Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng của anh, Huyền Thư dường như đã điềm tĩnh lại rồi. Cô ấy đang đứng lặng bên một chiếc sô pha gần lò sưởi.
"Nhà anh đẹp thật đấy. Đâu đâu cũng dát vàng. Những chiếc đèn chùm trong đây làm em chết mê đi được, cả những chiếc ghế bọc da thú này nữa..." - Huyền Thư trườn người nằm dài lên ghế - "Nếu không phải em đe doạ cô thư ký của anh phải nói ra, sợ rằng em mãi mãi chẳng biết anh có một ngôi nhà tráng lệ thế này...".
Anh nhếch môi cười nhạt.
"Thế đấy. Ngày mai tôi sẽ sa thải cô ta".
Huyền Thư nhìn anh. Đôi đồng tử lấp đầy những tia sáng phức tạp.
"Lãnh Đông, anh không định giải thích với em về cô ta sao?".
"Không phải cô đã rất chắc chắn đấy sao? Còn cần tôi phải giải thích nữa à?".
"Lãnh Đông, đó là do em nghe được bên công ty anh, họ cứ nói với nhau rằng, chiều nay anh dẫn một cô gái về công ty, và anh đã rất ân cần với cô ấy... Nhưng, cô ta không phải gu của anh. Em hiểu anh mà, anh thích những cô gái hoang dã, quyến rũ, không phải mấy dạng giả nai, trong sáng, ngây thơ thế này...".
"Vậy sao cô không dùng cái não của cô để mà suy nghĩ trước khi ra tay đánh người hả? Giờ mới được khai sáng ra thì có quá trễ rồi không?".
"Lãnh Đông, em xin lỗi. Anh tha thứ cho em đi có được không?".
Huyền Thư tiến tới nằm trên đùi anh.
"Huyền Thư, có mấy chuyện tôi đã suy nghĩ kỹ rồi và tôi cảm thấy tôi cần phải nói với cô!" - Anh hạ cốc rượu xuống bàn.
Hành hạ nhau thế là đủ rồi. Nếu không phải do Huyền Thư bám dai quá, anh có thể thấy được bọn họ sẽ không đi được đến ngày hôm nay.
Huyền Thư quá cuồng si anh. Cho dù anh đào hoa, anh ở bên những cô gái khác, cô ta cũng chấp nhận. Cho dù anh chẳng bao giờ nói yêu cô ta, hay cho cô ta một lời hứa trọn vẹn, cô ta vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh mỗi ngày.
Đã đến lúc, anh nên buông tha cô ta rồi.
"Không. Lãnh Đông. Em sai rồi. Em xin anh đừng nói. Cho dù cô gái đó có là gì của anh, chuyện đó cũng không liên quan đến em. Kể cả chuyện kết hôn, nếu anh không muốn, em đợi được. Nhưng em xin anh, đừng đối xử với em như thế!".
Lãnh Đông ngao ngán nhắm nghiền mắt lại.
Vốn dĩ, anh vẫn có thể giữ lại Huyền Thư. Thế nhưng, cô ta lại vô cớ gây gổ với Mật Nhi, thật sự đã đi quá giới hạn nên có rồi.
Huyền Thư không phải ngốc. Cô liếc qua đã hiểu Lãnh Đông đang nghĩ cái gì. Lãnh Đông đâu phải là người biết thương hoa tiếc ngọc? Anh ngoài suy nghĩ cho mình ra, có khi nào quan tâm đến ai đâu chứ? Vậy mà, hôm nay...
Chắc chắn là vì con nhỏ đáng ghét đó.
"Lãnh Đông, anh yêu cô ta sao?" - Huyền Thư đánh liều hỏi thẳng.

Mắt Lãnh Đông bật mở. Đốm lửa bần bật nơi lò sưởi ánh vào đôi đồng tử của anh, khiến chúng trở nên ấm áp và có thần lạ thường.
Sao có thể như thế?
Sao Huyền Thư lại hỏi vậy?
Anh có yêu Mật Nhi không?
Đó là chuyện sai trái nhất mà anh từng nghĩ đến!
Lãnh Đông cố lấy lại bình tĩnh, khẽ hạ mi mắt, che đi cảm xúc hỗn độn trong lòng mình.
Anh bật cười.
"Trên cả thế giới này, người mà tôi không có khả năng yêu nhất chính là cô ấy!" - Rồi anh quay lại, đối diện với Huyền Thư - "Nói cho cô biết, Mật Nhi chính là con gái nuôi của tôi!".
"Con gái nuôi?" - Huyền Thư nheo mắt, đúng là cô có chết cũng không thể nào tin được - "Anh có con gái lớn thế này rồi sao?".
"Ừ, là nuôi giúp một người bạn" - Anh thú nhận, nghiêm túc nói - "Nếu cô tiết lộ tin này ra ngoài, tôi thề cô sẽ không bao giờ được thấy mặt tôi nữa đâu!".
"Em không dám" - Huyền Thư vừa nghe thấy thế liền lắc đầu nguầy nguậy - "Tại em thấy anh và cô ta bất thường quá nên mới hỏi thế... Anh tha lỗi cho em nhé!".
Huyền Thư tụt dây áo xuống, để lộ nửa phần thân trên trước mặt anh.
Anh mảy may không hề có chút hứng thú nào với cô ta. Đột nhiên trong đầu lại xuất hiện lại hình ảnh gò ngực lấp ló của Mật Nhi, người anh liền nóng dậy.
Anh nhấp một hớp rượu để trấn tĩnh.
"Huyền Thư, không phải ở đây. Đây là nhà tôi! Tôi chưa từng đưa bất cứ cô gái nào về nhà làm chuyện dơ bẩn này!" - Anh không thể làm những chuyện đồi bại này ở chỗ có Mật Nhi.
"Sao? Vì có con gái nuôi của anh? Anh để ý đến cô ta như vậy sao?".
Để ý?
Anh bỗng dưng kích động, quay sang đè Huyền Thư xuống ghế.
"Con bé đó ngoài trên danh nghĩa là con gái ra, thì chẳng là gì cả!".
Thắt lưng được cởi ra, lưng quần hạ xuống.
Huyền Thư có hơi bất ngờ. Chẳng lẽ cứ thế mà...
Cô ta ré lên. Cơ thể của cô ta còn chưa sẵn sàng. Nhưng dần dần cô ta cũng bị đằm trong khoái cảm mà rên lên hừ hừ.
"Lãnh Đông... Lãnh Đông... Anh thật thô bạo quá...".
Trước mắt anh như phủ tầng tầng lớp lớp sương mù, hình ảnh bắt đầu mờ nhoè đi. Không hiểu vì sao, người dưới thân bỗng dưng biến dạng, trở thành... Mật Nhi.
Dây thần kinh của anh rung lên. Toàn thân như nhận được một thứ cảm hứng bất tận đang tuôn trào, thiêu đốt toàn bộ tế bào trong người. Động tác của anh không ngừng trở nên mãnh liệt hơn.
Môi anh lật bật kêu lên.
"Mật Nhi...".
Huyền Thư giống như đang say ngủ mà bị giật dậy. Đôi mắt phượng sáng quắc mở to đầy kinh ngạc.
"Anh vừa gọi gì cơ?".
Lãnh Đông hình như cũng giống cô, chính là bị chính mình cảnh tỉnh. Lời đó của anh đã vừa cảnh tỉnh chính mình. Anh không giấu được vẻ bàng hoàng trên gương mặt.
Ngay giữa lúc này đây, có tiếng va chạm ở ngay trên đỉnh đầu Huyền Thư, làm cả hai đều giật mình.
"Mật Nhi!".
Ở đằng sau cánh cửa , Mật Nhi ban nãy bị điểm tên, do quá hoảng hốt mà va phải cái tủ gỗ ở bên cạnh.
Bị bố phát hiện, cô đứng dậy bỏ chạy.
Lãnh Đông xốc lại quần đuổi theo. Không phải... Con bé đã thấy hết rồi chứ? Anh kinh động, rõ ràng biết làm mấy chuyện này trong nhà không phải là ý hay rồi mà.
Tình cảnh trớ trêu khiến người ta loạn cào cào lên hết cả. Mật Nhi chạy hộc mạng về phòng, Lãnh Đông tốc độ đuổi theo sau, Huyền Thư giống như theo hiệu ứng ấy nối đuôi sau cùng.
Đang chạy, chân Huyền Thư cảm nhận được thứ gì đó là lạ, buộc cô phải dừng lại.
Cô nhấc chân lên.
Là nước. Sao lại có nước ở đây? Còn có cảm giác âm ấm?
Cô sững sờ.
Là nước mắt!
Bên ngoài Lãnh Đông không ngừng đập cửa, ngoan cố bảo Mật Nhi ra ngoài nói chuyện. Bên trong phòng, Mật Nhi đã đổ sụp xuống dưới sàn.
Mấy ngày này, mọi thứ trong cô đều đã sụp đổ. Mọi hình tượng cô ngưỡng mộ, mọi thứ cô gầy dựng, hoá ra chỉ toàn là giả dối.
Bố đã thay đổi rồi.
Bố đã không là người bố đã từng vì cô bị ngã xe khóc lóc thảm thiết mà cõng cô qua từng dãy nhà, kiếm loại kẹo cô thích để dỗ cô. Bố đã không còn là người bố dù bận đến đâu vẫn chở cô đi nhổ răng, ở bên cô vào những lúc cô sợ hãi nhất.
"Bố đi đi! Con không muốn nhìn thấy bố nữa!".
Vào lúc này, cô chỉ thấy bố thật ghê tởm.
Lãnh Đông lặng người khi nghe cô nói ra câu đó. Có thứ gì đó trong anh vừa mới nhói lên, vỡ tan, cướp đi hơi thở của anh.
"Có chuyện gì vậy?".
Như còn sợ chưa đủ loạn, ông trời phái mẹ anh ở đâu ra. Bà vừa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh và Huyền Thư, bà liền nổi khùng lên.
"Cô làm cái quái gì ở trong nhà tôi vậy hả?" - Rồi dò xét một lượt, bà hiểu ra tất cả - "Này đừng có nói với tôi, con bé đã thấy anh với chị đang...".
Bà đã có câu trả lời rồi.
"Lão Phúc! Lão Phúc!" - Bà lớn tiếng gọi - "Đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà tôi ngay, ngay bây giờ!".
Huyền Thư cứ thế bị lôi đi, gửi ánh mắt cầu cứu đến Lãnh Đông, nhưng anh vốn không để ý.
"Mật Nhi, bố xin lỗi. Con mở cửa ra trước đi đã có được không?" - Anh chưa từng biết, mình còn có mặt dịu dàng đến thế.
"Con ghét bố!".
Và đó là câu đáp trả của Mật Nhi.
Đủ rồi, anh nóng rồi. Sau bao nhiêu năm nuôi dạy, anh đổi được một câu vô ơn như thế. Cổ họng anh nghẹn đắng.
"Mật Nhi, mở cửa ra, không thì bố sẽ đạp cửa xông vào đấy. Con có muốn phòng con sẽ không có cửa trong vài tháng tới không?" - Đó là sự điềm tĩnh cuối cùng mà anh có thể cho con bé - "Mật Nhi, con biết khi bố điên lên, bố có thể làm gì rồi đấy!".
Mật Nhi đã mở cửa.
Nhưng mở rồi thì làm gì? Anh chẳng biết nên nói gì với con bé cả. Nó không thèm gặp mặt anh, trực tiếp leo lên giường trùm kín chăn.
"Đủ rồi, Lãnh Đông, hôm nay là lỗi của con, không phải lỗi của con bé, con nên để con bé yên mấy ngày đi!".
Cũng như anh, mẹ anh cũng sắp mất bình tĩnh với cái cách cư xử điên khùng của anh rồi.
"Mẹ...".
Kim phu nhân nhướn mày.
"Con nghe mẹ rồi đấy!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net