Chương 55:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt cái đã năm năm, nói ra thì đời người cũng đã hơn chục cái năm năm đó là hết. Vốn Lãnh Đông nghĩ, anh đã trải qua được hơn nửa số năm năm của cuộc đời, nhưng năm năm vừa qua là năm năm dài nhất của anh. Thiếu đi Mật Nhi, anh như thiếu mất đi hơi thở của mình, thiếu đi thân nhiệt để duy trì sự sống. Mỗi đêm đều như kéo dài ra hàng ngàn thiên niên kỉ, anh luôn trằn trọc mãi, rằng cô đang ở đâu, đang làm gì, ở với ai, sống có tốt không?
Gương mặt ngây thơ phúng phính lúc ngủ của cô, thật đáng yêu biết mấy. Trái ngược hoàn toàn với cơ thể căng tràn những đường nét trưởng thành kia. Tuy vết cứa dài trên tay, chứng tỏ cô đã có lúc rơi vào tuyệt vọng, nhưng anh không thể phủ nhận, có vẻ như Thiên Đăng chăm sóc cô rất tốt.
Lãnh Đông có hơi tổn thương, khi thấy cô vẫn sống hạnh phúc như vậy. Bề ngoài Mật Nhi tuy vẫn còn quan tâm đến anh, nhưng Lãnh Đông luôn cảm nhận được, cô đối với anh vẫn ngập tràn sự đề phòng và sợ hãi.
Cô vẫn luôn để tâm chuyện ngày trước anh từng ngược đãi cô sao?
Đáng nhẽ ra đêm qua anh nên ngủ, nhưng lại vẫn thức trắng, vì lo sợ, lo sợ cô lại biến mất... Anh chỉ hi vọng được ngắm nhìn cô cả đời này...
Cái miệng nhỏ của cô mỉm cười, mấp máy ngay cả trong mơ. Lãnh Đông ghé sát tai, thì nghe cô thỏ thẻ gọi Thiên Đăng. Trái tim anh đau nhói, như có ngàn mũi kim đang xuyên qua đó vậy.
Qua thời gian vừa rồi, Lãnh Đông là người ý thức được hơn ai hết, anh không thể để mất cô thêm bất cứ một lần nào nữa.
"Mật Nhi, lần này, anh sẽ không để em đi nữa đâu!" - Lãnh Đông âu yếm nâng đôi tay búp măng hờ hững của cô lên.
Hàng mi dài cong vút của Mật Nhi khẽ động, hờ che đi đôi đồng tử như ngọc sáng được rửa qua đêm mưa trong veo, hút hết cả hồn anh vào trong đó.
Mật Nhi vô tình rút tay ra khỏi tay anh, đưa lên dụi mắt.
"Bố... Cả đêm bố không ngủ à?".
Kỳ lạ, cô cứ nghe thấy tiếng ai đó lẩm bẩm cả đêm. Mật Nhi lăn lóc như con mèo lười, cô còn chưa muốn dậy.
Lãnh Đông thấy cô quay đi thì ôm sát lấy cô từ đằng sau.
"Hôm nay trời lạnh lắm, anh ôm em cho ấm nhé!".
Cái ôm của Lãnh Đông như gáo nước lạnh dội vào đầu Mật Nhi.
Cái gì đây? Cô đang làm cái gì đây?
Thiên Đăng đang đi công tác, còn cô thì ở trong khách sạn qua đêm với bố? Dù chưa làm gì, nhưng những gì xảy qua đêm qua thật đáng lo ngại... Lỡ như Thiên Đăng biết thì...
Cô không dám tưởng tượng nữa.

Mật Nhi vội vã rời khỏi vòng tay của Lãnh Đông, bước xuống giường.
"Không phải bố nói chúng ta phải đi thăm bà sao? Để con thay quần áo, rồi chúng ta đi!".
Rồi sau đó, Mật Nhi chợt nhận ra, cô vào phòng tắm thay đồ, có tác dụng gì sao?
"Ưm... Bố... Bố có thể quay mặt đi một lát không?".
Lãnh Đông hiểu cô muốn làm gì, cố tình tạo khoảng cách với anh sao? Thế thì anh càng mặt dày trêu chọc cô?
"Cần phải che sao? Cơ thể em, có chỗ nào anh chưa thấy nữa à?".
Mật Nhi đỏ mặt.
"Bố, con sắp lấy Thiên Đăng rồi..." - Cô nhắc nhở.
Lãnh Đông phát điên lên được. Câu này cô cứ nói mãi, nói mãi mà thôi. Anh nắm chặt lấy tay cô kéo lại.
"Em không còn câu nào hay hơn để nói sao?".
Ánh mắt anh rực lửa, tựa như muốn thiêu cháy cô vậy. Mật Nhi biết anh ta định làm gì rồi. Suy nghĩ đó vụt qua đầu cô rất nhanh. Ngay khi Lãnh Đông cúi xuống, cô liền ngăn lại.
"Bố!" - Cô gọi anh thức tỉnh - "Bố đừng để con hận bố như trước đây!".
"Vậy thì em cũng đừng ép tôi quá! Em suốt ngày cứ Thiên Đăng, Thiên Đăng... Em làm tôi muốn nổ tung! Em không biết tôi yêu em đến mức nào đâu!".
Mắt Lãnh Đông long lên sòng sọc. Nếu để anh ra tay thật sự thì không ổn đâu... Cô đành phải nhân nhượng với anh một chút.
"Bố... Đừng nổi nóng... Con sẽ thay...".
"Em không được quay lưng đi đâu đấy!".
Mật Nhi ức đến nghẹn họng.
Người đàn ông này... Thật không đùa được mà... Mật Nhi tốt nhất, không nên dính dáng đến anh ta.
Tiếc là cô học được điều này quá muộn.
Ban đầu, anh ta cho cô anh mật ngọt, lợi dụng sự mềm yếu của cô để cho cô vào bẫy. Bây giờ, vì biết cô không thoát được, anh ta mới lộ ra bộ mặt thật.
Lãnh Đông đã không thể kiên nhẫn được hơn nữa.
Mật Nhi u uất nhìn anh, miễn cưỡng cởi từng cúc áo. Chính cái tốc độ chậm chạp đó của cô càng khiến động tác trở nên mê hoặc.
Lớp da trong suốt, mịn màng của cô dần hé lộ. Rãnh ngực sâu cong ôm tròn được lộ ra. Mật Nhi vừa cởi chiếc áo ra thì Lãnh Đông ngây người.
Hai bầu ngực lớn căng tròn tràn đầy sức sống, hình như có lớn hơn năm năm trước đây một chút, có hơi lấn át thân hình mảnh mai của cô, nặng trĩu làm bật lên hai vai gầy mềm yếu cùng chiếc eo nhỏ. Quần lót ren mỏng ôm lấy nơi thung lũng đầy huyền bí của cô. Nụ hoa trên ngực đỏ hồng, lúc nào cũng trong tư thế đứng thẳng ngạo nghễ đầy khiêu khích, chờ người tới hái.
Trong ranh giới mong manh đó, Lãnh Đông đã có hơi manh động, anh giật áo của cô ra. Tư tưởng anh đấu tranh kịch liệt, có nên ăn thịt cô hay không.
Đêm qua, do mái tóc cô ôm lấy, che đi hết những nơi này nên bây giờ Lãnh Đông mới kích động đến vậy.
Mật Nhi co rúm người lại. May là Lãnh Đông vẫn là một người nói lời giữ lời, tạm không động đến cô.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" - Lãnh Đông vờ như chưa hề có cái khoảnh khắc thiếu kiềm chế đó, lấy lại chiếc áo mặc lên người.
Bệnh tình của lão phu nhân đúng là không tốt, nhưng hôm qua đã là xuất viện rồi, chứ không phải là hôm qua mới phát bệnh như lời Lãnh Đông nói đâu.
Thảo nào Lãnh Đông rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sốt sắng chút nào.
Gặp lại cô, Kim phu nhân vui mừng khôn xiết.
"Bà, bà thấy sao rồi ạ? Đã khoẻ hơn nhiều chưa?".
"Ầy, mấy bệnh huyết áp vặt vãnh ấy mà! Chỉ cần gặp được cháu là bà đã đỡ hơn nhiều rồi!" - Kim phu nhân vỗ vỗ tay cô, liếc qua Lãnh Đông đang đứng đằng sau - "Phải rồi, ta nên gọi con là con hay là cháu đây nhỉ? Có phải hai đứa...".
Lãnh Đông vừa mở miệng, Mật Nhi đã cướp mất lời của anh.
"Bà, tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ. Cháu sắp kết hôn với Thiên Đăng rồi! Có lẽ lần này sẽ là lần cuối cháu đến đây... Cháu không muốn dính líu gì với Kim Gia nữa...".
Sáng nay đã thức tỉnh Mật Nhi. Lãnh Đông là người rất đáng sợ. Cô không thể tiếp tục có quan hệ gì với anh nữa. Cô phải dứt khoát thôi.
Nếu năm năm trước cô có nợ ơn nghĩa dưỡng dục của anh thì cô cũng trả đủ rồi.
Lãnh Đông nghe xong câu này thì mặt mày xám ngoét, tay nắm thành quyền.
"Ai cho em nói như vậy chứ?" - Anh ta la lối.
Đúng là vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi được mà. Anh ta hoàn toàn khác với Thiên Đăng. Thiên Đăng luôn nâng niu, coi cô như bảo bối, biết cách tôn trọng và yêu thương cô. Còn con người này thì sao? Anh ta giống như chỉ coi cô như một món hàng hoá.
"Bà à, người cháu mang ơn nhiều nhất trong gia đình này là bà. Cháu vẫn chưa tận hiếu với bà, báo đáp bà thật tốt... Cháu mong bà có thể hiểu cho cháu... Cháu không thể tiếp tục ở lại đây nữa rồi!".
Kim phu nhân thở dài, không lấy gì làm lạ.
"Lãnh Đông, con ra ngoài trước đi, để mẹ nói chuyện riêng với Mật Nhi một lát!".
Lãnh Đông tức lắm, nhưng không nói gì. Anh có thể làm được gì nữa chứ? Coi như mười tám năm anh nuôi cô đều là công dã tràng vậy.
"Mật Nhi, ta biết cháu hận Lãnh Đông. Ta không cầu cháu tha thứ cho nó. Ta chỉ muốn cháu hiểu cho, nó thật sự rất yêu cháu, những năm nay nó cũng sống không dễ dàng gì!".
Mật Nhi quệt tay, lau đi những giọt nước mắt.
"Cháu hiểu... Nhưng cháu với bố thật sự không thể. Bà không thấy cách bố đối xử với cháu đâu. Đó giống như là... Đang làm nhục cháu vậy. Hơn nữa, cháu yêu người khác rồi, bố lại hay phát điên, cháu rất sợ. Có lẽ, cháu không nên gặp bố nữa thì hay hơn...".
"Âu cũng là quả báo... Mật Nhi, bà mong cháu nhớ, cho dù thế nào, cháu vẫn luôn là cháu của bà".
Mật Nhi ôm lấy Kim phu nhân. Bà vẫn tốt với cô như thế, suốt bao năm qua...
Cô mong bà bình an, có thể sống lâu trăm tuổi, hưởng phúc cùng con cháu.
"Bà, cháu cảm ơn bà...".
"Mật Nhi, điều cuối cùng ta có thể làm cho cháu... Là giúp cháu lần cuối cùng. Mật Nhi,... Ta không trách cháu, coi như là ta đang giúp Lãnh Đông bù đắp lại lỗi lầm nó đã đối với cháu khi xưa!".
Kim phu nhân nhấn nút phía trên giường bệnh. Lập tức lão Phúc được triệu tập đến.
"Phu nhân, có gì dặn dò ạ?".
"Ông mau đưa con bé về thành phố X, mau đưa con bé ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Đừng để Lãnh Đông biết chuyện này!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net