Chương 1:khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Tuổi mười lăm,cái tuổi non xanh mơn mởn như cơn mưa đầu mùa hạ,cái tuổi mới lạ,rực rỡ như những đóa phượng ngày hè.Tuổi mười lăm sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến mối tình đầu đời của các chàng trai cô gái.Bước qua tuổi mười lăm êm đẹp nhưng lại đầy thiếu sót,tớ chưa từng được trải nghiệm cái cảm giác đẹp đẽ ấy,chưa từng rung động,chưa từng tay trong tay cười đừa với ai đó như những người bạn cùng trang lứa.Nghe thật đáng buồn,cơ mà tớ lại chẳng thấy buồn chút nào.Đó chẳng phải là chuyện của một năm về trước sao?Thay vì cứ giữ mãi trong mình những mảnh vụn của quá khứ,hãy chấp nhận từ bỏ để bước tiếp về phía trước,vì biết đâu tương lai có lẽ mọi chuyện sẽ khác...

           Chào các cậu,tớ là Dương Linh Đan,một cô gái khá sôi nổi và hoạt bát.Hôm nay là ngày khai trường thứ hai của tớ cùng ngôi trường mà tớ đã hằng mong ước được học.Vào ngày này,theo như thường lệ toàn khối lớp mười một sẽ phải đến sớm phụ trách chuẩn bị cho buổi lễ.Năm nay cũng vậy.

-"Đan nhanh lên con muộn mất bây giờ".
-"Con đi ngay đây bố ơi".

               Bố biết tớ có cái thói lề mề nên cứ dục suốt .Nhưng bố tớ tính sao mà bằng trời tính được.Dù có cố gắng thế nào tớ vẫn bị trễ mười phút.Điên mất chẳng nhẽ mới đầu năm một đứa học sinh chăm ngoan như tớ lại là lý do cho lớp bị trừ điểm thi đua sao? "No no" nghĩ tới đó thôi tớ đã biết bản thân không thể gánh nổi hậu quả này rồi.Cất xe ngay ngắn vào nhà để xe tớ phi như con én chạy một mạch ra sân trường.

                Khổ nỗi trường tớ to lại còn rộng đã vậy sáng sớm ít người,chủ quan tớ cứ thế lao đầu mà chạy chẳng thèm để ý xung quanh.Đang chạy tớ bỗng nghe tiếng "bộp" tiếp đến là cảm giác ê ẩm toàn thân nhất là cái mông vô tội của tớ. Nó đau điếng lắm,đau vì phải hôn bề mặt bê tông cứng cáp một cách vô cùng mạnh mẽ.Hóa ra tớ đã va phải một người nào đó. Người đau tớ không thể đứng dậy mắt cũng hoa hoa chỉ thấy loáng thoáng có bóng người đứng trước mặt, tớ không ngần ngại chìa chiếc tay sây sát ra với hy vọng người đó sẽ kéo tớ dậy.

               Nhắm mở mắt một lúc mọi thứ trước mắt cũng không còn mờ ảo nữa,tớ ngước lên nhìn người đối diện.Oa! là một soái ca, à không phải là một "idol xứ Hàn" mới đúng.Mọi thứ trên con người này đều hoàn hảo một cách lạ kì,từ gương mặt,làn da trắng,vóc dáng đến chiều cao vượt trội hơn tớ hẳn một cái đầu.Tất cả đều không có điểm chết.Chăm chú quan sát một lúc tớ bỗng dưng bắt gặp một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chăm chăm vào tớ.

                 Gương mặt người ấy không chút biểu cảm tay thò vào túi quần định lấy ra thứ gì đó.Tiền! ôi mẹ ơi là tiền, một tờ tiền pô-ly-me xanh lơ tím sẫm mệnh giá năm trăm nghìn được cậu ta không chút ngần ngại đặt vào lòng bàn tay đang xòe ra của tớ.Nếu cậu ta cho tớ tiền với mục đích chữa trị và mua thuốc thì có phải cũng quá nhiều rồi không.Vết thương của tớ đâu đến nỗi nghiêm trọng chỉ là sây sát ngoài da thôi mà.Có khi nào đây là hotboy chuẩn con nhà người ta trong truyền thuyết?Đẹp trai học giỏi vung tiền như nước...Tớ cứ ngồi đó ngẩn ngơ suy nghĩ mãi,cho đến khi nhận ra rằng cậu ta đã đi quá xa và khuất bóng tớ mới hoàn hồn phủi tay đứng dậy, mặt mày méo mó chạy ra quảng trường của trường học.

                  Cứ tưởng lần này đời tớ coi như toi rồi chứ.Nhưng hình như ông trời vẫn rủ lòng thương cho cuộc đời bất hạnh của tớ,để lại cho tớ một con đường lui.Tớ không bị phạt,lớp tớ cũng không bị trừ điểm thi đua.Vậy xem ra năm nay vận hạn của tớ sẽ tốt lắm đây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net