(14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sảnh khách sạn xinh đẹp được phủ nghịt những con người xa hoa, phù phiếm nhất của đất nước này. Tiếng nhạc bên tai du dương. Những bộ đồ vest lịch lãm, cùng những bộ váy đắt tiền đung đưa.

Tâm điểm của bữa tiệc hôm nay là Lâm Băng cùng với Lưu Giang. Người ta không ngờ được, nàng đại tiểu thư nhà họ Lâm bị người khác coi thường, bị mẹ kế hành hạ, lớn lên lại xinh đẹp chói mắt như thế.

Nếu phải ví như một loài hoa, thì Lâm Băng giống như một đoá phù dung rực rỡ. Cánh hoa mỏng manh, yếu ớt, nhưng thân cây lại chứa đựng sức sống quật cường, cao quý nhưng thuần khiết. Một vị tiểu thư dịu dàng, xinh đẹp nhưng mang theo một nỗi buồn man mác.

Còn Lưu Giang là nhị thiếu gia nhà họ Lưu, nổi tiếng ăn chơi trác táng. Tài của anh thì chưa ai thẩm định được. Nhưng để mà so sánh thì nhà họ Lưu không hề thua kém nhà họ Lâm. Tiền đồ của Lưu Giang không phải tranh giành đấu đá, mà thuộc dạng không làm mà có ăn.

Được đặt giữa sảnh là một bàn Poker đặt rất lớn. Bàn tay trắng muốt như ngọc, móng tay cắt dũa tỉ mỉ, dịu dàng kiêu sa, vuốt lên từng phiến bìa mỏng.

Cao thủ trong những chuyện này phải là Lưu Giang. Hai người trai tài gái sắc, một chín một mười.

Hiện tại trên tấm bàn xanh lá chỉ còn lại ba người chơi. Lưu Giang, Lâm Băng và một vị đại gia khác. Mọi người chơi có thua có thắng, nhưng đa số đều đã bị lỗ hết vào tay hai người họ.

Khi nào bí quá thì Lâm Băng lại dựa vào vai của Lưu Giang, thủ thỉ nũng nịu: "Nhường cho em đi mà...". Thế là lại ăn được một mớ.

"Lâm tiểu thư, Lưu thiếu gia, xin lỗi nhé! Ván này tôi thắng chắc rồi!".

Vị đại gia kia mỉm cười đắc thắng.

Đặt giữa bàn hiện giờ là bốn quân bài: đôi A (A cơ, A chuồn), K cơ, 10 rô.

Lâm Băng quay sang nhìn Lưu Giang. Ánh mắt sáng ngời, khoé miệng nhếch lên. Lâm Băng có hơi lo lắng. Hai người này đều có đồ chơi. Số tiền cược bây giờ đã lên đến hơn 2 triệu đô.

Cô chần chừ nhìn hai lá bài trên tay mình, khẽ hỏi Lưu Giang.

"Anh chắc thắng chứ?".

"Chắc!".

Trên tay Lưu Giang là hai con A còn lại.

"Vậy... nếu em thua... Anh bù tiền thắng vào quỹ cho em nhé!".

Lưu Giang gấp bài, âu yếm ôm mặt cô, cọ mũi. Hơi thuốc nhàn nhạt tản ra khắp nơi.

"Tất nhiên rồi, Băng Băng yêu dấu của anh!".

"Được. Vậy em cược hết!".

Tất cả mọi người đứng xem đều trầm trồ. Số tiền mà cô có được đến giờ là 4 triệu đô. Bên Lưu Giang nhiều nhất, tầm 6 triệu. Vị đại gia kia thì đâu đó 2 triệu.

Những người không liên quan nghe thấy con số kia đều muốn khóc thét. Đây đã là ván cuối rồi. Ai bảo bọn họ càng chơi, tiền cược càng lớn cơ chứ. Cơ bản thì tất cả những người có tiền ở đây đều bị ba người họ vét sạch.

Lâm Băng quả rất thông minh khi tổ chức ra ván bài thế này, chứ ai mà chịu chi cho cái quỹ của cô ? Lòng tốt thì có hạn nhưng ham vui, hư vinh, thích chơi lớn, thì lại có rất nhiều.

Lưu Giang nhanh chóng theo.

Chỉ còn vị đại gia kia. Ông ta cũng đang lưỡng lự. Rốt cuộc thì có con hàng gì mà hai người kia dám cược lớn vậy?

Vào giờ phút này, không phân vân cũng phải phân vân.

"Được rồi, chơi lớn một lần vậy!".

Tay ông hất ra những thẻ chíp xanh đỏ, rớt đầy ra bàn.

Đám người xung quanh đều hú hét la to. Không khí bỗng chốc được đốt lên hừng hực đến nghẹt thở. Mọi người đều đang chờ tiếp viên bốc lên lá bài cuối cùng.

Lá bài phía trên cùng được nhấc ra, đặt vào kế bốn tấm đã lật sẵn. Lâm Băng khẽ cầu nguyện trong lòng. Lưu Giang vuốt đầu cô như đang trấn an một đứa trẻ ngốc.

Giở lên. Thật sự là 10 cơ!

Mọi người hạ bài. Khuôn miệng được tô son đỏ kỹ lưỡng, cuối cùng đã chịu mỉm cười.

"Royal Flush!" - Lâm Băng hạ bài.

Trên tay cô là J và Q cơ.

Vị đại gia kia tiếc nuối. Lưu Giang bị Lâm Băng ôm chặt lấy, quên cả than phiền, đành mỉm cười chiều chuộng.

"Ôi, cô Lâm giỏi thật đấy!".

Hai vị cảnh sát trẻ kia vì ham chơi với hiếu kỳ mà cũng chạy vào trong xem, kéo theo cả vị đội trưởng bàng quang vào cho bằng được. Mấy đứa tân binh mới vào nghề còn nhiệt huyết, Nhiếp Nghi không nỡ dập tắt chúng. Bao nhiêu cảnh âu yếm bày ra trước mắt, không hiểu sao lại làm anh khó chịu.

Vì giả thuyết của bản thân sai ư? Anh đã tin chắc rằng, Lâm Băng vẫn chưa quên được anh.

Giữa lúc mọi người đang nhốn nháo nhất thì một giọng nữ khiêu khích vang lên.

"Chỉ là một đứa mồ côi, bị bố mẹ vứt bỏ! Có gì mà hay ho chứ?!".

Đám đông tách ra, tạo thành một lối đi, hướng đến người đang lớn tiếng. Cô gái kia không hề né tránh, vẻ mặt rất ngông nghênh. Hai má cô ta phúng phính, lớn gấp đôi chiếc cằm và trán, tạo ra tổng thể gương mặt mất cân đối. Môi lớn trề ra, trông như một con cá nóc phồng.

"Nhiều năm không gặp rồi, em gái. Em vẫn như thế nhỉ?".

Lữ Lang, mẹ của Lâm Băng thuộc người có nhan sắc hàng đầu trong giới. Viên Yến là kẻ thứ ba nhưng thật sự còn lâu mới bì được với bà. Sau khi ly dị, Lữ Lang đã tái hôn với Vương Lẫm, sinh ra thêm một đứa con gái. Người này chính là em gái cùng mẹ khác cha của cô, Vương Duẫn.

Số phận rất trêu ngươi. Tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng Vương Duẫn lại được sủng ái khác thường. Lâm Băng bùi ngùi nhận ra, thái độ của một người mẹ đối với con gái, phụ thuộc vào thái độ của người cha đối với đứa bé.

Vương Duẫn không xinh đẹp, không giỏi giang, nhưng là đứa con gái duy nhất của Vương Lẫm.

"Em gái?" - Lữ Lang đứng ngay cạnh bên Vương Duẫn, mở lời trào phúng - "Ai là em gái mày? Tao không nhớ có đứa con gái nào như mày cả!".

Lồng ngực của Lâm Băng như bị ai đó thụi một cú. Từ bé đến lớn, cô luôn cố gắng hơn người. Mục đích để được bố mẹ công nhận. Dù là một người thôi cũng được!

Đám đông được một phen xì xào bàn tán.

Không ngờ có ngày, mẹ ruột đích thân chống lại con gái mình.

"Một đứa con gái như mày mà còn dám nhân danh tiểu thư nhà họ Lâm gây quỹ. Điều đáng ngạc nhiên là tại sao các vị quan khách ở đây cũng dám coi nó như một phần của giới thượng lưu để mà đối đãi được chứ? 12 tuổi đã biết gài bẫy chính mẹ kế của mình, khiến bố mẹ ruột khiếp sợ. Ai còn dám nhận một đứa bé xấu xa, ranh mãnh như vậy làm con chứ?!".

Lâm Băng chớp chớp mắt.

Nhà họ Vương khá thân thiết với nhà họ Viên. Lữ Lang vì chồng mới mà bỏ ra không ít công sức, chơi lại chính con gái ruột của mình.

"Vương phu nhân, đã không thương xin đừng thốt ra lời cay nghiệt như thế!" - Lâm Băng vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh - "Bà đã không còn là người của nhà họ Lâm nữa, tại sao lại nói thay cho nhà họ Lâm? Viên thị là người đã cướp mất chồng bà. Bà ở đây lại nói thay cho người ta, không tự thấy bản thân rất giả tạo sao?".

Lâm Băng chua ngoa như thế, khiến Nhiếp Nghi không nhịn được nhíu mày. Đoá hoa phù dung kia là một đoá hoa có độc!

Đến chính mẹ mình còn dám đem ra bêu rếu trước toàn thiên hạ.

"Mày... mày...".

Lữ Lang nhất thời không nói được thành lời, bị Vương Duẫn đẩy ra sau đứng chắn.

"Lâm Băng, cô đừng ở đó mà nói khích nói bác. Cho cô biết, cái loại người như cô đừng hòng mà ở trong cái giới này, đi lừa lọc tiền của người khác. Tự nhận mình thông minh! Được thôi! Đến đây chơi với tôi!".

Nụ cười trên môi Lâm Băng mỗi lúc một đậm sâu.

Cái quỹ đầu tiên cô thành lập. Thành tích đầu tiên do cô chính tay tạo dựng được, lại bị chính mẹ ruột đi đến phá huỷ.

"Xin hỏi Vương tiểu thư, cô muốn chơi gì?".

"Dễ thôi! Đến đây, chúng ta chơi bốc thăm. Tỉ lệ 50/50, coi mệnh ai tốt hơn ai!".

Lâm Băng biết cái trò này. 50/50, có quỷ mới tin!

"Không cần bốc, nhìn thôi đã biết Vương tiểu thư tốt số hơn tôi rồi. Cô có mẹ, tôi không có. Thế đã được chưa?".

Vương Duẫn cười lớn.

"Nếu chị ăn ở ngay thẳng, không mưu mô xảo quyệt, thì sao phải sợ không có phước đức mà thắng chứ? Chị đã không chơi, chứng tỏ trong lòng chị có điều khuất tất. Hết tống mẹ kế vào tù, bây giờ chị còn là nghi phạm giết người số một. Giới thượng lưu này còn có chỗ cho loại người đê hèn như chị ư?".

Đám đông lại một hồi rôm rả.

Không phải Lâm Băng sợ, cô chỉ không muốn bị cả cái giới này tẩy chay. Đến chừng đó, ai cứu nổi cô đây? Lâm Trung vẫn chưa về!

Mặt Lâm Băng cứng đờ, giật giật.

"Được thôi. Cô muốn cược bao nhiêu?".

"Cược hết số tiền gây quỹ của chị" - Vương Duẫn hống hách nói - "Nếu tôi thắng, toàn bộ số tiền gây quỹ hôm nay chị đừng hòng lấy nữa. Cái quỹ này sập đi là vừa!".

"Vương Duẫn, cô...!".

Lưu Giang bức xúc thay, bị Lâm Băng ngăn lại.

Hơn ai hết, anh hiểu rất rõ. Cái quỹ này là tâm huyết của Lâm Băng từ rất nhiều năm. Mấy năm từ sau vụ án kia, cô đều chắt chiu từng đồng để dựng nên cái quỹ này.

"Lưu Giang, không sao đâu" - Lại quay sang Vương Duẫn - "Cô Vương, cái quỹ này và tôi được cô xem trọng rồi. Cô thật sự có tiền trả ư?".

Vương Duẫn hất cằm.

"Nhà tôi không có gì ngoài tiền!".

Lâm Băng không nén được khinh thường.

"Được, vậy chúng ta chơi!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net