Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Thư ngắm mình trong bộ váy cưới trắng muốt.
Ngày cưới luôn là ngày trọng đại mà bất cứ cô gái nào hằng mơ tới. Huyền Thư hồi hộp chờ ngày này tới gần. Giấy tờ đều đã được xử lý xong hết, cô đã là vợ hợp pháp của Lãnh Đông. Đeo chiếc nhẫn kim cương hơn 5 cara, chạm khắc những đường nét tinh xảo, cô cảm thấy không có khi nào mình hạnh phúc như lúc này.
"Chị Huyền Thư à, chị đẹp quá. Em thấy chị trên tạp chí nhiều rồi, không ngờ ngoài đời chị còn đẹp hơn tưởng tượng của em nữa. Người ta nhìn vào làm sao biết được chị đang mang bầu ba tháng nhỉ?".
Làn váy lụa mỏng nhẹ ôm hờ lấy đường cong cơ thể. Đằng sau còn để lộ một khoảnh lưng trần hờ hững đầy gợi cảm, làn da trắng nõn, mịn màng được tôn lên một cách khiêu gợi nhất.
"Cám ơn em. Em quá khen chị rồi!" - Huyền Thư kiêu ngạo nhìn những cô nhân viên đang ra sức xu nịnh.
"Không quá khen đâu. Chị thật diễm phúc, có thể lấy được anh chồng hoàn hảo như vậy, còn mua cho chị bộ váy cưới đắt đỏ này  nữa chứ? Thật ngưỡng mộ quá đi. Còn chồng chị cũng thật may mắn, khi cưới được một cô dâu tuyệt đẹp như chị!".
Huyền Thư cười muốn trẹo cả quai hàm, cô đã cười quá nhiều rồi.
Tay cô xoa bụng. Có đứa con này rồi, Lãnh Đông chắc chắn sẽ chiều theo cô tất cả mọi chuyện.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lãnh Đông bước xuống khỏi chiếc xe đen lịch lãm của mình, đi kế bên là Vương Thịnh. Hai người đàn ông thượng cấp như thế, cùng xuất hiện trên con phố nhỏ, trước một cửa hàng sang trọng, mọi người đều phải ngoái nhìn.
Lãnh Đông bước vào, khẽ ôm lấy Huyền Thư. Anh hôn lên trán cô ấy.
Ngoài ra, người ta còn nhìn thấy, một cô gái khác gương mặt thanh tú, càng nhìn càng hút mắt, có điều trông sắc mặt rất xanh xao, bước xuống một chiếc xe khác cũng đi vào tiệm một cách rất thầm lặng.
Cô gái đó đứng ở một bên, im lặng quan sát tất cả mọi người, giống như một người ngoài cuộc vậy.
"Lãnh Đông, anh xem vợ anh có đẹp không?" - Huyền Thư hạnh phúc xoay mấy vòng trên sàn đá.
Lãnh Đông nắm lấy khuỷu tay cô, kéo về.
"Từ từ, cẩn thận thôi, em đang mang trong bụng con của anh đấy!" - Anh âu yếm nhắc nhở.
"Được rồi, được rồi! Em nhớ mà!" - Huyền Thư nâng hàng mi cong dài, tiếp tục hỏi - "Vậy anh trông em có đẹp không?".
"Rất đẹp!" - Câu này của anh nói khiến người ta có cảm giác như trả lời cho qua chuyện.
"Thật vậy sao? Hay em thử thêm những bộ khác cho anh xem thử nhé!" - Huyền Thư không màng đến thái độ đó, vẫn rất sốt sắng chìm trong những bộ váy áo.
"Không cần đâu, em thích bộ này nhất thì chọn bộ này đi!".

Anh ngồi xuống bộ ghế salon sáng bóng, với lấy cuốn catalogue gần đó, chăm chú đọc, cố tình lơ đi cái vẻ trông đợi đến ngờ nghệch của Mật Nhi.
Vương Thịnh nhân lúc anh không chú ý, kéo tay Huyền Thư ra một chỗ riêng thì thầm.
"Em điên à? Cái váy này đâu phải là váy cưới? Em không thấy nó giống một cái váy ngủ hơn à? Lộ chỗ này, phô chỗ kia, nếu anh là chồng em, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho em mặc chiếc váy này đâu!".
Huyền Thư nghiêng người về phía sau, hai tay bắt chéo khoanh trước ngực. Một bên lông mày của cô nhếch cao lên, vẻ đẹp mang hơi hướng Tây sang trọng càng được toát ra từ trong xương tuỷ, trong khí chất. Cô sắc sảo, từ đường nét đến tâm hồn, đó có thể là lý do chính khiến cô không ngại chà đạp và làm tổn thương người khác.
"Vương Thịnh, nhưng anh đâu phải là chồng tôi. Chồng tôi là Lãnh Đông cơ mà, và anh ấy cũng thích bộ váy này, y như tôi vậy!" - Cô ngạo nghễ nói.
"Vậy sao?" - Vương Thịnh hỏi lại - "Theo anh thấy thì ánh mắt cậu ta còn chẳng dừng lại trên người em quá ba giây!".
Huyền Thư mệt mỏi nhìn Vương Thịnh.
"Anh chỉ nói thế vì anh ghen tỵ thôi. Đây là đám cưới của tôi, không liên quan đến anh. Anh tập đừng xía vô chuyện của người khác đi!".
Huyền Thư quay lưng định bỏ đi thì đột nhiên Vương Thịnh cất tiếng.
"Nhưng đứa trẻ khiến cho đám cưới này diễn ra, là của anh!".
Huyền Thư cứng người. Vẻ tự tin trên khuôn mặt hoàn toàn mất hết. Cô đảo mắt nhìn qua một lượt để chắc chắn rằng không có ai nghe thấy thì mới quay lại.
"Anh bị điên sao? Sao anh có thể nói ra điều đó ngay giữa lúc này?".
"Sao không thể chứ? Anh có thể làm tất cả mọi chuyện để níu giữ em lại bên anh!".
"Anh nghĩ Lãnh Đông sẽ tin anh sao?".
"Nếu không tin, thì có thể đi làm xét nghiệm sẽ biết ngay ấy mà!".
Huyền Thư hít một hơi thật sâu, cố lấy bình tĩnh nói với anh ta.
"Rốt cuộc anh muốn gì?".
"Huyền Thư, anh yêu em. Tất cả những điều anh muốn là em, chỉ có em mà thôi. Anh cho em khoảng thời gian một tháng, nếu em không tự nói ra được với Lãnh Đông và trở về bên anh, anh sẽ tự nói cho cậu ta biết!".
Huyền Thư ngây ra nhìn anh ta, dường như sợ quá mà mất hồn.
Tiệm áo cưới bỗng nhiên trở nên im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mấy người nhân viên thấy không khí trở nên như vậy đành phải đi ra làm cái gì đó.
"Tiểu thư!" - Một người tiến đến bên Mật Nhi, gọi cô - "Tiểu thư cùng đến với chị Huyền Thư thử váy cưới đúng không ạ? Mời tiểu thư đi theo tôi!".
Vương Thịnh lúc bấy giờ mới để ý tới sự hiện diện của Mật Nhi tại đây. Thảo nào trông Lãnh Đông lại có vẻ thất thường như thế!
"Con bé đó làm gì ở đây vậy?" - Vương Thịnh hỏi nhỏ.
Huyền Thư nói đến đây vẫn không nén được vẻ đắc chí.
"Chính em đã bảo con bé đó đến làm phù dâu của em đấy!".
Vương Thịnh cười gian.
"Anh không thể nói trước, đó là sáng kiến hay là tối kiến đâu!".
Mật Nhi đi theo mấy cô nhân viên. Bọn họ giúp cô cởi đồ rồi mặc lên bộ váy lộng lẫy. Cô thấy có chút gì đó không đúng, nhưng cô chưa thể nói được chỗ nào sai?
Bọn họ uốn tóc cho cô, đeo mấy thứ rườm rà gì đó lên người cô. Cô không biết là bộ đồ của phù dâu thôi mà lại phức tạp quá!
"Tiểu thư, dáng người cô đẹp thật đấy!".
Bọn họ cứ xoay cô mòng mòng.
Cô còn chưa kịp xem mình ra sao thì đã bị đẩy mạnh ra ngoài.
"Cô dâu ra rồi đây?".
Sao lại là cô dâu?
Chẳng hiểu sao đằng sau cái phòng thay đồ của cô lại ở ngay đối diện phía bố đang ngồi. Mà cái phòng được bao quanh bằng lớp vải dày, chứ cũng không phải có cửa, nên nói chung là có tới hai lối ra và vào. Và lần này cô chính là bị đẩy ra từ cái lối còn lại.
Cô loạng choạng, ngã ập vào người bố. Suýt tí nữa là mặt hai người va lấy nhau, nhưng may là bố đỡ kịp.
Lãnh Đông không khỏi bối rối.
Trước mặt anh là Mật Nhi trong chiếc váy quây tinh khôi, xinh đẹp đến hớp hồn. Đó mới là hình ảnh cô dâu trong mơ của anh.
"Mật Nhi..." - Khuôn miệng anh khẽ động đậy.
"Cô dâu thật sự đẹp quá đi. Tiểu thư thật sự rất hợp với bộ váy này!".
Huyền Thư đứng như trời trồng ở đó, trơ mắt nhìn Lãnh Đông mê muội ngắm con bé kia, lại thêm mấy lời khen ngợi từ đám nhân viên bợ đít xu nịnh kia, càng thêm tức mình.
"Mấy cô bị làm sao vậy? Cô ấy là phù dâu của tôi đó! Còn kia là chồng của tôi. Các cô đừng có mà nịnh bừa!" - Huyền Thư thả tính ngôi sao cáu kỉnh của mình ra.
Mấy cô gái đang không ngớt miệng cười nói tự nhiên im bặt, mặt mày tái xanh. Đến mức chị quản lý phải đích thân ra mặt để xin lỗi.
"Tụi em xin lỗi, tại tụi em cứ tưởng đây là chồng của vị tiểu thư kia. Trông họ có vẻ... Thân mật quá!".
Ra vậy... Ra vậy...
Hoá ra cho dù Lãnh Đông không làm gì, cử chỉ của anh, ánh mắt của anh, biểu cảm của anh đều toát ra, anh yêu Mật Như. Tình cảm ấy đong đầy trong cả trái tim, hơi thở của anh.
"Mấy người đang nói gì vậy? Đây mới là vợ tôi! Các người mù sao? Các người chẳng lẽ không thấy cô ta vừa thấp lùn, vừa ngu si, vừa xấu xí hay sao?" - Lãnh Đông kích động nhảy dựng lên.
Mật Nhi giương mắt trân trân hướng về anh. Sao bố có thể lăng mạ cô? Còn là lăng mạ trước mặt tất cả mọi người?
Cô đã cố hết sức để bò về phía anh, nhưng dường như càng bò thì cái mà cô nhận được chỉ là những lời nhục mạ.
"Chủ tịch Kim, ngài bình tĩnh chút. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, ngài không cần phải nổi nóng như vậy!".
"Các người bị mù sao? Các người không lẽ không thấy từ trên xuống dưới, cô ta chẳng có điểm nào xứng với tôi!".
Huyền Thư nghe thế thì ngày một hài lòng. Cô xem cái con bé kia còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
"Thôi mà Lãnh Đông, anh bình tĩnh đi. Anh xem, mắt Mật Nhi đều đỏ hoe cả rồi!".
Môi dưới của cô run lên, cô cắn chặt. Cô sợ lắm, cô sợ rớt nước mắt trước tất cả mọi người. Như thế thì chỉ càng chuốc thêm nhục vào thân.
"Bố đừng giận, con sẽ vào thay ngay bộ váy này ra...".
Mọi người xung quanh đều chết lặng. Bọn họ là bố con sao? Nhưng đánh hơi khẽ một cái là đã có thể ngửi thấy mùi gian tình rồi mà!
Trong lúc Mật Nhi đi vào trong, Lãnh Đông để ý cái điện thoại của cô đang để trên bàn cứ rung mãi. Hiếu kỳ, anh mở lên xem, không thể tin được, trong cái điện thoại này, có biết bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn qua lại với Thiên Đăng.
Bọn họ gần như lúc nào cũng nói chuyện với nhau.
"Chủ tịch Kim, con gái của anh đã ra rồi ạ!" - Mấy cô nhân viên khẽ khàng dò ý.
Lãnh Đông xoay người, một phát ném chiếc điện thoại vỡ tan tành ngay dưới chân Mật Nhi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net