Chương 21 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đường, đột nhiên Trầm Thanh Hiên dừng tiếng nỉ non, nâng lên gương mặt Y Mặc, giọng khàn khàn nghiêm túc nói: "Người khác là một đêm phong lưu rơi cái ngàn vàng nhưng ta là rơi cái mạng của mình. Ngươi phải hầu hạ thật tử tế, để ta có chết cũng vui vẻ một chút."

Y Mặc quay mặt, dưới thân hung hăng xỏ xuyên. Hắn nghĩ thầm, thật là đau đầu.

Trầm Thanh Hiên bị ăn đến toàn thân rã rời cũng không gây chuyện nữa, thành thật ôm hắn hưởng thụ cá nước thân mật. Trong lòng lại không ngừng tính toán, không biết làm sao mới có thể nhốt chặt người này bên cạnh đây.

Thật sự không biết! Hắn là yêu quái, không gì làm không được, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi. Nếu là người thường, y liền chặt đứt đường lui, khóa chặt hắn lại bên người mới thôi.

Nhưng hắn là yêu quái. Y nhổ không được nanh vuốt hung mãnh của hắn, cắt không được đôi cánh bay cao của hắn.

Y chỉ có thể rớt xuống thế hạ phong, thân hãm vào ngục tù điên cuồng chờ hắn.

Y Mặc không biết, lời nói vừa nãy của Trầm Thanh Hiên không hẳn là thật. Có lẽ là lần trước, khi y cầm huyết châu khản gọi tên hắn trong vô vọng, kể từ lần đó, y mới thật sự nghĩ đến chuyện này.

Có được hắn, cho dù chỉ là một cái hư danh, Trầm Thanh Hiên cũng nguyện vì thế đánh đổi hết thảy.

Bởi vì y biết, cho dù trong tay giữ huyết châu, nếu hắn không muốn đến, trăm gọi nghìn gọi hắn cũng sẽ không đến. Cho nên y mới trả lại hạt châu, không cần. Y không cần một vật trang trí vô dụng!

Y là người phàm tục, chỉ cần những thứ hữu thực. Có thể nắm trong tay, có thể nhìn thấy được.

Y chỉ muốn trong những giây phút sống, vừa mở mắt liền trông thấy vầng dương tỏa sáng, những tia nắng xuyên qua phản chiếu dung nhan người bên cạnh - ái nhân.

Không nguyện giai lão, chỉ cầu khoảnh khắc.

[1] Nguyên văn 惊弓之鸟 - kinh cung chi điểu: chim sợ cung nỏ

Thành ngữ "kinh cung chi điểu" có trong điển tích Chiến quốc sách. Canh Luy đứng trước Ngụy Vương, giương cung không có tên, giả bắn một phát, con chim nhạn rơi xuống. Canh Luy giải thích với vua rằng: "Sở dĩ như vậy là vì con chim này bị thương, vết thương chưa lành và lòng khiếp sợ chưa tan, cho nên thấy giương cung lên là sợ hãi".

Nghĩa bóng chỉ việc Người bị nạn hụt một lần liền có tâm lí e ngại, hoảng sợ.

[2] Nguyên văn là 一鼓作气 - nhất cổ tác khí: Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí là cao nhất.

Nói thêm, trong "Tả Truyện" Tào Quệ có nói: "Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Tức là, khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Ngoài nghĩa trên, nó còn ngụ ý là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

[3] Nguyên văn 昙花一现 - đàm hoa nhất hiện: hoa quỳnh thoáng nở.

Chắc mọi người ai cũng nghe qua câu "Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà" nhỉ? Câu này liên quan đến một tích rất hay, xem thêm ở đây

[4] Trong câu này có cụm "kim thương bất đáo", đọc gần giống với "kim cương bất đáo" - kim cương là chỉ cái ấy, cả cụm ý bảo cái ấy ko lên dc aka a Mặc bị liệt dương:))))

Mà "miệng sùi bọt mép" chắc mn liên tưởng dc rùi ha:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net