ngbk 255 278

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
...... viên đạn băng?"

Tới đây thì tên bảo vệ nãy giờ nhìn chăm chú vào màn hình kêu lên: "Trương Hiển đã tới."

Mọi người chỉ trỏ nói chuyện với nhau, ánh mắt đều hướng về phía một loạt màn hình. Để kiểm soát chặt chẽ, tên bảo vệ đã sắp xếp đại bộ phận màn hình nối với các camera ở lầu ba.

Lúc này, tất cả mọi người ở bên trong đều có thể thấy Trương Hiển mặc đồng phục phục vụ đang đẩy một chiếc xe phủ vải trắng đi thẳng tới trước phòng số "317".

Tới cửa phòng "317" Trương Hiển ngẩng đầu nhìn cái camera gắn ở hành lang. Sau đó bấm chuông. Từ góc độ của camera nhìn không tới tình huống ở cửa phòng, nhưng có thể thấy Trương Hiển bâm chuông không lâu sau thì quay về cửa phòng nói chuyện một cách cung kính. Hiển nhiên là đối phương đã mở cửa phòng, nhưng không thể nghe được hai người đang nói cái gì.

Nói chuyện với nhau vài câu xong, Trương Hiển lại đột nhiên đẩy xe ly khai, vẻ mặt hơi uể oải, xem ra hành động thất bại rồi. Đối phương không cho hắn đi vào trong phòng.

Diệp Tiêu hỏi: " Đúng là phòng đó hả?"

Sở Nguyên khẽ gật đầu, không đợi Diệp Tiêu tiếp tục đặt câu hỏi, hắn chuyển hướng Thang Lâm nói: "Tư liệu đăng kí phòng 317 đâu?"

Thang Lâm hất đầu hướng về cô phục vụ nói: " Ừm, Tiểu Viện, tư liệu đăng kí của khách phòng 317?"

Phục vụ viên chỉ chỉ cửa, cẩn thận đáp: "Ở...... văn phòng."

"Còn không mau đi lấy. Ai, thiệt là, vừa rồi đã bảo cho ngươi đưa tới, làm sao mà không làm vậy."

Diệp Tiêu hướng về Thang Lâm cười cười, rồi chuyển hướng sang Sở Nguyên hỏi: "Ngươi bảo hắn đi vào phòng đó làm gì?"

"Đặt thiết bị nghe lén, ta phải biết hắn liên lạc với ai."

Diệp Tiêu quay đầu trừng mắt liếc Thang Lâm, Thang Lâm lập tức lắc lắc hai tay nói: "Oan cho ta, tửu điếm chúng ta không có đồ đó đâu."

"Là ta mang đến đó." Sở Nguyên bình thản nói: "Ta đưa cho hắn."

Diệp Tiêu cười nói: "Nếu không phải biết ngươi là nhân viên của quốc vụ viện, ta còn nghĩ ngươi là đặc công nữa kìa."

Sở Nguyên "À!" một tiếng, rồi không đáp lại. Ở Long Hồn có rất nhiều lựa chọn, bọn họ có sản phẩm công nghệ cao, hơn nữa còn có quyền ưu tiên sử dụng. Thành viên Long Hồn chỉ cần muốn là tùy thời đều có thể mang đi những sản phẩm công nghệ cao, coi như là những bồi thường của quốc gia cho những cống hiến của thành viên Long Hồn. Đương nhiên rồi, sản phẩm công nghệ cao cũng chỉ lấy trong phạm vi cho phép thôi, nếu người của Long Hồn lái xe tăng chạy khắp đường phố, khi thì xách theo tên lửa đạn đạo đi chơi thì căn bản là việc không có khả năng.

Sở Nguyên mang theo mình thiết bị nghe lén mini, còn máy thu được đặt trong một cái đồng hồ đeo tay theo một tần số mà chỉ có hắn mới nghe được, chỉ cần cài máy nghe lén vào, hắn tùy thời đều có thể sử dụng cái đồng hồ này để nghe thanh âm đầu bên kia. Hắn còn xách theo một bộ công cụ mở khóa, có thể mở được kể cả mật mã tủ sắt. Đó đều là những món rất nhỏ, mang trên người không ai có thể nhiều thấy. Trừ những thứ này còn có một cây súng ngắn Trung Quốc mới phát minh. Loại súng này trông khá nhỏ, nhưng uy lực lại rất kinh người, xem bộ dáng rất xinh xẻo nhưng không ngờ xạ trình có thể đạt tới hơn tám mươi thước, đáng tiếc hộp đạn chỉ có dung lượng nhỏ, chỉ có bốn phát đạn, thích hợp dùng để phòng thân thôi. Vì súng ngắn quá nhỏ, không thích hợp sử dụng tác chiến, do đó chính phủ cũng không sản xuất với số lượng lớn để cấp cho bộ đội, chỉ sản xuất để cấp cho ngành đặc công thôi, dù sao nó cũng có rất nhiều ưu điểm.

Lúc trước Sở Nguyên lấy cây này ra từ kho vũ khí còn bị Tửu Quỷ cười nhạo một trận, bởi vì Tửu Quỷ cảm thấy loại súng này chẳng có thực lực gì. Một khi gặp gỡ phải cao thủ, súng căn bản là loại vũ khí vô dụng, do đó làm gì còn thời gian giỡn với súng, còn không bằng lo mà làm sao tăng lên thực lực của mình.

Nhưng mặc kệ Tửu Quỷ nói như thế nào, Sở Nguyên vẫn luôn cố chấp lựa chọn súng. Cũng không phải để phòng thân, mà là từ tiềm thức cảm thấy đây hẳn là một cái súng dùng để tùy thân rất tốt, mặc kệ nó hữu dụng hay vô dụng. Còn công cụ mở khóa cũng như thế, khi Sở Nguyên chọn lựa căn bản không nghĩ tới công dụng của nó, chỉ là tự nhiên chọn trúng vào mấy thứ này. Ngoại trừ súng ngắn, hắn còn có một thanh chủy thủ, chính là ngày hôm qua khi hắn rời khỏi phòng Tửu Quỷ thì Tửu Quỷ đưa cho hắn. Cán và chuôi chủy thủ liền với nhau, toàn thân xanh đen, cán đao được bọc bằng một lớp vải dày, xem như chuôi. Mới nhìn qua thì thanh chủy thủ này cũng rất khó coi, có lẽ vứt ở bên đường thì chỉ có những người nhặt sắt vụn mới nguyện ý nhặt nó lên. Nhưng khi Sở Nguyên vừa lấy được thanh chủy thủ đó thì thích nó mê mẩn cả người. Cũng không phải nó có bền ngoài bắt mắt, mà bởi vì khi cầm chủy thủ trong tay thì bàn tay cầm nó ẩn ẩn cảm giác một cổ băng hàn khí tức. Sở Nguyên biết, thanh đao thoạt nhìn không ra gì, nhưng tuyệt không phải vật bình thường.

Hết chương 275

Chương 276 - Thân phận của sát thủ (thượng)

Dịch: workman - biên tập: Quy_Le

"Trương Thượng Lâu, nam, 43 tuổi, thành phố Tây Châu, Phượng Vũ lộ ......"

Sở Nguyên bỏ quyển sổ đăng ký xuống hỏi: "Khẩu âm của hắn như thế nào?"

Cô phục vụ Tiểu Viện lắc lắc đầu mờ mịt, Trương Thượng Lâu đăng ký một phòng ở đây ngày hôm trước. Mặc dù ngày hôm trước cũng là nàng trực ban, nhưng mỗi ngày cần phải tiếp đãi nhiều khách như vậy, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này cả. Nàng đưa mắt nhìn về phía bảo vệ Trương Hiển, bây giờ cũng chỉ có Trương Hiển mới vừa mới nói chuyện với người kia là biết thôi.

Trương Hiển ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tiếng Trung Quốc rất thuần chánh."

Diệp Tiêu biết Sở Nguyên muốn hỏi cái gì, lập tức hỏi thêm: "Có khẩu âm địa phương nào không?"

Trương Hiển lắc đầu nói: "Không có."

Sở Nguyên lại hỏi tiếp: "Hắn phát âm lưỡi thẳng hay lưỡi cong?"

Trương Hiển đáp: "Lưỡi thẳng."

Diệp Tiêu truy vấn: "Ngươi xác định chứ?"

Trương Hỉ đáp rất khẳng định: " Đương nhiên, hắn nói tiếng Trung Quốc còn chuẩn hơn cả ta ấy chứ."

Diệp Tiêu nói: "Tây Châu nằm ở phương bắc, người phương bắc có thói quen nói cong lưỡi, nhất là khẩu âm Tây Châu lại rất nặng. Xem ra tư liệu đăng ký là giả rồi."

Cảnh sát đi theo Diệp Tiêu xen vào nói: " Cũng tùy người thôi. Người phương bắc cũng có rất nhiều vùng phát âm lưỡi thẳng chứ?"

Diệp Tiêu cười nói: "Có lẽ cũng có thể không nhất định tất cả đều thói quen phát âm lưỡi cong, nhưng tất cả người vùng xung quanh Tây Châu khi nói chuyện khẳng định đều có khẩu âm địa phương rất nặng, loại thói quen này được truyền đời, không thể sửa được."

Cảnh sát trẻ tuổi đó nhíu mày nói: "Nói như vậy tư liệu đăng ký là giả rồi. Nhưng tại sao hắn lại dùng đăng kí Tây Châu? Loại nói dối này rất dễ dàng phát hiện mà."

Diệp Tiêu cười nói hơi thần bí: "Có rất nhiều giả thuyết có thể đúng, nhưng khả năng lớn nhất chỉ có một." Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Sở Nguyên.

Sở Nguyên gạt mớ tài liệu sang một bên nói lạnh lùng: "Người làm giả thân phận cho hắn có thể không quen thuộc với phương bắc. Nhất là vùng Tây Châu." Nói xong những lời này, Sở Nguyên lại xoa xoa trán, xem ra muốn phủ quyết ý nghĩ mình vừa rồi.

Diệp Tiêu khẽ gật đầu, lại bổ sung nói: "Rất có thể người nọ căn bản chưa từng tới Tây Châu, do đó cũng không biết khẩu âm của dân vùng Tây Châu rất nặng."

Tên cảnh sát giật mình hiểu ra nói: "Nói như vậy thì tên Trương Thượng Lâu này và tên làm giả thân phận cho hắn là người nam phương."

"Đúng!" Diệp Tiêu đồng ý nói: "Khả năng này rất lớn."

Sở Nguyên lắc đầu nói: "Người làm giả thân phận cho hắn còn chưa thể xác định được, có lẽ là người phía nam chưa tới phương bắc, nên không quen thuộc với người Tây Châu phương bắc. Cũng rất có thể người nọ biết, nhưng do gấp gáp quá, chỉ có thể tìm được một cái thân phận Tây Châu xài tạm. Hắn sở dĩ lựa chọn Tây Châu, khẳng định là chứng minh nhân dân ở đó rất dễ làm."

Diệp Tiêu sửng sốt một chút, lập tức nói: "Bình Đầu. Ngươi lập tức điều tra trên sổ đăng ký về tên và địa chỉ của người này xem có phù hợp hay không."

"Rõ!" Bình Đầu liền xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại. Hắn căn bản không cần chạy về phòng cảnh sát để tìm thông tin, bây giờ là thời đại kỹ thuật số mà, chỉ dùng điện thoại là có thể tìm được kết quả mong muốn.

Sau khi Bình Đầu rời khỏi đây, Diệp Tiêu hỏi: "Ta đoán Trương Thượng Lâu này hẳn là người nam phương?"

Sở Nguyên lắc đầu nói: "Sát thủ hợp cách phải tự trang bị cho mình những kiến thức thập phần quen thuộc với phạm vi hoạt động. Mỗi một loại ngôn ngữ địa phương phải hiểu được hết, có như vậy mới có thể cam đoan không làm cho người khác hoài nghi."

Diệp Tiêu kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Nguyên, nói: "Không hiểu lắm!"

Sở Nguyên giải thích: "Mặc kệ Trương Thượng Lâu có phải là người nam phương hay không, trước khi hắn hành động nhất định phải điều tra một chút về cái thân phận giả của mình trước nhằm quen thuộc với nó, để mình có thể ẩn dấu hoàn toàn. Nếu không một khi gặp phải người địa phương đó, nói ra vài câu địa phương, ngươi chẳng những không được, hoặc là nghe không hiểu. Sẽ bại lộ mình ngay. Đây là yêu cầu cơ bản nhất của nghề đặc công, gián điệp và sát thủ."

Diệp Tiêu nói: "Nhưng hắn đã lộ ra mã cước rồi."

"Sát thủ Trung Quốc phân chia khu vực rất rõ ràng, người nam phương nhân bình thường chỉ ở hoạt động nam phương, người phương bắc bình thường cũng chỉ tại phương bắc hoạt động. Nếu sát thủ nam phương muốn làm việc ở phương bắc, khẳng định phải quen thuộc khẩu âm phương bắc trước. Tương tự, sát thủ phương bắc đi nam phương, cũng khẳng định phải quen thuộc với khẩu âm nơi đó. Giới sát thủ có rất nhiều quy tắc, một sát thủ chuyên nghiệp hợp cách nếu cảm thấy mình làm không được, thì bình thường sẽ không tùy tiện lấy hợp đồng như vậy. Dù sao tiền lời cũng không quan trọng bằng mạng sống."

Diệp Tiêu cười nói: " Ngươi không ngờ biết nhiều chuyện về giới sát thủ như vậy, nếu không phải biết ngươi thân phận. Ta còn cho ngươi cũng là một sát thủ."

Sở Nguyên nở nụ cười lạnh lùng, chỉ là nhếch mép lên thôi. Sự thật là hắn quả thật là một sát thủ. Nhưng lại là một ông vua sát thủ. Mặc dù không nhớ rõ chuyện trước kia nữa, nhưng vừa rồi hắn giải thích về sát thủ đều là từ trong trí nhớ mình vọt ra giống như hắn vốn phải biết việc này.

Diệp Tiêu lại hỏi: "Nhưng bây giờ giới sát thủ rất hỗn loạn. Có thể nảy sinh ra những sát thủ mới không biết qui củ hay không?"

Sở Nguyên lắc đầu nói: "Không đâu. Kỹ thuật bắn súng và tác phong cẩn thận của hắn chứng tỏ hắn rất có kinh nghiệm, khẳng định là một sát thủ đã làm việc lâu năm, không có khả năng không biết quy tắc này."

"Bắn súng?" Diệp Tiêu giật mình nói: "Bắn súng gì cơ?"

Sở Nguyên không trả lời hắn, mà tiếp tục nói: "Mặc kệ hắn hoạt động ở nam hay bắc, chỉ cần một sát thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm của Trung Quốc, sẽ không phạm vào sai lầm không điều tra trước."

"Nhưng Trương Thượng Lâu tại sao ......"

"Hắn không có cơ hội." Sở Nguyên nói: "Hắn nhận được nhiệm vụ là lập tức chạy đến, cũng được một người nào đó trang bị cho một thân phận giả. Có thể là trước khi chuẩn bị điều tra thì mục tiêu vừa lúc xuất hiện. Hoặc là hắn biết, nhưng không có thời gian làm quen với khẩu âm Tây Châu hoặc nguyên nhân khác, khiến cho hắn không thể điều tra rõ ràng hoặc là nắm được khẩu âm Tây Châu trước khi ra tay."

"Từ từ, từ từ." Diệp Tiêu giơ hai tay lên nói: " Để ta sắp xếp lại một chút. Phương bắc mọi người chúng ta đều biết người Tây Châu có khẩu âm rất nặng. Một sát thủ chuyện nghiệp có kinh nghiệm không có khả năng không biết. Như vậy hắn hẳn là một người nam phương, hơn nữa đối với phương bắc, nhất là vùng Tây Châu cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ngươi vừa rồi còn nói một sát thủ có kinh nghiệm, không có khả năng làm việc mà không điều tra trước nếu không sẽ không làm nhiệm vụ đó, vậy Trương Thượng Lâu tại sao lại phạm sai lầm như vậy?"

Sở Nguyên nói: "Cách giải thích duy nhất, hắn không phải là người Trung Quốc."

"A?" Miệng Diệp Tiêu há thành hình chữ "O" thật to, hỏi: "Hắn không phải là người Trung Quốc?"

Không chỉ Diệp Tiêu, mọi người trong phòng đều nhìn hắn vẻ không tin. Chỉ bằng đối phương nói một hai câu, mà suy đoán được nhiều như vậy, thậm chí còn bảo là người ta không phải là người Trung Quốc thì đúng là phức tạp. Việc này quả là có lý luận rất cao siêu? Bọn họ đã gặp rất nhiều người có IQ cao, nhưng nếu Sở Nguyên nói là thật, thì IQ của hắn rốt cuộc cao đến trình độ nào đây.

Sở Nguyên tiếp tục nói: "Nếu ta suy đoán không sai, Trương Thượng Lâu hẳn là một người thụôc một tổ chức nước ngoài. Tổ chức đó nhận được nhiệm vụ ám sát này, phái Trương Thượng Lâu vào Trung Quốc chấp hành. Trương Thượng Lâu nói ngôn ngữ Trung Quốc rất thuần chánh, nhưng có thể trong lúc nhất thời không nắm được khẩu âm Tây Châu. Do đó mới có thể phạm sai lầm như thế. Hoặc là thời gian của hắn quá gấp, vừa lấy được thân phận chứng minh của mình, đã lập tức bắt đầu hành động, nên căn bản không có thời gian đi điều tra những thói quen trên thân phận giả của mình."

Diệp Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu đây là một tổ chức, vậy làm sao lại phạm phải sai lầm? Bọn họ có thể lựa chọn những vùng nào đó có khẩu âm rất gần với giọng của hắn để làm giả chứng minh."

Sở Nguyên lắc đầu nói: "Tiếng Trung Quốc chuẩn là tiếng Bắc Kinh. Những vùng chung quanh Bắc Kinh đều được quản lý chứng minh thư rất chặt chẽ. Bọn họ lựa chọn Tây Châu có thể là do có quan hệ với vài tổ chức xã hội đen ở đó, hoặc là ở đó quản lý thân phận rất lỏng lẻo, ngươi có thể kiểm tra một chút, ta có thể cam đoan chứng minh thư của hắn là thật đó."

Có lẽ để chứng minh cho suy đoán của Sở Nguyên, hắn vừa nói xong không bao lâu, Bình Đầu đã đẩy cửa đi vào, nói: "Tổ trưởng, đã xác nhận rồi, chứng minh thư của Trương Thượng Lâu là thật. Hơn nữa......" Hắn đưa ra một mảnh giấy, nói: " Ta vừa rồi nhờ họ truyền vào máy của tửu điếm đó, ảnh phù hợp với người."

Diệp Tiêu tiếp nhận, xem một chút rồi đưa cho Sở Nguyên.

Sở Nguyên tùy tiện nhìn một cái rồi trả lại cho Diệp Tiêu, hỏi: "Sổ hộ khẩu của ai, hắn nhập vào sổ lúc nào?"

Bình Đầu kêu khẽ một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết việc này sao? Chủ hộ tên là Đinh Hải Xuyên, nhà của hắn một tuần trước đã bán cho Trương Thượng Lâu. Ta kiểm tra thấy lúc đó bản thân Trương Thượng Lâu không hề xuất hiện, tất cả thủ tục đều là do chủ hộ một mình làm hết."

Diệp Tiêu khẽ gật đầu. Nói: "Bình đầu, bảo các huynh đệ liên lạc với cảnh sát đia phương Tây Châu,kiểm tra xem có dấu vết về các hoạt động của Trương Thượng Lâu."

"Rõ!" Bình đầu lên tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Diệp Tiêu hướng Sở Nguyên đưa lên ngón cái, cười khổ nói: "Ngươi thật lợi hại."

Hai mắt Sở Nguyên vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, nói bình thản: "Rốt cuộc làm sao mới làm được đây, phải nghĩ biện pháp gắn máy nghe lén vào phòng hắn khi hắn vẫn chưa đi khỏi đây."

Diệp Tiêu cũng vuốt cằm tự nhủ: "Vừa rồi Trương Hiển đi một lần rồi, nếu đi nữa chỉ sợ đả thảo kinh xà ...... rốt cuộc có biện pháp gì tốt để có thể lừa hắn?"

Nói đến đây thì Diệp Tiêu phát hiện Sở Nguyên đang quay đầu nhìn hắn. Hắn sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý trong ánh mắt Sở Nguyên, hắn chỉ vào cái mũi mình giật mình nói: "Ta?"

Chương 277 - Thân phận của sát thủ (trung)

Dịch: workman - biên tập: Quy_Le

"Cộc! Cộc!"

"Mở cửa, mở cửa! Cảnh sát kiểm tra phòng!"

Hai mươi phút sau, một đội mặc đồng phục cảnh sát tiến vào tửu điếm, từng gian phòng đều tiến hành kiểm tra đăng kí và chứng minh thư. Vừa mới tra được bốn phòng, đã bắt được nam nữ đang "Làm việc". Bây giờ tỷ lệ nam nữ thuê phòng theo giờ rất cao, đạt năm mươi phần trăm trở lên.

Bên trong phòng bảo vệ, Thang Lâm vẻ mặt đau khổ ngồi trước màn hình giám thị.

Diệp Tiêu ngồi bên cạnh hắn, vỗ vai hắn an ủi nói: "Lão Thang, xuất lực vì quốc gia thôi. Quang vinh đó."

"Đánh rắm!" Thang Lâm không khỏi tức giận nói: "Ngươi quang vinh thôi, còn ta chịu mắng chửi."

Diệp Tiêu cười nói: "Yên tâm, Đại lão bản của ngươi Long Hải Du có quan hệ với cục trưởng của chúng ta không tệ lắm, việc này cục trưởng của chúng ta sẽ giải thích với hắn."

Sở Nguyên ngồi một bên đồng dạng nhìn chăm chú vào màn hình giám thị quay đầu lại nói: "Long Hải Du?"

Diệp Tiêu nói: "Đúng vậy! Long Hải tửu điếm này là sản nghiệp riêng của tổng tài Long Duyên tập đoàn, Long Hải Du. Long Hải Du cũng là tứ đại gia tộc ở kinh thành, là người của Long gia."

Sở Nguyên khẽ nhíu mày, lập tức lại lắc đầu, hướng mắt nhìn vào màn hình giám thị.

Trên màn hình thấy đám cảnh sát cứ tiếp tục đi từng phòng từng phòng một, tạm thời còn chưa tới phòng số 317, Diệp Tiêu cảm thấy tạm thời rảnh rỗi, đi đến bên người Sở Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Ai, ngươi hẳn là không phải nhân viên đơn giản ở quốc vụ viện? Tại sao ngươi chỉ gọi một cú điện thoại, mà cục trưởng của chúng ta phải làm theo ngay lập tức? Còn đặc biệt đưa ra lệnh lục soát nữa? Ngươi rốt cuộc có địa vị gì?"

Sở Nguyên rất đơn giản nói: "Quốc vụ viện."

Diệp Tiêu cười cười, cũng không truy vấn nữa. Hắn mới chừng này tuổi đã được ngồi lên cái ghế đại đội trưởng, tự nhiên cũng biết cách phải xử sự. Biểu hiện của Sở Nguyên thật sự quá xuất chúng, chỉ bằng vaod một hai câu của người khác đã có thể nói lên toàn bộ sơ hở của đối phương. Việc này quyết không phải một người thường có khả năng làm được. Hơn nữa hắn chỉ gọi một cú điện thoại, lão cục trưởng ngoan cố của Diệp Tiêu không ngờ còn đặc biệt phái ra một đội đi tới phối hợp. Còn đem theo một cái lệnh kiểm tra nữa chứ. Đủ thứ dấu hiệu đủ để hiển thị thân phận của Sở Nguyên tuyệt không bình thường. Ít nhất cũng không thuần túy chỉ làm một nhân viên quèn trong quốc vụ viện.

Lúc này Sở Nguyên hất cằm hướng về màn hình, nói: "Sắp đến phòng 317 rồi."

Diệp Tiêu cười nói: " Biết rồi, xem ta lên nhé." Nói rồi, hắn đứng bật dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng 317, Diệp Tiêu gõ cửa phòng. Một trung niên nam tử mở cửa phòng nhìn hắn, hỏi: "Chuyện gì?" Vừa nói chuyện mắt của hắn thỉnh thoảng liếc ra phía ngoài nơi có một đám cảnh sát đang đứng ở cửa phòng.

Diệp Tiêu cười nói: "Không có gì. Kiểm tra thường xuyên thôi." Nói rồi cũng mặc kệ đối phương có phản đối không, trực tiếp tiến thẳng vào trong phòng. Bình Đầu và một cảnh sát khác cũng lập tức chen vào theo.

Trương Thượng Lâu hơi nhíu mày một chút. Rồi cũng không quan tâm nữa, xoay người đi vào phòng xong ngồi trên một cái giường, nói: "Kiểm tra cái gì?"

"Làm phiền ngươi hợp tác một chút, đưa chứng minh thư cho chúng tôi, chúng tôi muốn kiểm tra đăng ký." Diệp Tiêu vừa nói, vừa ra vẻ hâm mộ nhìn chung quanh phòng. Đây là một gian phòng tiêu chuẩn, từ đại môn đi vào, bên trái là phòng vệ sinh, bên phải là tủ quần áo, đi vào nữa chỉ có một phòng, có một cái giường đôi, một cái bàn, một TV và một máy vi tính. Cả phòng bài thiết rất tiêu chuẩn.

Trương Thượng Lâu móc bóp đưa chứng minh thư ra cho Bình Đầu, hỏi: "Kiểm tra cái gì? Cứ làm như là chiến tranh vậy?"

Diệp Tiêu cười nói: "Không có gì. Chúng ta chỉ nhận được tin báo, có người ở tửu điếm này tiến hành giao dịch ma túy. Nhưng chúng ta lại không biết phòng nào cả. Đành phải tra xét từng gian một."

Trương Thượng Lâu "À!" một tiếng, nét mặt cau có nghi hoặc dần dần dãn ra.

Diệp Tiêu mở tủ quần áo. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, phía dưới còn có một cái túi da. Hắn quay đầu hướng Trương Thượng Lâu hỏi: "Trong túi này là cái gì?"

"À! Mấy thứ tư liệu làm hợp đồng thôi."

Diệp Tiêu hướng cái túi lắc lắc đầu nói: "Xin mở xem?"

Trương Thượng Lâu cười cười nói: "Đương nhiên." Sau đó đến cái tủ mở túi đó ra. Mở khóa ra, thấy bên trong quả nhiên để toàn là tài liệu.

Diệp Tiêu chỉ tùy ý nhìn qua rồi trả lại.

Trương Thượng Lâu hỏi: "Ở đây chắc chắn không có ma túy đâu, ngài cảnh sát ạ."

Diệp Tiêu lấy ra tư liệu đăng ký từ tay Bình Đầu nhìn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#long
Ẩn QC