Chương 66:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màu vàng óng nhàn nhạt đọng trên tấm rèm cửa sẫm màu báo hiệu trời đã sáng. Mật Nhi mơ màng nâng đôi mi cong vút lên, lười biếng hơi cựa mình một chút. Chút cử động của cô làm người bên cạnh có hơi giật mình, càng ôm chặt cô vào lòng.
"Mật Nhi..." - Anh thở dài, tựa cằm vào đầu cô, khẽ gọi.
Mật Nhi nghe tiếng anh thở đều trên đỉnh đầu, cảm thấy lòng bỗng ấm áp lạ. Đêm nào, Lãnh Đông cũng ôm cô ngủ như thế, kể cả những lúc kịch liệt xong anh cũng không cho cô tắm hay thức thêm mà gom gọn vào người. Bình thường, anh luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay là lần đầu tiên ngoại lệ.
Cô rúc vào ngực anh, cười thầm, cố ngăn cảm giác lâng lâng khó tả đang dâng lên từ trong tận đáy lòng. Mật Nhi không thể không thú nhận rằng, những ngày qua cô đang sống trong hạnh phúc.
Cô không biết có nên thật sự vui sướng hay không? Hạnh phúc càng lớn thì càng dễ thất vọng...
Mật Nhi khẽ nhích người ra khỏi anh, dùng một cái gối ôm lớn nhét vào tay anh cho anh nghĩ rằng cô vẫn ở đó, âm thầm ra khỏi giường.
Lúc cô xuống dưới nhà, có hơi ngạc nhiên một chút,... Vì Huyền Thư đang ở đây...
"Cô...".
"Mật Nhi!" - Huyền Thư gặp cô thì niềm nở vui tươi như không có chuyện gì.
Sao Huyền Thư lại ở đây? Mật Nhi khó hiểu.
Chị ta không ở bên Vương Thịnh đã là rất thần kỳ rồi, mà kỳ lạ hơn là chị ta vẫn còn liên lạc với Lãnh Đông. Cô còn tưởng bọn họ không gặp nhau nữa.
"Em... Giờ sống ở đây sao?".
Sao hỏi... Kỳ lạ vậy?
Lẽ nào cô sống ở đâu cũng phải báo cáo với chị ta? Chuyện chị ta sau bao nhiêu chuyện vẫn rắp tâm bán đứng cô làm cô không sao tha thứ được.
"Lãnh Đông cho chị vào đây sao?" - Cô hỏi, cố để chị ta biết ngượng mà đi đi.
Không ngờ chị ta không những không có chút biểu hiện giận dữ, còn cười rất bình thản.
"Xem ra em vẫn chưa biết rồi... Chị và Lãnh Đông...".
"Huyền Thư!".
Mật Nhi còn muốn nghe xem chị ta muốn nói gì thì đã bị Lãnh Đông cắt ngang.
Sao trông bộ dạng anh có vẻ hớt hải thế?
"Lãnh Đông... Không phải anh với Huyền Thư ly dị rồi sao? Chị ta còn tới đây để làm gì?".
Mật Nhi có chút thất vọng khi thấy trong mắt anh có sự bối rối, nhưng cô thật sự không đoán được là chuyện gì.
"Mật Nhi, em đừng làm khó Lãnh Đông, là chị tự mình đến đây thôi. Chị muốn đến gặp Lãnh Đông... Là muốn bàn về...".

"Huyền Thư!" - Lãnh Đông một lần nữa ngắt lời chị ta - "Tôi gọi cô tới chỉ là để kêu cô mang đồ của cô còn sót lại ở nhà tôi về thôi. Lần trước chuyển nhà, quản gia nhà tôi tìm được không ít đồ của cô đấy. Lấy xong rồi thì về đi. Lần sau đừng đến đây nữa. Đừng làm phiền Mật Nhi!".
Huyền Thư nhìn anh, giống như không thể nào thốt nên lời. Chị ta chăm chăm nhìn anh, vẫn là hỏi lại một câu đầy khó hiểu.
"Lãnh Đông, anh thật sự định cưới cô ta sao?".
"Đằng nào cũng không liên quan gì đến cô. Chú Phúc, giúp tôi tiễn khách!".
Huyền Thư đi ra với dáng vẻ không cam lòng tí nào.
Mật Nhi vẫn còn băn khoăn thì đã bị Lãnh Đông nhấc bổng lên.
"Nè! Đừng có như vậy... Mọi người nhìn đó...".
"Không sao. Sớm muộn gì họ cũng sẽ quen thôi!".
Lãnh Đông cứ thế vác cô ngồi xuống bàn ăn sáng.
Kim phu nhân đã ở đó trước rồi, nhìn cô với Lãnh Đông thì không giấu được sự vui sướng.
"Bà luôn biết hai đứa sẽ có ngày này mà!" - Bà cười rộ lên.
Mật Nhi mắc cỡ không biết nói gì. Quay sang thì thấy cái ghế kế bên vẫn còn trống, Lãnh Đông đi đâu mất. Đồ ăn sáng của anh vẫn còn nguyên trên bàn.
"Lãnh Đông... Anh đi đâu vậy?".
Mật Nhi luôn cảm giác được có chuyện gì đó không bình thường. Tại sao sáng sớm mà Huyền Thư đã đến gặp cô chứ? Giờ Lãnh Đông lại vội vàng muốn đi đâu?
Hai tay anh cứ không ngừng bấm điện thoại... Làm cô thấy cực kỳ bất an.
"Anh có việc gấp ở công ty, phải đi ngay!".
"Em theo cùng có được không?" - Mật Nhi dò hỏi.
"Không" - Lãnh Đông giật mình nói, rồi mau chóng chữa lại - "Không có chuyện gì đâu. Em cứ ở nhà đi!".
"Lãnh Đông, anh có chuyện gì giấu em phải không?".
"Không... Không..." - Lãnh Đông không sao làm cô có cảm giác yên tâm được - "Em quá đa nghi rồi!".
Anh hôn lên tóc cô, cố xoa dịu đi những suy nghĩ không đúng đắn trong cái đầu nhỏ rồi rời khỏi. Cứ vội vội vàng vàng như vậy...?
"Bà, bà nói xem, có phải Lãnh Đông rất kỳ lạ không?".
Kim phu nhân nghe hỏi đến có hơi giật mình.
"Làm gì có! Làm gì có! Chắc công ty bận quá, nó sợ làm phiền con phải chạy theo nó nên nó mới bảo con ở nhà thôi".
"Nhưng... Chuyện gì mà gấp thế ạ? Cả sáng nay con có nghe thấy anh ấy nói chuyện với ai hay nghe tin tức gì đâu? Anh ấy vừa mới ngủ dậy mà...".
Kim phu nhân nghĩ trong tích tắc, nhanh trí nói.
"Chắc nó vừa nhận được tin nhắn đó con có thấy không? Hoặc mail! Là mail đó, chắc đêm qua bận quá nên giờ mới kiểm tra cái thứ đó!".
Mật Nhi tới lúc này mới chịu khuất phục, gật gật đầu.
"Nói sao thì... Con vẫn thấy Lãnh Đông với Huyền Thư có gì đó lạ lắm... Không phải bọn họ ly hôn năm năm rồi sao? Mà sao đồ của Huyền Thư vẫn còn ở lại nhà vậy chứ?".
"Đồ còn sót lại... Sót lại thôi mà... Kim gia chúng ta cũng không muốn mắc nợ ai, vứt đi thì thấy phí phạm nên gọi cô ta đến lấy thôi!".
Kim phu nhân liên tục trấn an, còn gắp thêm đồ ăn cho cô.
"Thôi được rồi, ngoan đi, đừng lo lắng nữa! Nó là con của bà mà, bà hiểu con bà nhất, bà dám đảm bảo là thằng Lãnh Đông nó không làm gì có lỗi với con đâu!".
Cho dù bà đã nói như thế, Mật Nhi vẫn cứ thấp thỏm không yên. Cô hiểu anh mà, chắc chắn anh đang giấu giếm cái gì đó.
Trường hợp tệ nhất là, Lãnh Đông đã chán cô và giờ đã có người khác. Không phải trước đây, bao minh tinh người mẫu đều đã bị anh đối xử như vậy sao? Ăn chán rồi bỏ... Mọi người đều như thế, cô dựa vào đâu để tin, anh đối với cô thật sự khác chứ?
Không được, cô không thể để yên để bị anh dắt mũi như lần trước được.
Ăn sáng xong, Mật Nhi lên lầu thay đồ, lấy cớ là đi mua sắm để chạy thẳng đến công ty.
Linh cảm của phụ nữ luôn luôn đúng. Cô không mong đó là sự thật.
Công ty không ai không quen mặt cô nữa. Bọn họ chỉ sợ không được thấy cô rồi không có chuyện thị phi để buôn mà thôi.
Nhưng quả nhiên, Kim Lãnh Đông lừa cô. Anh chưa hề tới công ty.
Chưa hề...
Cơn giận dữ dâng ngập lên trong lòng Mật Nhi. Cô lại bị anh lừa dối một lần nữa.
"Mật Nhi tiểu thư, có cần tôi gọi cho tổng giám đốc nói rằng cô đang ở đây không?".
Mật Nhi mất hồn lắc đầu.
"Không cần đâu, anh ta bận việc của anh ta. Tôi ngồi trong phòng đợi anh ta đến là được!".
Cô thư ký của Kim Lãnh Đông được đào tạo hết sức bài bản, đương nhiên không thể vì mấy lời nói không để ý của cô mà không báo cho sếp. Cô ta không ngốc mà không nhìn ra vẻ mặt bị biến sắc của bạn gái tổng giám.
Thời gian qua đã chứng minh, sếp của cô rất dễ kích động đối với mấy chuyện liên quan đến người bạn gái này.
"Kim tổng, bạn gái ông đến đây rồi!" - Giọng cô ta không kìm được mà gấp rút theo.
Cô thư ký nhanh chóng biết được, quyết định của cô là hoàn toàn đúng đắn. Bằng chứng là Kim Lãnh Đông đã nhanh chóng về tới công ty với bộ dạng không thể gấp hơn được nữa. Xem ra anh ta rất để ý đến người bạn gái này.
"Mật Nhi!" - Lãnh Đông cố tỏ ra bình thản khi đi vào - "Sao em tới đây mà không nói cho anh biết?".
Mật Nhi bật dậy khỏi ghế, nhào đến anh, đấm vào ngực anh túi bụi. Bao nhiêu nỗi bức xúc của cô được bùng nổ ngay lập tức.
"Tại sao anh đối xử với tôi như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao anh dám lừa dối tôi!".
Mật Nhi vừa đấm vừa khóc, bộ dạng tức tưởi vô cùng.
Lãnh Đông túm lấy tay cô, không cho cô đánh nữa. Anh gom hết bình tĩnh ra mà nói với cô.
"Mật Nhi, anh đã làm gì khiến em tức giận sao? Sao em khóc thế? Xem ra tội của anh rất nặng rồi!".
Mật Nhi mất bình tĩnh.
"Anh còn nói sao? Anh nói với tôi là anh bận công việc, công ty có việc gấp, tôi đến công ty không gặp anh. Rõ ràng là anh cùng với Huyền Thư ở bên ngoài hú hí với nhau lừa gạt tôi! Các người lừa gạt tôi! Lừa gạt tôi! Các người hại tôi mất đứa con còn chưa đủ..." - Mật Nhi ngã sụp xuống đất.
Nỗi tuyệt vọng lấp đầy cả ánh mắt.
"...Còn chưa đủ..." - Cô thơ thẩn lặp lại.
Lãnh Đông thở hắt ra một hơi. Như thế... Anh lại càng không thể nói ra sự thật cho cô biết.
Anh hạ một bên gối xuống, quỳ cạnh cô.
"Mật Nhi,... Em khoan hẵn khóc đã. Nghe anh giải thích có được không?" - Lãnh Đông nhẹ nhàng lấy tay lau từng giọt nước mắt cho cô - "Anh nói với em công ty có chuyện gấp, nhưng đâu có nói rằng anh sẽ đến công ty? Sáng nay anh phải đi gặp một đối tác quan trọng, anh có đặt lịch hẹn trên điện thoại thông báo rồi, mà thế nào đó nó lại không thông báo. Thẩm Hạo nhắn thì anh mới nhớ ra, sáng giờ anh đi gặp đối tác, không có ở công ty...".
Mật Nhi sụt sùi gạt nước mắt.
Đúng là như thế thật... Lãnh Đông đích thực không có nói với cô là sẽ đến công ty.
Là cô tự mình kiếm cớ gây sự.
Thật là ngốc quá!
Thấy cô dịu đi, Lãnh Đông liền ôm cô vào lòng.
"Em cảm thấy khó tin quá..." - Mật Nhi nói khẽ - "Em xin lỗi... Lẽ ra em không nên nghi ngờ anh như thế...".
"Không sao, em biết anh không làm gì sai là được. Nhưng cho dù như thế nào, vẫn phải phạt em thích đáng!" - Lãnh Đông giở nụ cười gian manh.
Mật Nhi nhấc đầu ra khỏi vai anh.
"Muốn làm gì?".
Khoé môi anh nhếch lên cao.
"Lúc đi vào em không thấy sao? Anh lắp khoá tự động rồi...".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net