(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Nghi bận gì đó, cho nên không quản cô nữa. Lâm Băng mắc kẹt trong nhà. Hai thanh niên cảnh sát kia không có ý định nơi lỏng.

Là cô chủ động tìm bọn họ trước. Nắm đấm nhỏ lộc cộc gõ lên kính xe. Ô cửa được hạ xuống, cô nói.

"Chúng ta đi shopping có được không?".

Lâm Băng muốn giải thoát khỏi thế giới này một chút. Đáng tiếc, ở đây đến một người bạn cô cũng không có. Lưu Giang còn bận rộn việc kinh doanh, chưa có thời gian xem đến cô.

Hai vị cảnh sát trẻ trung đây chắc hẳn là hai người duy nhất còn lại không nhìn cô với ánh mắt săm soi và ác ý. Thấy Lâm Băng chủ động bắt chuyện, bọn họ rất niềm nở đáp lại.

Cậu cảnh sát lái xe có hơi ngây ngô, tên là A Tả. Cậu ngồi bên cạnh thì lém lỉnh hơn, tên là A Hữu. Thật trùng hợp mà cũng thật độc đáo!

A Tả và A Hữu phần lớn đều rất ngưỡng mộ Lâm Băng. Họ thấy cô hoàn toàn không giống những gì các vị tiền bối trong đồn kể, cũng thật thà, đem những chuyện này, nói hết với cô.

"Có thật là chị đã đem bánh của chị Chính Lan cho Nhiếp đội đem nhúng nước không?".

Trong mắt bọn họ, Lâm Băng đã sớm trở thành nữ thần trong lòng. Cô vừa xinh đẹp, trí thức lại tài giỏi. Nội chuyện điều hành một cái quỹ và xử lý rắc rối trong bữa tiệc kia thôi đã nói lên tất cả.

Tính ra, Lâm Băng thua hai người họ gần 3-4 tuổi gì đó, không hiểu sao bọn họ gọi cô bằng chị. Lâm Băng cũng ngại sửa.

"Câu chuyện bé tẹo này mà cảnh sát các cậu còn nhớ cơ à? Cảnh sát nhỏ nhen..." - Cô lầm bầm than vãn, thừa nhận - "Đúng tôi làm đấy... Lúc đó còn là một đứa con nít, có nhiều chuyện, còn chưa suy nghĩ thấu đáo".

"Còn chuyện chị vu hãm mẹ kế?".

Khoé môi Lâm Băng giật giật.

"Hai người có thực sự muốn đi mua quần áo với tôi không? Làm gì mà hỏi nhiều thế?".

A Tả và A Hữu lần đầu được phú bà dắt đi mua sắm. Ban đầu còn bán tín bán nghi. Đây là món hời từ trên trời rớt xuống hay sao?

Lâm Băng để ý thấy hoàn cảnh hai người họ đều không được tốt, quần áo trên người đều đã sờn cũ một cách khó coi, nên mới đưa ra đề nghị này. Phải mua chuộc họ một chút thì A Tả và A Hữu mới nới lỏng cho cô được.

Lâm Băng coi họ như hai con búp bê di động, tuỳ ý phối đồ để giải khuây, thậm chí còn đưa họ đi cắt tóc, làm mặt.

Trong những món đồ mà cô mua, có những món lương cảnh sát làm cả năm cũng chưa chắc mua được. A Tả và A Hữu sau mấy vòng lượn lờ trong trung tâm thương mại cùng với cô, chưa bao giờ thấy lý tưởng trong lòng mình dễ lung lay thế bao giờ.

Ôm chân phú bà, chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Bước ra khỏi trung tâm thương mại, bọn họ như biến thành một con người hoàn toàn khác. Không dám gọi là đẹp trai, sáng ngời, nhưng đã có dáng dấp của công tử đào hoa.

Tới chiều vẫn rảnh rỗi, Lâm Băng ghé qua công ty.

Điều bất ngờ nhất đang chờ cô ở đây. Chiếc ghế đặt ở giữa phòng làm việc đã bị người khác ngồi mất. Lâm Huy từ lúc nào đã dám ngồi lên chiếc ghế phó tổng của cô vậy?

Hắn đang đung đưa ghế. Hai chân duỗi thẳng, nhàn tản gác ở trên bàn.

Công ty này có ai mà không biết, Lâm Băng ghét nhất bị người khác đụng vào đồ đạc chứ?! Đừng nói đến gác chân.

"Chào!".

Trong lúc Lâm Băng mặt mũi trắng bệch vì tức thì Lâm Huy ngược lại, vô cùng thoải mái.

Cái biểu cảm ất ơ, nhởn nhơ trên mặt hắn luôn có cách khiến người ta phát điên lên được!

Lâm Băng đẩy mạnh cửa kính, đi vào phòng, quát lớn.

"Ai cho anh tự tiện vào đây?".

"Còn có thể là ai được nữa chứ?" - Lâm Huy mỉm cười, rút cây bút đang cài sau tai ra, chồm người ngồi trên bàn, khiêu khích - "Còn không phải là bố tôi ư?".

"Anh..." - Lâm Băng tức đến nghiến răng nghiến lợi - "Tại sao ông ấy không nói với tôi một lời nào?".

Lâm Huy vờ tỏ ra bất ngờ.

"Ô? Vì ông ấy đâu cần phải thế? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn. Bố tôi, không phải bố cô!" - Hắn chậm rãi nhắc lại cho cô nghe.

Đường đường là một đứa trẻ sinh ra có cha mẹ đàng hoàng, Lâm Băng cứ thế bị người ta ném đi, bị nói thành một đứa trẻ mồ côi không hơn không kém.

"Cô không đi làm cả mấy ngày, nghĩ công việc trong công ty là ai làm cho vậy hả? Chưa kể hung khí giết người còn được tìm thấy ở đây? Tin tức lớn thế nếu đến tai truyền thông hay hội đồng quản trị, hậu quả sẽ thành thế nào. Cái não tàn của cô có từng nghĩ qua chưa?".

Mí mắt cô khẽ chớp, cương liệt không để lộ ra nơi mềm yếu ở sâu thẳm đáy lòng.

"Lâm Trung đã cho tôi nghỉ!".

"Thế thì sao nào?" - Lâm Huy nhấn mạnh - "Chủ tịch đã cho phép tôi. Thay. Vị. Trí. Này!".

Hắn ta vừa nói vừa nhấn đầu bút xuống bàn.

Lâm Băng mím môi.

"Gọi bố đến đây! Tôi muốn nghe ông ta nói!".

Lâm Huy bật cười, khinh miệt.

"Cô thật sự muốn nghe ông ta nói gì ư? Quả nhiên, không biết xấu hổ!".

Lần này thì cô hét lớn. Sức lực đủ để thổi tung hết bốn lớp tường kính bao quanh căn phòng này lên.

"Gọi ông ta đến đây!".

"Được thôi!".

Lâm Huy nhấc máy, gọi qua số nội bộ, bảo ông Lâm Hiếu qua đây.

Trông thấy Lâm Băng và Lâm Huy, cổ họng ông tự nhiên nghèn nghẹn. Cái bụng qua bao năm do bia rượu mà trướng lớn. Tướng đi lạch bạch như con vịt đi vào phòng, hoàn toàn không có khí phách của một vị đại chủ tịch.

Ông ta rúm ró. Vừa thấy là đã biết lén lút sau lưng làm chuyện khuất tất. Nhất là khi trông thấy mặt mũi Lâm Băng quá sức hung tợn, cái vai ông co lên mấy phân.

Người đàn ông ra xã hội thét ra lửa này, về nhà lại phải cong lưng nhìn mặt từng đứa con đoán ý. Cái nhà ông giờ e phim cung đấu làm không lại. Đứa nào đứa nấy đều không phải dạng vừa đâu, bày ra đủ trò chèn ép, uy hiếp, giận lẫy...

Ban quản trị của ông cũng bị tụi nó doạ đến mất mật.

"Tại sao ông đi chuyển cái ghế kia cho Lâm Huy. NÓI!".

Vẻ lúng túng kia lập tức biến mất khi nghe cái giọng điệu phách lối của Lâm Băng. Đây là đứa duy nhất trong nhà mà ông không ngại chèn ép.

Đối với ông, sức nặng của Lâm Băng còn thua một cọng lông.

"Ở đâu ra một con nhỏ mà dám ở đây lớn tiếng, hỗn láo với ba mình như mày không hả?" - Ông ta lăm lăm chỉ vào mặt cô - "Con nhỏ đáng ghét. Đúng là làm người không sao khiến người ta ưa nổi mà. Cái thứ chẳng ra gì!".

Lâm Hiếu hừ mạnh một cái.

Đảo qua mấy câu, người có lỗi nhất ở đây đột nhiên biến thành cô rồi. Lâm Băng cười đắng, đột nhiên muốn rớt nước mắt. Sáng thì có Lữ Lang, giờ đến lượt ông Lâm Hiếu. Bọn họ thật xứng đôi.

Cái ghế kia là Lâm Trung đã quyết tâm giữ cho cô. Đến khi anh đi mất, liền cứ vậy đưa cho người khác.

Lâm Băng nuốt nước mắt vào trong, cô uất đến nghẹn lời. Khi tức giận, rớt nước mắt ấy chính là thua cuộc.

"Bố, bố đã hứa gì với Lâm Trung khi tiễn anh ấy đi công tác? Và giờ bố đang làm cái gì đây?".

"Tao mới là chủ tịch. Tiếng nói của tao mới có quyền quyết định ở đây. Mày là cái thá gì?".

Cho dù cô ăn nói dễ nghe, hoàn toàn không thay đổi được gì, chỉ càng khiến địa vị thêm thấp bé.

"Mới chỉ mười tám tuổi, học đại học chưa xong, không có bằng cấp, mày vào đây làm thì ai thèm phục mày. Mày dùng mắt mà nhìn quanh đi, ở đây có ai coi mày ra gì hay không?".

Lâm Băng ngẩng đầu, vừa đụng phải ánh mất của vài cô nhân viên ngồi ngoài, bọn họ liền rụt cổ quay đi.

Không phải bọn họ không phục cô, mà địa vị của Lâm Băng quá thấp, bọn họ thấy không cần phục. Công ty thật ra cũng giống như bên ngoài xã hội, phải có quyền thế, có người chống lưng, có người ủng hộ thì mới có kẻ nghe lời được.

"Trong khi Lâm Huy thì sao? Anh mày đã tốt nghiệp loại xuất sắc từ bên Mỹ về, còn cần cái loại con gái giở mấy trò khôn vặt lừa người lừa mình như mày ư? Đến điều kiện tối thiểu ấy mà mày còn không hiểu, thật không xứng làm người!".

Không có Lâm Trung ở đây, dù có mạnh mẽ cách mấy, bọn họ vẫn chẳng coi cô ra gì. Lâm Hiếu mạnh mồm chỉ trích. Còn người giao kịch bản cho ông ta, Lâm Huy, đang ở một bên nhếch môi sảng khoái.

Lâm Băng cố đứng vững. Mọi thứ trước mắt đều nhoè đi. Lồng ngực cô nặng nề khó chịu. Cô bất lực quỵ ngã. Mồ hôi trên trán đổ ra đầm đìa. Môi đã thoáng trở nên trắng bệch.

Tay cô với lấy cái túi xách, bị Lâm Huy nhanh hơn một bước, hất đổ tứ tung. Trước khi cô kịp bò đến, hắn ta đã kịp nhặt lên cái ống hít.

"Kiếm thứ này hả?" - Lâm Huy khiêu khích.

Lâm Hiếu hốt hoảng.

"Lâm Huy, con làm gì vậy? Nó đang lên cơn hen kìa. Lỡ nó chết trong công ty mang điềm xấu đến thì sao?".

Cho đến giờ phút này, Lâm Hiếu, bố cô, nghĩ được có vậy.

Lâm Băng nghẹt thở ôm ngực, đau đến mức lăn lộn trên sàn. Cô nghe rất rõ Lâm Huy đã nói.

"Có sao đâu chứ? Để cô ta chết đi như vậy, đỡ mất công giết. Bố, bố nói xem, có phải không?".

Lâm Hiếu băn khoăn.

"Hình như vẫn có chút không ổn...".

Lâm Huy cười đểu.

"Bố à, cô ta chết rồi. Lâm Trung đâu có lý do gì để phản lại chúng ta nữa!".

Lâm Hiếu gật gù thấy có lý, nâng nửa đôi mắt nhìn xuống chỗ Lâm Băng đang thoi thóp hơi tàn.

Cô mập mờ, trông thấy được khuôn miệng dương dương tự đắc của Lâm Huy.

"Đã chẳng là con trai thì thôi. Đã vậy còn suốt ngày ốm đau bệnh tật!".

Lâm Hiếu buồn chán, than một tiếng, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Cơ thể cô lạnh lẽo nằm trên đất, chầm chậm rơi vào trong bóng tối.

A Tả và A Hữu có hơi bất an.

"Toà nhà này lớn như thế, cậu nói xem chúng ta đỗ xe ở đây canh chừng, ổn không chứ?".

A Hữu gật gù.

"Nhiếp đội đã yêu cầu chúng ta giám sát gắt gao. Lần trước ở trong thẩm mỹ viện đã suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn như vậy...".

A Tả không nhịn được.

"Vậy cậu ở đây coi xe. Tôi lên trên đó xem thử!".

Lâm Huy đang đứng đó chờ đến khi cơ thể nằm trên sàn kia biến thành một cỗ xác chết. Tay chân tím ngắt, lạnh lẽo dần. Hơi thở khò khè, yếu đi.

"Chết đi, Lâm Băng. Mày còn sống trên đời này làm gì nữa? Có ai cần mày đâu?".

Giết người kiểu này thì làm sao cảnh sát có thể bắt tội hắn được đây?

Lâm Huy rung đùi, ngồi trên ghế, cười như điên dại.

Ấy là trước khi có một tên thiếu niên xồng xộc xông vào, phá huỷ việc tốt của hắn. A Tả bàng hoàng, không tin được vào mắt mình.

"Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây?" - Lâm Huy bàng hoàng không kém.

"Cảnh sát đây!" - A Tả vừa giơ ra huy hiệu, vừa chĩa họng súng vào mặt hắn. Lâm Huy run run rẩy rẩy đặt ống hít kia xuống, đưa hai tay lên - "Nói nhanh, anh đã làm gì cô ấy?".

Lâm Huy vừa nghe đến đây liền cười.

"Ai làm gì chứ? Cô ta tự lên cơn hen rồi lăn ra đấy mà!".

Vẻ mặt của A Tả lúc vào nhiệm vụ rất kiên cường. Cậu ta giữ nguyên cây súng, dùng bộ đàm thông báo: "A Hữu, ở đây có chuyện rồi. Mau gọi cứu thương!".

A Tả đảm bảo Lâm Huy không có vũ khí trong tay thì mới vội vàng giật ống hít trên bàn đem đến trước mũi của Lâm Băng.

"Cô Lâm, mau hít đi! Hít đi!".

Nhưng Lâm Băng vẫn xụi lơ. Cái ông hít kia hoàn toàn không có mảy may tác dụng, bất chấp cậu ta có làm thế nào đi chăng nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net