Ngắn ngắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa đầu ra sau, chiếc taxi từ từ lăn bánh. Kim Yerim hết nhìn ra ngoài rồi lại nhìn xuống bàn tay, bỗng dưng em cảm thấy thật bất lực trước mọi thứ. Em cảm thấy bất lực trước tình yêu của em và Joohyun. Yerim không thích mình yếu đuối như thế, yếu đuối quá thì làm sao bảo vệ được tình yêu của hai đứa.

Lúc nãy sau khi rời khỏi toà nhà công ty, em nghe tiếng cãi vã to của một cặp đôi đứng bên đường. Sự tò mò kéo em ở lại để xem xem có chuyện gì, cuộc cãi vã của họ kéo dài hơn mười phút, khóc lóc rồi lại to tiếng mặc kệ bao nhiêu người nhìn. Cuối cùng, cô gái vùng vằng bỏ đi còn chàng trai chẳng hề muốn giữ. Rồi trong một giây thật ngắn, em nghĩ tới hai đứa. Kim Yerim rất sợ, sợ rằng em và Joohyun rồi sẽ trở nên như vậy.

Chỉ nghĩ có nhiêu đó thôi, Yerim lại trở nên bâng khuâng. Em vẫn hay nói với Joohyun là em yêu chị nhiều quá, nhiều tới nỗi em cảm thấy sợ. Bởi mỗi khi yêu, em chẳng biết bao nhiêu là đủ, là thừa cả, em chỉ biết trao đi tất cả mọi thứ mà em có thôi. Kim Yerim ngốc vậy đó, em chẳng biết yêu đâu.

Em và Joohyun không phải là một cặp đôi hoàn hảo, cũng có nhiều lần cãi nhau to như cặp đôi kia thôi. Tuy nhiên khác ở chỗ hai đứa sẽ chẳng bao giờ rời đi cả, hoặc người kia sẽ giữ lại. Mỗi khi ở bên cạnh chị em đều cảm thấy rất yên tâm, không phải lo lắng về những chuyện như vậy nhưng sau hôm nay em lại suy nghĩ về điều đó. Lỡ một ngày nào đó, Joohyun không muốn giữ em lại thì sao?

Em từng nghe mấy người bạn bè của Joohyun nói rằng Kim Yerim thế này, thế kia. Hay có lần, Joohyun dắt em theo đến gặp những người bạn của chị, vậy mà ngay khi chị đi ra khỏi bàn một chút đã gặng hỏi em đủ thứ như thể chẳng thể tin một con bé như em. Yerim bực mình chứ, nhưng đành im lặng rồi cho qua thôi vì họ cũng là bạn của Joohyun mà. Có lẽ sau này chị cũng biết chuyện nên chẳng bao giờ rủ em đi cùng nữa, còn dặn em đừng quan tâm họ nghĩ gì nữa.

Nhưng mà lỡ đâu một ngày nào đó Joohyun sẽ nghĩ giống như họ thì sao? Nghĩ rằng em chỉ là một con bé ích kỉ và trẻ con, chưa đủ trưởng thành để ở bên chị. Yerim chỉ sợ thôi, đôi khi em lại mất hết tự tin vì tình yêu của em dành cho chị quá lớn, lớn đủ để nó trở thành điểm yếu của em. Joohyun chẳng bao giờ giấu diếm em, nhưng em lại sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó ở chị, như một dấu hiệu cho sự lạnh nhạt chẳng hạn, em rất sợ điều đó.

Joohyun nói rằng em đừng quan tâm những gì bạn chị nói, nhưng lời họ nói không hẳn là không có lí. Yerim làm chị buồn nhiều, làm chị giận nhiều, làm chị phải chịu thiệt thòi. Xung quanh Yerim có rất nhiều người tốt, những người có thể làm chị cười thật nhiều, có thể cưng nựng chị như một công chúa, có thể ôm chị mỗi khi chị cảm thấy cần. Nhưng ông trời thật buồn cười, ông giao Bae Joohyun cho em, một người chẳng hề giống với những gì chị mong đợi và có lẽ cũng là người ở cuối danh sách trong những kẻ theo đuổi chị.

Em biết rằng Joohyun thích nghe những lời ngọt ngào, thích được ôm chặt hay được đan tay đi qua biển người. Toàn là những thứ mà hiếm lắm em mới chịu làm, nhưng rồi Joohyun lại cười, lại nói với người khác rằng chị yêu sự âm thầm, yêu sự dịu dàng, yêu từng chút quan tâm nhỏ từ em. Nghĩ đến những điều đó, Yerim lại khóc, em chẳng hiểu vì sao chị phải khổ sở vì một người như em.

Yerim từng hỏi Joohyun rằng tại sao chị lại yêu em, Bae Joohyun chỉ cười rồi nói rằng chị cũng không biết nữa. Yerim cũng từng nói vu vơ rằng em thấy em chẳng có điểm gì tốt cả, Joohyun cấu nhẹ vào lườm cho một cái, vậy là em lại cười. Nhưng mà em vẫn buồn nhiều, buồn vì Joohyun thiệt thòi khi yêu em. Từ lúc yêu em tới giờ, Yerim cảm thấy chị mất nhiều hơn là được. Chị mất đi sự tự do, phải khóc nhiều hơn vì những lần cãi vã hay giận hờn, phải mệt mỏi nhiều khi chịu đựng những lần nổi loạn vô cớ của em.

Có nhiều lúc, Yerim muốn hỏi chị rằng tại sao phải khổ vì em nhiều như vậy. Có những lần, Yerim đã cố đẩy chị đi xa nhưng rồi lại phải quay lại tìm chị một lần nữa. Em lỡ yêu thương chị quá nhiều, nhưng em cũng ghét bản thân vì điều đó, em chỉ biết nói yêu, nói thương chị nhiều thôi mà chẳng làm được gì cho chị cả. Chẳng biết từ lúc nào, Yerim dần biến thành cái loại người mà em ghét nhất trong tình yêu.

Điện thoại reo lên từng hồi kéo Yerim khỏi đống suy nghĩ, tất nhiên là giờ này chỉ có Joohyun gọi cho em thôi.

- Em nghe.

- Em sắp về chưa?

Nghe giọng nói lo lắng của chị qua điện thoại có hoà vào tiếng mưa, Yerim nhìn qua cửa sổ thì phát hiện trời đang đổ mưa. Có lẽ Joohyun sợ rằng đường trơn trượt sẽ nguy hiểm nên gọi cho em.

- Rồi, gần tới nơi rồi.

- Nghe giọng em mệt quá, không có chị thì chẳng giữ gìn sức khoẻ gì cả.

- Em không sao mà, đừng lo!

Yerim mỉm cười khi nghe giọng bên đầu dây trách móc mình, em nghĩ rằng nỗi sợ của mình chẳng hề vô lí chút nào khi người yêu của em là người tuyệt vời đến vậy mà.

- Chị nhớ em, mau về đi.

- Em cũng nhớ Joohyun.

Yerim im lặng, mắt em nhoà đi trong nước mắt. Một lần nữa em cảm thấy mình thật may mắn vì đã có Joohyun ở bên em. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Yerim cố gắng nén lại tiếng nấc trong họng mình, em lại nghe tiếng Joohyun nói:

- Ngọt ngào quá ta, Kim Yerim trưởng thành rồi.

- Bae Joohyun.

Em gọi tên Joohyun vừa để lôi kéo sự chú ý của chị, vừa để trấn an bản thân. Chỉ là mỗi khi gọi tên chị, em cảm thấy bình tĩnh hơn.

- Sao?

- Em yêu chị, yêu chị nhiều lắm.

Yerim nói giữa những tiếng sụt sùi, đột nhiên thế này thì Joohyun sẽ lo lắng lắm cho xem. Nhưng đột nhiên em không thể ngăn được bản thân khỏi những giọt nước mắt, nghĩ đến người yêu khiến em vừa cảm thấy đau lòng vừa thấy yêu chị hơn cả những ngày trước.

- Chị biết em yêu chị mà, đồ khờ.

Chiếc xe dần dần đỗ lại, em vội thanh toán rồi rời khỏi xe, cố gắng chạy thật nhanh để không bị ướt bởi cơn mưa to. Và ngay khi vừa đến sảnh chung cư, em đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng nhìn em.

- Em ướt hết rồi kìa, mau về thôi, sao lại đứng đó như trời trồng vậy?

Kim Yerim vội đi lại phía chị, Bae Joohyun cười với em thật tươi như một ánh mặt trời. Chị không hối em nữa, cũng chẳng ngại em đang ướt nhem, đến gần rồi ôm em thật chặt.

- Em lại nghĩ lung tung nữa rồi.

Yerim bật cười, vòng tay qua eo Joohyun rồi giấu mặt vào hõm cổ của chị. Có lẽ yêu một người đã biết mình từ lâu là phải chấp nhận họ hiểu hết từng chút của con người mình.

- Em có nghĩ gì đâu.

- Chị ghét em, chẳng bao giờ nói ra mình nghĩ gì cả.

- Em nói thật mà, em không có gì nghĩ đâu. Em chỉ nghĩ rằng mình yêu chị thật nhiều thôi.

Yerim mỉm cười rồi nhìn chị đầy yêu thương, em sẽ phải cố gắng hơn, cố gắng thật nhiều nữa để có thể giữ con người này ở lại với em.

- Còn với chị, em luôn là người tuyệt vời nhất.

- Thật không?

- Chắc chắn một trăm phần trăm luôn. 

Joohyun khẳng định với em rồi nhướn lên hôn nhẹ lên chóp mũi. Chị đã dần dần nghe được sự im lặng của Yerim rồi, đó là lí do vì sao chị lại yêu em nhiều hơn qua từng khoảnh khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC