Chương 45:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để quên đi cơn đau trong lòng, Mật Nhi rất nhanh lao vào công việc. Cô hát cả ngày lẫn đêm. Chỉ có âm nhạc lúc này mới khiến cô vơi đi một chút.
Ông chủ và mọi người đều thấy được bụng cô bỗng dưng xẹp đi một cách kì lạ, nhưng không ai hỏi, đã có thể ngầm hiểu ý nhau.
Mỗi lúc nghỉ, cô lại ngồi với Du Nhiên, cùng uống rượu.
"Du Nhiên, em thấy giọng hát của chị không tồi. Sao chị làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà không thử ứng tuyển vị trí ca sĩ đi? Em thấy chị rất có tố chất đó!".
"Đâu phải chị chưa từng thử đâu... Nhưng ông chủ không tuyển... Bảo chị hụt khoản ngoại hình nhiều quá, khách sẽ không thích...".
Mật Nhi thấy ái ngại giùm cho Du Nhiên. Vốn dĩ chị ta vẫn có thể đi lên, ngoài ba cái nghề quét dọn với chạy thuê cho cô mỗi ngày, nhưng lại không thể... Đời, lúc nào cũng bất công như vậy đấy!
"Không sao đâu. Mấy hôm trước chị đã ra quyết định rồi!" - Du Nhiên cười tươi với cô - "Bây giờ mới có dịp nói với em, chị định sẽ nghỉ làm ở đây, để đi... Phẫu thuật thẩm mỹ!".
Phẫu thuật thẩm mỹ? Mật Nhi há hốc mồm kinh ngạc.
"Sao... Sao đường đột vậy chứ?".
"Ừ..." - Du Nhiên mỉm cười hạnh phúc - "Có một người đã đến và... Anh ấy làm chị muốn thay đổi!".
Nụ cười ngọt ngào thế kia thì Mật Nhi thấy vui thay cho Du Nhiên. Kiếm được một người mình yêu, khiến mình trở nên tốt đẹp hơn đâu phải là điều dễ dàng đâu.
"Em mong những điều tốt đẹp sẽ đến với chị!".
Mật Nhi hi vọng vậy. Thật sự hi vọng vậy.
Hôm đó, cô ở lại hơi trễ để tham gia tiệc chia tay Du Nhiên. Trong lòng cô có chút bốc đồng vì một người bạn lại phải chia xa rồi.
Cô đoán... Cuộc vui nào rồi cũng tàn...
Cô nên quen đi thôi.
Mật Nhi vừa về đến cửa thì nghe thấy tiếng đổ vỡ và tiếng cãi vã trong nhà.
Lại có chuyện gì vậy?
Cô sợ hãi, sợ Bạch Lan xảy ra chuyện gì nên vội vã xông vào.
Cô đâu có ngờ là Bạch Lan và Vương Thịnh đang đánh nhau ở trong đó chứ?
Vương Thịnh đang dí đầu Bạch Lan xuống dưới bàn. Mái tóc vừa nhuộm lại màu xanh biển của chị ấy rối bù lên. Hai tay thì bị Vương Thịnh đó khoá chặt ở đằng sau lưng.
Cô nghe tiếng Bạch Lan hốt hoảng nói.
"Mật Nhi, em mau chạy đi! Hắn đến bắt em đấy! Mau chạy đi!" - Bạch Lan gào khóc.
Nhưng Mật Nhi không chạy được, cô làm sao chạy được chứ? Bạch Lan, ân nhân của cô đang bị người ta đánh đập, cô có thể chạy được sao?
Cầm thú! Hắn là cầm thú mà!
Bạch Lan đã vì hắn, hi sinh nhiều như thế. Hắn lại...
Mật Nhi không hiểu dũng khí ở đâu ra, cô cầm lấy cây chổi ở gần đó lao vào đánh Vương Thịnh túi bụi.
"Anh muốn gì? Buông chị tôi ta! Buông chị tôi ra!".
Vương Thịnh đương nhiên nới lỏng Bạch Lan ra. Thay vào đó, quật ngã cô xuống sàn.
Cô nên biết từ sớm, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Làm sao mà Vương Thịnh chơi với Lãnh Đông mà không bị nhiễm cái tính bạo lực từ hắn chứ?
Vương Thịnh nhân lúc cô đang chấn động vì ngã xuống đất liền xốc bổng cô lên.
Làm gì?
Cô ra sức giãy giụa. Anh ta muốn đem cô đi đâu?
Mật Nhi liều chết cũng không thể để anh ta mang cô trở lại Kim gia được, mà rõ ràng là Bạch Lan cũng thế. Chị ta ôm lấy chân Vương Thịnh kéo đi, kiên quyết không để anh ta tiến thêm một bước.
Vương Thịnh vướng víu, không đi tiếp được, đương nhiên dùng chân đá vào chị ta. Bạch Lan bị văng ra, đập đầu vào cạnh bàn.
"Bạch Lan!".
Mật Nhi nhảy bổ xuống từ người Vương Thịnh, chạy đến xem Bạch Lan có sao không.
Vương Thịnh không ngừng lôi kéo cô, đến mức đụng đổ một cái bình thuỷ tinh gần đó, khiến nó rớt xuống đất vỡ tan tành.
Bạch Lan vẫn chưa từ bỏ, ngay từ lúc tỉnh táo lại liền giằng co với Vương Thịnh. Vương Thịnh thấy chị ta vướng víu không ngừng đá, đạp, hất chị ta ra xa.
Còn Mật Nhi thì bất lực vùng vẫy giữa hai người.

"Vương Thịnh, anh mau thả Mật Nhi ra! Mau thả con bé ra!" - Bạch Lan ôm chặt lấy chân Vương Thịnh cản trở không ngừng.

"Con mụ đàn bà này? Sao cô dai dẳng thế? Đã bảo cô mau cút đi, cô không nghe sao?" - Vương Thịnh tức điên người, không ngừng đá vào mặt vào người Bạch Lan.

Những cú đá đó đều rất mạnh bạo. Mật Nhi như còn nghe thấy tiếng thình thịch từ đằng xa. Bạch Lan là con gái, sao đấu lại với tên đàn ông tráng kiện như hắn chứ?

"Bạch Lan, bỏ đi chị... Bạch Lan..." - Mật Nhi thấy gương mặt chị ta bị trầy đỏ, khóe miệng rơm rớm máu sau mỗi cú đá thì không ngừng rớt nước mắt - "Vương Thịnh... Đừng đánh Bạch Lan nữa mà..."

"Không... Dù có chết chị cũng không buông em ra đâu!" - Bạch Lan càng ngày càng khí thế khóa chặt lấy chân Vương Thịnh.

Cự nự nhau một lúc. Cuối cùng, vẫn là Vương Thịnh không chịu được, tung ra đòn chí mạng. Nào ngờ, anh ta giống như là giận quá không khống chế được lực nữa. Chỉ là tung ra một cú đá trời giáng để hất Bạch Lan ra khỏi cái chân mình.

"Mẹ kiếp! Cho cô chết!"

Nào ngờ cú đá đó lại vượt lực, khiến Bạch Lan bị anh ta bay ra một quãng xa, đầu đập xuống đất đánh "Phập". Tiếng kêu đó còn to bằng tiếng của một con dao to cắm xuống thớt. Mật Nhi lần nữa thót tim, ngay cả Vương Thịnh cũng bị cú đá đó của mình dọa cho chết khiếp.

"Bạch Lan..." - Cô gọi, lần nữa vùng ra khỏi người Vương Thịnh đang cứng đờ.

Bạch Lan hoàn toàn bất động, nằm trên nền đất không chút sức sống. Mật Nhi thật sự thấy hoảng sợ, chạy đến nâng đầu chị ta lên. Không ngờ, đầu Bạch Lan đã bị một miểng chai to từ cái bình vỡ ban nãy đâm vào, chảy máu be bét...

"Bạch Lan!" - Tim Mật Nhi như ngừng đập.

Miếng thuỷ tinh đó rất to, to bằng lòng bàn tay của Mật Nhi. Một đỉnh nhọn của nó đã găm vào một bên đầu của Bạch Lan, có thể thấy được máu không ngừng chảy ra. Màu đỏ nhuộm bết mái tóc xanh của Bạch Lan.
"Chị..." - Mật Nhi nghẹn lời, cô khóc.
Sao lại xảy ra cơ sự này cơ chứ?
"Mật Nhi..." - Bạch Lan khó nhọc nói.
Hình như là muốn trấn an cô, nhưng cái sự yếu ớt đó chỉ càng khiến cô thêm rối loạn. Lồng ngực nhô cao, khó khăn hô hấp, hai mắt lờ đờ.
"Bạch Lan, chị đừng doạ em sợ. Chị chắc chắn không sao đâu, không sao đâu có phải không?".
Đến lúc này, Bạch Lan vẫn còn cười được. Tay chị ta run run, lục túi như muốn tìm gì đó...
Mật Nhi còn chưa kịp ngạc nhiên thì Bạch Lan đã rút ra một con dao găm đâm mạnh một nhát vào ngực.
Mật Nhi không tin được vào mắt mình, miệng cô lắp bắp, không nói được câu nào nên hồn.
"Chị...".
"Mật Nhi... Chị được giải thoát rồi... Em... Đừng trách... Vương Thịnh nhé...".
Bạch Lan thều thào, nói một hơi ra rồi trào ra máu. Gương mặt vốn tái mét lại càng thêm trắng bệch. Cả người chị vô lực ngả vào người Mật Nhi. Máu không ngừng chảy ra khắp nơi, thấm ướt người cô. Bạch Lan nhắm nghiền mắt, giống như đau đớn và kiệt sức, chị ta không thể mở mắt nổi nữa...
"Tại sao chị làm vậy chứ? Tại sao?" - Mật Nhi ôm lấy Bạch Lan, nước mắt chảy ròng.
Tại sao lúc nào gặp, chị cũng trong tình trạng đáng thương như vậy chứ? Rõ ràng là không thiếu cái gì, nhưng bên trong lại mục rỗng... Bạch Lan cố hé mắt, nói lời trăng trối với cô. Những lời nói bị tách bằng từng chữ gián đoạn.
"Chị... Biết... Mình... Không... Sống... Nổi... Rồi...".

Cả người vô lực là vậy, nhưng ngay cả khi hấp hối, chị vẫn không ngừng tìm kiếm Vương Thịnh. Bạch Lan đã dốc hết sức lực còn lại để nâng bàn tay đẫm máu không ngừng run rẩy lên, hướng về phía Vương Thịnh.

Chị cố gọi, nhưng chỉ còn lại mỗi một hơi thở khẽ.

"Vương... Thịnh...".

Giây phút cuối cùng đã được chị tận dụng để ghi hết hình ảnh của anh ta vào trong trái tim. Vừa dứt lời, tay bỗng rơi xuống. Hai mắt nhắm chặt.

Mật Nhi đau xót ôm lấy Bạch Lan. Đến hơi thở cuối cùng, chị vẫn dành để kêu tên anh ta sao? Đến phút cuối vẫn là nghĩ đến anh ta nên mới đâm dao vào tim sao?
Chị ơi, sao phải thế... Chị ơi...
Lúc được đưa vào phòng cấp cứu, Mật Nhi đã biết. Không kịp nữa rồi. Trên người cô đều là máu của Bạch Lan. Trong đầu cô toàn tiếng nói cười của chị...
Mật Nhi bỗng cảm thấy tức tối, tức tối vô cùng.
"Tại sao anh đến một cái ôm cuối cùng cũng không cho chị ấy? Tại sao? Chị ấy cần anh biết mấy. Anh không thấy sao?".
Vương Thịnh cứ để yên cho cô đấm đá một hồi, cho tới khi cô kiệt sức ngồi sụp xuống ghế thì thôi.
"Anh muốn đưa tôi đi gặp Lãnh Đông chứ gì? Anh hay lắm! Giờ anh đưa tôi đi gặp hắn đi, hoặc anh nói hắn đến đây cũng được! Anh muốn thế lắm mà!".
Cô điên đến độ một cô y tá vừa đi qua phải nhắc nhở cô lấy lại bình tĩnh.
Bạch Lan chết rồi. Cô đã chứng kiến khoảnh khắc hơi thở cuối cùng của chị ấy bị rút cạn.
Tại sao phải để cho cô lần lượt chứng kiến những cảnh bi thảm thế này chứ?
Trông Vương Thịnh, có vẻ còn sốc lắm. Từ lúc anh ta theo đoàn xe cấp cứu tới đây, vẫn chưa thể lấy lại dáng vẻ ban đầu. Trông cứ ngờ nghệch như một kẻ bị rút hết sinh khí.
Mật Nhi đoán, chắc anh ta cũng không tin, một người đàn bà làm ra tất cả chỉ để được anh ta chú ý, một người đàn bà chỉ cần anh ta ngoảnh mặt là trông thấy, lại rời xa anh ta theo cách này.
Mật Nhi chẳng còn muốn giận dữ với anh ta nữa. Cô đoán, anh ta cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra rồi!
"Quả báo..." - Cô nhếch môi cười như dở.
Lễ tang được cử hành rất long trọng, đương nhiên do một mình cô tổ chức. Không có ai đến thăm viếng, kể cả người nhà họ Bạch.
Mật Nhi từng hứa sẽ để dành hai tháng lương để trả Bạch Lan, nhưng cô đâu ngờ, hai tháng lương này lại được dốc hết vào tang lễ này.
"Bạch Lan, chị đừng lo. Cho dù không có ai, em sẽ khóc thay bọn họ, khóc đủ cho đến hết ngày phúng viếng của chị mới thôi!".
Bạch Lan thời trẻ sống ngông cuồng như vậy, đến lúc ra đi lại lẻ loi một bóng.
Mật Nhi đã khóc đến hết nước mắt để tiễn chị đi.
Cái chung cư này là nơi duy nhất chị để lại. Cửa tiệm bên dưới không ai quản lý đã để trống lâu ngày. Mật Nhi ảm đạm đi lên căn hộ ngày trước cô với Bạch Lan cùng ở.
Hiện trường vẫn còn nguyên, như muốn gợi nhắc cô về cái ngày hôm đó. Tâm trạng Mật Nhi xuống dốc không phanh. Hiện tại cô đã giống như cái xác phơi khô rồi.
Bạch Lan cả đời đều bị một người giày vò, đến khi chết mới được giải thoát. Cô nên mừng cho chị ấy mới phải. Có sống cũng chẳng còn vui vẻ nổi nữa, chị ấy nào có thể quên được Vương Thịnh? Bất chấp mọi điều mà anh ta đã gây ra...
Mật Nhi đi vào phòng tắm, tiến đến bồn tắm, xả tràn. Cô kiếm trong bếp ra một con dao sắc mà cô hay dùng để cắt hoa quả ra.
Đã đến lúc rồi... Cô tưởng như sẽ chờ không nổi...
Con à, chị Bạch Lan, hãy chờ em... Em tới đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net