Chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Onii-Chan, dậy đi, trời sáng rồi đó!!~~

Dễ thương quá, cô em là ai vậy? Đổ tôi rồi à? Mà thôi kệ, giờ tôi buồn ngủ lắmmmmmmm !!!!!!

-Oápppppppppp !!!!!!!

-O-NI-I CHAN~~~~~~~~ mồ ~~~~ onii- chan ngủ nướng quá~~~~~~~~

-Mama ơi onii-chan không chịu dậy nè ~~~

-Đây- con cầm lấy ( mẹ Misa)

- Một #&$%#%@? Thứ này dùng để làm gì ạ?

Hả? Một cái gì cơ? Mấy người ồn quá đấy, để tôi ngủ chút coi

-con hãy %$%%%$&#& chắc chắn onii-chan của con sẽ tỉnh ngay (mẹ Misa)

-Vâng ạ ~~~~

Sống lưng tôi bắt đầu lành lạnh, có chuyện gì vậy? Trời vào đông rồi sao?, cái cảm giác nguy hiểm này là sao vậy?
*lộp cộp*
*cộc cộc*

-Dậy đi nào Onii-chan!!!!!!!!!!!! Haay~~~~~~~~~

-THÔI RỒI, TRẦN NHÀ BỊ THỦNG RỒI, CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA, MẸ? NHÌN TRẦN NHÀ KÌA, NÓ ĐANG.... BỊ...... ủa, nó còn nguyên mà?

Ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra quay sang đứa em gái đáng yêu đang nở nụ cười, có lẽ sẽ dể thương gấp triệu triệu tỷ lần nếu trong tay của nó không cầm một xô nước rỗng, chuyện này không ai khác ngoài ........

- Mẹ, chính người bày ra trò này đúng không?

Tôi đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt mẹ không chớp mắt, trời ạ, đây có phải cuộc thi cấm chớp mắt đâu, ai đó làm ơn lên tiếng đi......

- Ờ thì.....*che miệng* nhìn con đi giờ ướt như chuột rồi... *phụt* hihi.... haha ~~~.......(mẹ misa)

-Nii-chan nhìn như con chuột haha.....~~~

Bất giác tôi cũng phá lên cười như điên cùng hai mẹ con họ, giác ấm cúng của gia đình là đây sao...mà khoan, sao lạnh vậy????

-sặc.........

Sau khi thau quần áo, tôi xuống dùng bữa sáng, quả nhiên bửa sáng của mẹ là nhất

-được rồi, hôm nay hai đứa được thoải mái đi chơi nhé, giờ đeo chiếc dây chuyền này vào.(cha misa)

-đây là gì vậy bố?
-Papa cái này đẹp quá~~~ lấp lanhs~ lấp lanhs~~

-À, một phép bảo hộ thôi, nhớ trông chừng em con đấy nhé Riku ( cha misa)

-Vâng ạ!

phép bảo hộ sao? Dù là phép bảo hộ thế nào đi nữa khi bị tháo ra thì cũng sẽ mất đi tác dụng thôi, tôi thầm nghĩ và thử chạm vào cái dây chuyền, nó biến mất và hiện trên cổ tôi một ấn chú, cái ấn chú cũng biến mất ngay sao đó, tôi thử xem cái của Misa xem sao

-Misa, cho anh xem sợi dây chuyền của em xem, nó có thể tạo ấn chú đấy

-Vâng~~ nó tạo được ấn chú sao? Tuyệt quá

Misa kéo sợi dây chuyền ra từ trong áo tôi thử chạm vào, nó không có phản ứng gì cả? Vậy là sao? Không phải vừa rồi----

-Nii!!!! sợi dây chuyền chuyển hóa rồi này!!!!!

-vậy là chỉ người đeo mới kích hoạt được nó, ra vậy!

Giống như cái của tôi, nó đã tạo trên cổ Misa 1 ấn chú nhưng khác của tôi một chút, chỉ là ấn của tôi màu đen trong khi của Misa màu trắng, không biết ấn chú này là gì nhỉ, khi về phải hỏi bố mới được,mà... Dù gì hôm nay là lễ hội mà, người lớn đi thi thố cả rồi, giờ trong thị trấn chỉ còn trẻ con thôi, phải rồi, chỉ toàn trẻ con, thiên đường là đây chứ đâu, quẩy thôi nào

Khi đi chơi nhiều nơi trong thị trấn tôi phát hiện một cô gái đang tẻ vào một con hẻm nhỏ, trời, cuộc thi đã bắt đầu mà còn loanh quanh, chắc bị lạc rồi chứ gì, toàn trẻ con có đứa nào biết đường đâu mà hỏi đường, hì hì, đến lúc anh hùng ra tay rồi

-Misa em ở đây chơi với bạn em nhé anh đi đây chút
-Vâng ~~~

Khi đi vào con hẽm mắt trái tôi bắt đầu giật liên hồi, điềm báo gì chăn?
*keenggg* đột nhiên một cái gì đó chạm vào cổ tôi và bật ra khi tôi đang đi bộ, một cô gái lớn hơn tôi độ chừng 20 tuổi, đang cầm trên tay một cây kukri đã bị mẻ một lõm, giờ tôi đã hiểu chuyện gì xãy ra, tay tôi sờ lấy cổ mình...

-Cô ....định ....giết tôi sao?....

-Phải rồi, lấy máu của nhóc sẽ khiến dao của ta phục hồi, hơn nữa nó còn ăn cả linh hồn của nhóc để lớn lên nữa đấy ~~~ ( cô gái)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net