Nghe xem! Là thời gian đang hát 69-74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải chứ? Sinh rồi?"

"Ừ, cậu không đến thăm tớ sao?"

"Ở bệnh viện hay là ở nhà? Sinh cái gì vậy?" Vương Thiến Thiến lại lấy lại tinh thần, đã lâu như vậy không cần cố kỵ gì mà nói lung tung.

Lí Nam bị cô hỏi đến dở khóc dở cười, nửa ngày mới trả lời: "Quái vật tí hon, chiều Tống Nhiên cũng định lại đây, hai cậu cùng nhau đến đây đi, tớ đang ở nhà."

Chương 73. Càng ngày càng tốt

Vương Thiến Thiến gặp Tống Nhiên, lại bị hoảng sợ, Tống Nhiên trước mắt đó dáng người trở nên đẹp đến mức không còn gì để nói, điện nước đầy đủ, không chỉ như vậy, còn thon thả hơn cả trước đây, làn ra rất tốt, nhất là khi Vương Thiến Thiến thấy cậu ấy bước vài bước về phía mình, khí thế mạnh mẽ không nói nên lời. Mà hôm nay Tống Nhiên vẫn là kết hợp áo khoác dài và bốt , gió khẽ phất qua mái tóc dài của cậu ấy, xa xa thấy Vương Thiến Thiến chờ ở đó, khẽ cong khóe miệng mỉm cười. Trong lòng Vương Thiến Thiến cảm thán, đây tuyệt đối là phong thái của ngự tỷ nha! 

Nhưng mà Tống Nhiên vừa mở miệng, vẫn là tính chất ngốc nghếch không chạy đi đâu được....... "Thiến Thiến........ Làm sao bây giờ? Đồ tớ mua cho con Lí Nam đã để quên trên taxi rồi, tớ không nhớ biển số xe.........."

".........." Vương Thiến Thiến lập tức thu lại phát ngôn ngự tỷ kia. "Không sao đâu, còn thời gian, chúng ta đi mua lại........"

Đợi đến nhà của Lí Nam, chỉ có Lí Nam và mẹ của cậu ấy ở đó, chồng cậu ấy đã đi làm. Đứa nhỏ kia cũng đã hơn một tháng, là con gái, cho nên nói là quái vật tí hon.

Vương Thiến Thiến thích trẻ con, đương nhiên là giai đoạn trẻ con dưới 4 tuổi mới thích, con nít hơn 4 tuổi không biết vì sao luôn gào thét, có đôi khi Vương Thiến Thiến cũng phải lo lắng đứa nhóc này có thể gào thét đến phá hỏng cổ họng luôn rồi không. Cho nên cô đặc biệt thích những đứa bé không biết nói, không biết chạy, có thể để cho cô ôm giống búp bê như thế này. Cô nhìn đứa bé kia, khuôn mặt nó giống cha, làn da trắng lại giống Lí Nam, nếu là con trai, nhất định là rất điển trai, cô nghĩ như vậy, vì thế hỏi Lí Nam: "Cậu chắc chắn là con gái?"

"Nói nhảm!" Lí Nam nằm trên giường gặm táo.

Vương Thiến Thiến thừa dịp mẹ Lí Nam đi ra ngoài, lén mở tã đứa bé nhìn nhìn, ồ, quả thực là con gái.

Không đợi cô tiếp tục phát biểu câu gì, Tống Nhiên mở miệng phê bình cô trước: "Trẻ con cũng có nhân quyền, sao cậu có thể như vậy? Không được nó cho phép đã nhìn lén cơ thể nó, cái đó và hành vi của lưu manh có gì khác nhau?"

Vương Thiến Thiến đặt đứa bé kia lại trên giường, quay đầu lại nói với Tống Nhiên: "Cô giáo Tống, tốt xấu gì tớ cũng là dì của nó, nhìn một chút thì có sao đâu? Mà nói, cũng không phải là tớ nhìn lén, rõ ràng là nhìn một cách quang minh chính đại, không phải cậu cũng nhìn sao?" Thấy Tống Nhiên bị cô nói đến á khẩu, cô lại nói tiếp với Lí Nam: "Con bé của cậu sau này lớn lên chắc chắn là một T đẹp trai, đến lúc đó chắc phải làm cho nhiều cô gái đau lòng nha......."

Lí Nam nghe xong, vội để quả táo trong tay xuống, ôm con vào trong ngực, "Sau này tớ phải để cho con bé nhà tớ cách xa cậu một chút......"

Người khác sinh con, nằm mười ngày nửa tháng cũng tính là lâu rồi, Lí Nam này, hơn một tháng, vẫn còn nằm trên giường.

Tống Nhiên nói: "Đồng nghiệp tớ sinh con xong tự mình đi ra bệnh viện, Lí Nam cậu cũng quá yếu ớt rồi."

Vương Thiến Thiến cũng nói: "Nếu đây là xã hội cũ, sinh con xong đã phải xuống giường làm việc rồi......"

Không ngờ, hai người lần này không bị Lí Nam liếc nhìn khinh bỉ, mà thái độ của Lí Nam khác thường, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói: "Không phải là cơ thể người ta không tốt lắm sao, hơn nữa lúc sinh nó, chịu không ít khổ sở, haiz, sau này lớn lên còn không biết sẽ phải khổ sở như thế nào nữa đây." Cậu ấy vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, trong mắt hiện ra sự yêu thương.

Vương Thiến Thiến cảm thấy được, tên này, làm mẹ rồi, đã thay đổi. Không biết con của Hướng Nghiên sau này, sẽ như thế nào nhỉ? Tưởng tượng đến Hướng Nghiên, lại nghĩ đến chị ấy có thể sẽ kết hôn với Liêu Kiệt, Vương Thiến Thiến lại nhăn mặt nhíu mày.

"Nghĩ gì vậy? Gần đây công việc mệt lắm sao?" Lí Nam hỏi.

Vương Thiến Thiến mới phục hồi tinh thần lại, "Tàm tạm, cậu biết đó tớ vừa lên chức quản lý, nghiệp vụ vẫn chưa thông thạo, rất nhiều thứ phải liên kết trên dưới lại mới được."

"Nhìn ra được, thấy đôi mắt thâm quần kia của cậu, ở doanh nghiệp nhà nước không tốt chính là chỗ ấy." Lại hỏi Tống Nhiên, "Trường học thế nào? Có học trò nào theo đuổi cậu không đấy?"

Tống Nhiên cúi đầu cười, "Tớ mới không nghĩ đến tình yêu thầy trò, học sinh cũng quá nhỏ. Nhưng mà, có thể ở lại trường học làm việc quả thật làm cho tớ rất vui, cuối cùng tớ cũng có thể xem hết sách ở thư viện rồi."

Hai người còn lại cũng không ngoài ý muốn bị cậu ấy làm cho không còn gì để nói, tên Tống Nhiên cố chấp này, chuyện cậu ấy đã hạ quyết tâm phải làm, luôn dùng tất cả mọi cách để đạt được. Giống như chuyện đọc sách ở thư viện vậy, lúc đầu tất cả mọi người sẽ cảm thấy rất buồn cười, qua một lúc lâu, cũng không khỏi khâm phục nghị lực của cậu ấy. Đồng thời, cũng hiểu được, con người nên sống như vậy, mới xem là chân chính hưởng thụ ý nghĩa của cuộc sống. Có mục tiêu, nỗ lực thực hiện, không ngừng cố gắng để đạt được vui vẻ.

Tống Nhiên cầm lấy món đồ chơi của đứa bé lên nghịch, Lí Nam lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Vương Thiến Thiến, "Lúc đi học tớ đã cảm thấy được cậu có chút thông minh, như là nói thi cử, cậu từ đó đến giờ đều là mấy ngày cuối cùng mới ôn tập, lại luôn thi tốt hơn tớ. Khi đó tớ cảm thấy được cậu chỉ có cái miệng, làm việc không dựa vào bài bản, không nghĩ tới cậu đột nhiên tiến bộ như vậy, thật đúng là làm cho tớ không thích ứng kịp....."

Vương Thiến Thiến cười nói: "Cũng không còn nhỏ nữa, tớ cũng không thể cứ mãi lông bông như vậy chứ? Cậu xem mỗi người bọn cậu, trải qua cuộc sống rất suôn sẻ thuận lợi, nếu tớ không mau chóng đuổi kịp tiến độ của tổ chức, sẽ bị đồng bào nhân dân khinh thường rồi."

"Ai da~ lãnh đạo nói chuyện à?"

"Ha ha, đùa một tí, rất bình lặng, đến chính tớ có đôi khi cũng không thích ứng được."

Lí Nam biết sự thay đổi của Vương Thiến Thiến, ít nhiều cũng có liên quan đến Hướng Nghiên, bèn không đề cập đến chuyện này nữa, sợ Vương Thiến Thiến nghĩ đến sẽ đau buồn, đành phải chuyển đề tài lên chuyện công việc, "Cậu xem tớ ở cơ quan này, không muốn cầu tiến, lại nghỉ sinh, cũng không biết trung cấp khi nào thì mới có thể qua được, nghĩ đến chuyện muốn đổi công tác đến doanh nghiệp tư, cũng phải lo trước lo sau."

"Đổi công tác? Không phải chỗ hiện tại này của cậu rất tốt sao?"

"Bên này không gian phát triển quá nhỏ, tớ vẫn muốn nhìn ra bên ngoài, nhưng vốn liếng không đủ, giống như cậu vậy thật tốt, nếu đến doanh nghiệp tư, đãi ngộ chắc chắn không cùng cấp bậc với hiện giờ đâu."

"Tớ? Tớ vẫn chưa nghĩ đến, nhưng sao cậu lại không đến công ty của chồng cậu? Trong ngoài đều nắm giữ quyền tài chính không phải càng tốt sao?"

"Tớ mới không đi làm công cho anh ấy, bây giờ đến công ty anh ấy, tốt xấu gì tớ cũng là bà chủ, nếu đi quản lý tài vụ cho anh ấy, vậy sẽ bị giáng cấp thẳng xuống làm quản lý tài vụ, sẽ bị lỗ."

Đột nhiên em bé khóc lên, Tống Nhiên đoán là đói bụng, Lí Nam vội bế lấy cho bú sữa, Vương Thiến Thiến xoay người đứng lên đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh.

Kỳ thật qua cuộc nói chuyện với Lí Nam vừa rồi cô có chút bị đả động, doanh nghiệp tư nhân lên chức bằng năng lực, cơ hội quả thật hơn doanh nghiệp nhà nước nhiều. Hơn nữa, mỗi bước đi của cô trước giờ đều theo vào sự an bài của Vương trưởng khoa, là bởi vì cô biết bản thân mình không làm được gì, không có bản lĩnh, bây giờ, giấy chứng nhận có, cô còn khuyết điểm là kinh nghiệm mà thôi.

Cô tin tưởng tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn, có một ngày, bất luận là Hướng Nghiên hay là Liêu Kiệt, đều sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

.

.

.

Tết đến trong lúc dòng họ tụ họp, cháu gái Tinh Tinh của Vương Thiến Thiến dĩ nhiên cũng đã lớn thành một cô gái, hiện giờ cũng đã lên đại học. Ăn cơm xong, Tinh Tinh đột nhiên nói với cô: "Cô, phòng kí túc của bọn cháu có một cô gái rất đẹp trai, bọn họ nói cậu ấy là T, bình thường cậu ấy cũng không mặc nội y."

Vương Thiến Thiến vừa nghe từ "T", không khỏi nhíu nhíu mày, hiện giờ từ này đã thông dụng đến mức nhà nhà đều biết rồi sao?

Tinh Tinh lại hỏi: "Cô, cô có biết T là gì không?"

Vương Thiến Thiến giả ngu: "T là cái gì?"

"Ôi trời, thật ngốc, chính là Tomboy, con gái mà giống như là con trai đó." Cô nhóc khinh thường liếc nhìn Vương Thiến Thiến một cái.

"Ồ, vậy thì sao?" Vương Thiến Thiến tiếp tục giả ngu.

"Thì ra cậu ấy thích con gái."

"Cháu cách xa cậu ấy ra một chút."

Tinh Tinh làm ra vẻ không hiểu, "Vì sao, cháu cảm thấy cậu ấy rất thú vị."

"Tóm lại, cách xa người kiểu này ra một chút....." Trong nhà đã có một Vương Thiến Thiến như vậy, cô không muốn cháu gái cũng giống như cô.

Tinh Tinh bỗng nhiên cười sặc sụa, "Ha ha! Cô, hiện giờ đã là thời đại nào rồi, sao cô còn kỳ thị xu hướng tính dục của người ta nha? Hơn nữa, cháu và cậu ấy chỉ là bạn, cũng không có gì, cô không cần phải lo lắng."

Cái gì? Xu hướng tính dục? Vương Thiến Thiến không thể bình tĩnh: "Cái con nhóc này, học ở đâu ra nhiều từ ngữ lung tung như vậy."

Tinh Tinh oan ức thè lưỡi, "Cô, cháu cảm thấy được ở trong nhà này chỉ duy nhất hai chúng ta là cùng ngôn ngữ, kết quả cô cũng vậy, haiz......"

"Lần tới lúc cháu về trường, cô đưa cháu đi." Có một người bạn cùng phòng nguy hiểm như vậy, tỷ lệ con nhóc này bị bẻ cong vượt qua 50%, Vương Thiến Thiến suy nghĩ, nhất định phải bóp chết khi vừa mới nảy sinh mới được.

Đợi đến tháng ba khai giảng, Vương Thiến Thiến đưa Tinh Tinh trở về trường học, vừa khéo Tiểu T kia đã ở trong phòng kí túc.

Tinh Tinh kéo Vương Thiến Thiến, vui vẻ giới thiệu cùng Tiểu T kia: "Đây là cô mình, còn rất trẻ phải không?"

Tiểu T kia rất có lễ phép cười chào hỏi: "Chào cô."

Vương Thiến Thiến bốc hỏa, nhưng trên mặt còn làm ra vẻ bình tĩnh nhã nhặn nói: "Chúng ta cũng không kém mấy tuổi, gọi chị là chị thì được rồi." Một câu cô đưa thẳng cô vào hàng ngũ phụ nữ trung niên. Đây là con nhóc gì nha?

"Vậy...... kêu chị, không phải là thua một thế hệ hay sao?" Trẻ con bây giờ cũng không dễ lừa gạt như vậy.

Dưới lầu Vương Thiến Thiến từng có một cô bé 5, 6 tuổi, mỗi lần thấy cô đều kêu chị, vì thế cô rất vui vẻ, kết quả có một ngày mẹ đứa bé kia thấy, nghiêm khắc phê bình nó, sau đó đứa bé kia thấy Vương Thiến Thiến đều rất lễ phép kêu dì...... Nhưng mà, trẻ con nhỏ như vậy cũng không tính toán, một cô gái 20 tuổi, cũng xưng hô như vậy, luôn cảm thấy là lạ, Tinh Tinh là từ nhỏ đã gọi, không còn cách nào, nhưng đứa nhỏ trước mắt này.........

"Đương nhiên không thể kêu là chị, vậy không phải vai vế của cháu càng nhỏ hơn sao?" Tinh Tinh xen mồm nói.

Vương Thiến Thiến thở dài, "Quên đi, chỉ là một cái xưng hô, những người trong phòng kí túc của bọn cháu đâu?"

Tiểu T kia thấy sắc mặt của Vương Thiến Thiến không được tốt lắm, nhát gan nói: "Vẫn chưa trở lại......."

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, lại giống như lãnh đạo thị sát đánh giá tỉ mỉ phòng ngủ bọn họ, cuối cùng tầm mắt lại ngừng lại trên người Tiểu T kia. Cô nhóc kia bị cô nhìn đến sợ hãi, đứng lên nói: "Cháu đi lấy nước đây, cô đến đã nửa ngày, cháu cũng quên mất rót nước cho cô........"

Vương Thiến Thiến nghe xong mỉm cười một chút nói: "Tinh Tinh, cháu đi lấy nước."

Tiểu T kia nôn nóng, "Vẫn để cháu đi đi."

"Không sao, để cho Tinh Tinh đi đi, nó giảm cân."

Tinh Tinh không biết hai người kia đang tranh luận cái gì, từ nhỏ đến lớn, con bé vẫn luôn nghe lời của Vương Thiến Thiến, cũng luôn bị sai bảo như vậy, không nói lời nào đã đứng lên đi lấy nước.

Sau đó, Vương Thiến Thiến mới nói với Tiểu T kia: "Chị nghe Tinh Tinh nói chuyện của em......"

"A....... Cô....... Cháu có thể ngắt lời cô một chút được không?" Thấy Vương Thiến Thiến không đáp lời, cô nhóc lại tiếp tục nói: "Mặc dù như vậy rất không lễ phép, nhưng mà, cô đã hiểu lầm, cháu có bạn gái rồi, cháu và Tinh Tinh thật sự không có gì cả!"

Vương Thiến Thiến không nhịn nổi, đột nhiên cười lên tiếng, "Cái cô bé này, chị cũng đã nói gì? Thật ra chị định nhờ em sau này chú ý chuyện học tập của Tinh Tinh nhà chị thôi, con bé đó rất cẩu thả, khả năng tự chăm sóc kém, phải có một người bạn cẩn thận như em vậy mới tốt."

Cô nhóc kia nghe xong xấu hổ cúi đầu.

Vương Thiến Thiến cũng hơi chút an tâm, cô không hy vọng Tinh Tinh đi trên con đường giống cô, nhưng cô hy vọng cuộc sống đại học của Tinh Tinh có thể để lại nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Giống như Lí Nam và Tống Nhiên, mỗi lần nói đến cô và Nguyệt Lượng khi ấy, luôn cười rất vui vẻ.

Lời tác giả: Chị Nghiên Nghiên nói chuyện tôi uy hiếp Tiểu T này, giống như Hán gian vào thôn....

Làm gì có......... Chẳng qua là người lớn quan tâm mà thôi~~

Học tỷ còn mấy chương nữa mới có thể lên đài.

Chương 74. Em thích chính là chị của hiện tại

Có vài sinh viên được phân đến công ty của Vương Thiến Thiến, trong đó có một người do cô hướng dẫn để thực tập nghiệp vụ. Cô gái kia cả ngày theo sát bên cạnh Vương ThiếnThiến, cung kính lễ phép kêu cô là "Sư phụ", dáng vẻ rất hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết là một cô gái rất lanh lợi. Nghe nói là con gái của người phụ trách công ty đối tác nào đó, cho nên phân đến công ty của Vương Thiến Thiến muốn do chính cô dẫn theo thực tập.

Cô nàng tới ngày đầu tiên, Vương Thiến Thiến không thể nhớ được tên cô ấy. Ngày hôm sau, cô nàng tới hơi muộn, sau khi đến công ty mang vẻ mặt áy náy theo sát Vương Thiến Thiến nói: "Xin lỗi, sư phụ, em đến muộn, ngày mai em cam đoan sẽ không đến muộn nữa."

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, định gọi tên của cô ấy, lại phát hiện, ngay cả tên cũng không nhớ được, cô mở miệng hỏi: "À...."

Cô gái vội tiếp lời, "Trịnh Triết."

"Ừ, Trịnh Triết, thực tập mà thôi, em không cần dựa theo thời gian làm việc của bọn chị để gò ép bản thân."

Trịnh Triết vội nói: "Như vậy sao được, cha em nói có thể đi theo chị thực tập là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không được lãng phí thời gian."

Vương Thiến Thiến nghe xong, cười nói: "Lời này của tổng giám đốc Trịnh thật nghiêm trọng, chị nào có lợi hại như vậy."

Trịnh Triết cũng cười nói: "Dù sao em cũng phải chăm chỉ theo chị học tập."

"Đây là tài liệu của cuộc họp chiều nay, em xem trước một chút, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại chị." Vương Thiến Thiến đưa cho cô một tập tài liệu, sau đó bắt đầu bận rộn công việc.

Sau khi Trịnh Triết đến đây, hai người dùng chung một văn phòng, tính cách của Trịnh Triết rất cởi mở, rất thích nói chuyện, lại rất biết nhìn ánh mắt của người khác, lúc cô ấy nói chuyện với Vương Thiến Thiến, luôn có thể dựa vào những biểu cảm nhỏ nhặt của Vương Thiến Thiến để đoán biết độ hứng thú của Vương Thiến Thiến đối với đề tài này, phần lớn có thể đoán đúng tám chín phần. Điểm ấy, ngay cả Vương Thiến Thiến cũng vô cùng tán thưởng.

Có một ngày sau khi nghỉ trưa xong, Trịnh Triết vừa vào văn phòng, thấy Vương Thiến Thiến đang ngồi ngẩn người nhìn tách cà phê. Cô ấy không nói chuyện, im lặng trở về ngồi vào vị trí của mình, tùy tay mở một ít tài liệu ra xem. Qua vài phút, thấy Vương Thiến Thiến vẫn còn đang ngẩn người nhìn tách cà phê, cô ấy nghĩ một chút, nói: "Sư phụ....... Cà phê nguội rồi......"

Lúc này Vương Thiến Thiến mới phục hồi tinh thần lại, "À, không sao." Nói xong nâng tách lên ra vẻ muốn uống.

"Chờ một chút!" Trịnh Triết cắt ngang cô, "Lông mi dính trên mặt, cẩn thận đừng để rơi vào tách."

"Sao? Bên nào?" Vương Thiến Thiến nói xong sờ lên mặt.

Trịnh Triết không nói cho cô, mà đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa tay giúp cô lấy xuống, "Sư phụ, lông mi của chị thật dài, giống như búp bê."

Vương Thiến Thiến xấu hổ khẽ cười, bị một cô nhóc như vậy sờ mặt, cô đột nhiên có chút dè dặt.

Sau khi tan sở, Trịnh Triết vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Sư phụ, nghe nói đối diện vừa mở một nhà hàng món Tứ Xuyên, chúng ta đi thử một chút không? Chị dẫn em theo nửa tháng, em cũng chưa mời chị ăn cơm lần nào, hôm nay được không?"

Vương Thiến Thiến thấy vẻ mặt tràn đầy hào hứng của cô ấy, cũng không tiện từ chối, chỉ nói: "Vừa khéo hôm nay chị không bận gì, đi thử cũng tốt, nhưng mà, bữa này chị mời." Để cho học trò mời ăn cơm, Vương Thiến Thiến thật đúng là cảm thấy không được tự nhiên.

Trịnh Triết còn muốn giành với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến nói tiếp: "Nếu như em cứ muốn mời, vậy bằng không hôm khác đi." Con nít dù sao cũng là con nít, chỉ bị cô uy hiếp một câu nhẹ nhàng như vậy, đã buông tay đầu hàng.

"Vậy được rồi." Trịnh Triết kéo cánh tay của Vương Thiến Thiến, "Em sẽ không khách sáo với sư phụ."

Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn cánh tay bị kéo, cũng không nói gì, cứ để mặc cho Trịnh Triết kéo mình như vậy, vốn những động tác như vậy giữa con gái với nhau thật bình thường , nếu mình có phản ứng quá khích gì ngược lại lại có vẻ không được bình thường. Bị Trịnh Triết kéo tay như thế suốt một đường, Vương Thiến Thiến cứng nhắc đi vào nhà hàng món Tứ Xuyên đối diện công ty kia, sau khi ngồi xuống, cuối cùng cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, Vương Thiến Thiến lại nghe Trịnh Triết nói về những chuyện thú vị trong trường, sau đó Trịnh Triết thỉnh thoảng hỏi cô vài câu về những chuyện lúc cô còn đi học, một bữa cơm ăn đến tâm tình hai người đều vui vẻ. Vương Thiến Thiến đã rất lâu không tán gẫu với ai về chuyện trước đây, máy hát vừa mở, cũng không nhịn được nói nhiều hơn một chút.

"Sư phụ.......... Em vẫn luôn có một câu muốn hỏi chị, những cũng ngại hỏi, sư phụ, chị không có bạn trai sao?" Trịnh Triết thật dè dặt mà mở miệng.

"Không có." Cô đáp thản nhiên. Lấy Trương Thiên Nhất làm lá chắn đã ngày càng yếu ớt, cuối cùng cô chịu không được nữa, cứ dứt khoát nói đã chia tay rồi, bây giờ còn đang trong giai đoạn đau buồn, dùng lý do này để từ chối đối tượng mà người khác giới thiệu cho cô.

"Vì sao?"

"Chỉ là không muốn tìm."

Trịnh Triết không hỏi tiếp nữa, lại chuyển đề tài lên chuyện thực tập của mình, "Còn nửa tháng nửa thực tập xong rồi, cũng không biết tương lai em có thể được nhận vào hay không."

Vương Thiến Thiến mím môi mỉm cười một chút, nói: "Nhìn không ra, em đến công ty không được mấy hôm, cảm tình đối với công ty đã sâu đậm như vậy."

Trịnh Triết kinh ngạc một chút, lập tức nói: "Đó là tự nhiên nha, mỗi đồng nghiệp trong công ty đều hòa nhã như vậy, hơn nữa, sư phụ còn đối với em tốt như vậy, vừa nghĩ đến chuyện tương lai phải rời đi, không biết sẽ đau khổ thế nào."

Kỳ thật nếu sau khi Trịnh Triết tốt nghiệp muốn đến công ty này của Vương Thiến Thiến cũng không phải là chuyện gì khó. Lời này tất cả mọi người đều hiểu được chỉ là nói cho có hình thức, nói hay không kết quả đều giống nhau, thế nhưng nói ra lại làm cho người ta cảm thấy được hưởng thụ. Con người thôi, luôn khó tránh rơi vào khuôn sáo cũ.

Từ sau khi đi ra khỏi quán ăn, Trịnh Triết vẫn còn cảm thán đồ ăn của chỗ này, cả chuyện ăn cơm cùng Vương Thiến Thiến vui vẻ thế nào, nụ cười luôn hiện diện trên mặt.

Hai người vẫn luôn cười nói đi dạo trong buổi đêm, gió xuân ấm áp thổi lên mặt, lúc này đây, Vương Thiến Thiến vì sợ bị kéo tay, cố gắng nới ra một ít khoảng cách.

Lúc qua đường, đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới, Trịnh Triết còn đang cúi đầu cười nói chuyện với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến vội đưa tay ngăn trước người cô ấy, "Cẩn thận!"

Trịnh Triết dừng chân lại, nhìn chiếc xe đã đi xa, lại liếc mắt nhìn cánh tay đang chắn trước người mình, chậm chạp nói câu "cảm ơn". Sau đó, dọc đường lời cô ấy ít lại, tiếng cười cũng trở nên rụt rè, Vương Thiến Thiến còn nghĩ là cô nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC