nghĩ về tụi mình à?

Joohyun hỏi, giọng điệu của chị rất bình tĩnh pha lẫn chút trêu chọc nhưng vẫn khiến Yerim cảm thấy lo lắng, con người này hay lừa đảo em lắm.

- Em chưa từng nghĩ đến việc chúng ta phải chia xa là như thế nào.

- Vậy thì em nên bắt đầu đi, rồi một ngày nào đó em phải đưa ra quyết định, sau đó có thể vì quyết định đó mà em đau khổ, khóc giữa quán ăn lề đường đó.

Joohyun trêu em, chị phì cười rồi nắm lấy tay em, hôn mấy lần lên mu bàn tay. Yerim nhăn mặt, em lại bắt đầu nhăn nhó:

- Đùa gì kì cục. Chúng ta sẽ không chia tay đâu.

- Đồ ngốc, làm sao ta biết được tương lai.

- Bởi vì nếu có bất kì điều gì xảy ra, em sẽ bảo vệ chúng ta.

Joohyun nghe thế, vừa cảm động vừa thấy buồn cười. Yerim không phải người đầu tiên hứa với chị như vậy, nhưng tất cả đều đi đến một kết cục. Nên trước những lời nói thế này Joohyun không biết phải làm sao. Chị không phán xét nhưng cũng không dám lấy làm vui, bởi vì cuối cùng cũng chỉ lặp lại như cũ mà thôi.

- Nhưng lại sao lại là quán ăn lề đường?

- Tại vì đồ ăn ở đó rất ngon.

- Thì liên quan gì?

- Chị thích những nơi như vậy. Và khi đến những nơi chị thích, em sẽ nghĩ đến chị rồi khóc.

Joohyun cười khúc khích trước suy nghĩ
khùng điên của mình. Yerim lại cúi xuống, hôn lên mặt chị mấy lần:

- Không được, ai cho chị nói mấy điều tiêu cực như vậy!

Rồi câu chuyện trong cuốn sách xảy ra với cả hai. Gia đình của Yerim biết chuyện, họ không nói gì, đúng nghĩa không nói gì. Yerim không thể liên lạc được với gia đình em, ngoại trừ em gái. Yerim biết rằng cả nhà đang náo loạn lên và cực kì sốc với những gì họ biết. Lúc đó, em không chịu ăn uống gì, ngủ thì không ngon giấc. Joohyun nhìn thấy em như vậy, trong lòng cũng rất đau khổ. Chị mới mang hết can đảm ra rồi hỏi em:

- Hay mình tạm dừng lại đi, để cho mọi thứ êm xuôi trước đã.

Yerim lúc đó im lặng một vài giây, rồi em quay sang nhìn chị bằng tất cả sự mạnh mẽ của em:

- Nghe này, em sẽ không khóc một mình ở quán ăn lề đường đâu.

Rồi em đứng dậy, đi đến cửa phòng định bước ra ngoài. Joohyun liền gọi theo:

- Em định đi đâu?

- Em sẽ đến gặp mọi người ở nhà. Giải thích cho họ tất cả mọi chuyện rồi thuyết phục họ.

Joohyun đứng bật dậy, bước vài bước đến trước mặt em. Yerim nhìn chị, trong đầu không biết chị định làm gì tiếp theo.

- Chị đi với em, có được không?

Yerim một tay vẫn còn giữ lấy chốt cửa, em mím môi thật chặt nhìn chị. Sau khi hít một hơi thật sâu, em nắm thật chặt lấy tay chị, tay còn lại vặn cửa.

Cả hai đã có một buổi nói chuyện dài hai tiếng rưỡi ở nhà Yerim. Kể từ đầu tới cuối rằng họ đã yêu nhau ra sao, cần nhau tới mức nào. Em giải thích hết những thắc mắc của mọi người, rồi khẳng định rằng chị đã làm em cảm thấy hạnh phúc ra sao. Cuối cùng, gia đình em cũng chịu thua sự tự tin của Yerim, họ đành chấp nhận rồi không bao giờ nói về chuyện đó với em nữa.

Hôm đó khi rời nhà Yerim, chị nhớ rằng mình vẫn lo lắng đến nỗi mỗi bước chân đều nặng nề, bám chặt lấy tay Yerim. Rồi em quay sang hỏi chị:

- Chị thấy chưa? Em đã hứa rằng sẽ bảo vệ tụi mình bằng mọi giá mà!

Joohyun cười với em, trong lòng đỡ lo sợ một chút.

- Được rồi, chị tin em.

Cả hai đi cùng nhau thêm một đoạn, không nói gì nhưng trong lòng đều rộn ràng như thể vừa nghe lời tỏ tình đầu tiên.

- Tháng tư em có rảnh không?

- Có, làm sao vậy?

- Tháng đó chị cũng không bận bịu lắm, mình cùng về nhà chị đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC