Chapter 13: Giải mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ring

"Alo, mẹ hả"-Vân nói

"Dạ,...dạ đúng rồi...dạ xíu nữa con xong"

Nói xong, Vân hớn hở trở lại sắp xếp sách cùng Nam và thầy Bạch Hạc, cô đã như thế từ lúc mới tan ra rồi.

"Hôm nay nhà em có chuyện gì vui hả?"-Thầy hỏi

"Dạ đúng đó! Hôm nay sinh nhật ba em! Hồi nữa cả nhà đi ăn!"

...

Thầy cứ nhìn về Vân không ngớt, như rằng đang suy tư điều gì, để rồi quay vào giá sách tiếp tục sắp xếp.

"Vậy hả?"-Thầy vui vẻ nói

"Chúc mừng sinh nhật ba em nhé"

Trong lúc ấy, Nam có vẻ cũng đang liên tưởng.

"Sinh nhật ba bà ngay 1/10, quốc tế người cao tuổi luôn hả?"

"Trùng hợp lắm phải hông!"-Vân đáp

Cô biết thừa điều này, nhưng thầy Bạch Hạc thì khác, không hề hay ngày đó tồn tại cho đến hôm  nay.

"Vậy giờ biết rồi, thầy có định làm gì hông?"-Vân nhìn sang

"Chắc ghé thăm sư phụ thầy một chuyến quá. Chùa xưa của thầy ở Long Hồ Mới, cũng gần mà"

"Vậy em nghĩ thầy cũng thăm ba mẹ mình luôn đi, ba mẹ thầy chắc lớn tuổi mà!"-Vân thêm vào

Một câu nói hồn nhiên tươi tắn, một câu nói vô tư bình thường. Nhưng giây phút mà nó cất lên, một phản ứng khó hiểu từ thầy Bạch Hạc...

Thầy trơ người lặng thinh.

"...Sao vậy thầy?"-Vân hỏi

"Haiz, cái này...cho thầy xin lỗi nhé, thầy...chưa kể mấy đứa rồi"

Kể chuyện gì?

"Sự thật là..."-Thầy ngập ngừng

"Thầy...không có ba mẹ"

"Thầy bị bỏ rơi từ lúc sinh ra, được chùa nhận vào nuôi lớn. Nên ngôi chùa đó là gia đình duy nhất của thầy, còn sư phụ...là người ba duy nhất thầy từng biết đến..."

...

Căn phòng này bỗng trở nên im lặng khó xử, trong sự thấu cảm đau đáu mà Vân tự trách bản thân mình. Vì vô tình mang nỗi đau ấy ra, vì sự ích kỉ trong niềm vui không hề nghĩ đến người khác.

"Mà thôi, thầy không để bụng đâu"-Thầy trấn an Vân

"Hôm nay là ngày liên hoan của nhà em mà, đừng vì thầy mà bị ảnh hưởng chứ! Có thể thầy không biết ba em là ai, nhưng thầy tin chắc rằng..."

"Đó là một người ba tuyệt vời"

"Nên hãy yêu thương, kính trọng ba mình. Đó sẽ là điều khiến thầy yên lòng nhất"

Trước lời động viên chân thành ấy, Vân cảm thấy an tâm phần nào. Cô tỏ ra lạc quan, nhanh chóng trở lại sắp xếp cho xong, để có thể về nhà đoàn tụ.

Khi tất cả cuốn sách được đặt lên, mọi thứ tươm tất, cả ba thở phào sách bước ra về. Nhưng đi ngang khu sách cấm, tại cái kệ mà thầy phụ trách, Nam bỗng chựng lại...

Cậu phát hiện thứ gì đó...

"Thầy ơi!"

"Thầy...sắp sai chỗ rồi kìa"

Có một cuốn sách ở ngăn J, chèn dư vào nơi đáng lẽ chỉ có...24 cuốn sách.

Thấy Nam gọi, thầy chỉ ôn tồn đi lại, chẳng có vẻ gì bận tâm.

"Cái đó hả? Thôi kệ đi, có một cuốn thôi mà"

...

Một cú sốc lớn trãi rộng cả căn phòng khi câu nói ấy xuất phát từ thầy. Sau bao lần làm việc ở đây Nam và Vân đều ngỡ quá rõ, rằng mọi cuốn sách phải vào đúng vị trí.

Vậy thì tại sao? Tại sao vứt đi mọi quy tắc ta đã tuân theo?

"Các em biết không, mặc dù thầy luôn yêu cầu sự ngăn nắp tuyệt đối, có một điều ta phải nhận ra. Mọi thứ trên cái kệ đó, em có sắp cỡ nào đi chăng nữa cũng vậy, nó như nhau cả thôi..."

"Không bao giờ hoàn hảo"-Thầy lắc đầu

"Phạm vi thì hạn hẹp, trích chung một bản dịch, phân tích thì chẳng tới đâu. Tại nó không được soạn bởi người trong đạo, mà từ mấy học giả Phật giáo, không thể nào thấm nhuần được nó..."

"Nó không bao giờ có đủ thông tin. Cho nên, đôi khi, nếu muốn dùng nó giải quyết vấn đề..."

"Ta cần thứ khác lấp đầy khoảng trống!"-Thầy chỉ đến nó...cuốn sách thứ 25

Vừa nghe xong cả hai kinh ngạc sững sốt, họ nhìn nhau như ngộ ra điều ẩn giấu, điều họ đang tìm kiếm bấy lâu. Phải chăng, đây chính là nó?!

"C-Cho em hỏi...cuốn sách đó là cuốn gì vậy?"-Nam ấp úng

"Ai biết đâu, để coi coi..."

Với giọng điệu đùa cợt tránh né, thầy lấy xuống lật lướt qua loa.

"Cái này hình như là, là trích đoạn trong kinh Cựu Ước, so sách mấy bản dịch tiếng Anh với nhau. Thầy không biết để làm gì nữa, toàn chữ không chú thích đọc muốn hoa mắt. Mà thôi, chắc mốt tới lúc nó có ích mà!"

"Nói tới đây thôi, tạm biệt mấy đứa nhé!"

Thầy bỏ cuốn sách vào lại, thong thả rời đi. Ngay khi thầy đóng sầm cửa để hai Nam và Vân trong phòng, họ chạy vụt tới gấp rút lật từng trang tìm kiếm manh mối kia.

Và một trong các bản dịch của Judges, mảnh ghép quyết định còn thiếu...!

"And they waited till they were embarrassed. But when he still did not open the doors of the roof chamber, they took the key and opened them, and there lay their lord dead on the floor"

Bản tiếng Việt hoàn toàn bỏ trống, bản tiếng Anh chỉ gọi căn phòng chung chung. Nhưng bản dịch này, "căn buồng trên gác mái"...nó thay đổi mọi thứ!

Chỉ có một cái "gác mái" duy nhất trong này, phần đỉnh của cái đồng hồ quả lắc, nó là một cái nhà tổ chim! Và "căn buồng" ở đây...chính là cái lỗ cuckoo!

Căn buồng đó không bao giờ mở ra, dù là 12 giờ trưa, Nam đã chứng kiến mấy lần rồi. Nghĩa là phải có cách khác kích hoạt.

Quan sát một hồi, Nam mới để ý...

Cái khe cửa đó không quá hẹp, có thể thấy một phần bên trong. Nó khóa như cửa tay nắm thông thường, với một chốt đâm ra cố định lại. Nghĩa là...với một vật đủ mỏng, ta có thể đút vào, đẩy chốt khóa đi, một vật như...thẻ khóa cửa chẳng hạn?

Nam lấy nó từ từ cắm vào, tấm thẻ lọt chốt dễ dàng như được thiết kế cho việc đó, và rồi...

Một tiếng tách phát lên, nhưng không phải từ khe cửa đó. Mà từ thứ cậu cố giải hai ngày nay...ngăn tủ dưới thân đồng hồ.

Vậy là cái buồng đó không phải bị khóa, nó là một cơ chế nhận dạng mã từ được kích hoạt bằng thẻ phòng của Nam.

Và một khi được kích hoạt...nó mở khóa ngăn tủ.

Cả hai đứng đó hoang mang, như một bất ngờ không sao lường trước, tim đập mạnh rộn rang cả người.

"Vậy là..."-Vân nói

"Cái lỗ khóa này để trang trí, nên dù mình có lật tung chỗ này...cũng không có chìa khóa đâu"

"Ông biết nó nghĩa là gì hông?"

Lúc này Nam cúi mặt xuống nghĩ ngợi, bặm môi cười thắm thiết. Cậu nhớ lại mọi thứ, mọi dấu hiệu bày ra trước mắt mà cậu quá cố chấp để nhìn nhận xưa kia.

Cậu ngộ ra rồi.

"Bà đã đúng...thầy Bạch Hạc đang giúp tụi mình!"

...

Họ mở cách cửa đó ra, có ba cái két nối với với một ổ khóa kết hợp gồm ba đơn vị. Ba đơn vị đó không chỉ chứa số, chúng chứa cả bảng chữ cái khiến số lựa chọn tăng lên gấp bội.

Nhưng đến thời điểm này, ai cũng có đáp án rồi.

"Time places the third", đây là cái nó luôn hướng đến, câu thơ thứ ba đang thiếu, "H14"!

Nhập vào, ngăn đầu tiên bật mở ra...Bên trong là một thông điệp.

"How it begins, how it plays out, now how does it end?"

Một dạng câu hỏi, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện, không thể áp dụng công thức trước kia. Nhưng dù vậy, nó không thể cản được suy luận nhạy bén của Nam.

"Cái này yêu cầu nhập số, một con số xuất hiện rất nhiều đó giờ!"

Nghe vậy, Vân liền có ý tưởng.

"Đúng rồi, là số 3! Tìm 3 cái thương, 3 cách làm, mỗi cái thương có 3 lựa chọn. Còn giờ thì, mình dùng câu thơ thứ 3 để nhập 3 số giải 3 ngăn tủ!"

Một suy luận vô cùng chặt chẽ. Nhưng nghe thế, Nam nhẹ nhàng lắc đầu...Cậu có một ý tưởng khác.

"Số 3 xuất hiện nhiều nhất. Tuy nhiên...nó chỉ lý giải "how it plays out" thôi"

"Đáp án thật sự, là 12. 12 giờ đồng hồ kêu, 12 nốt nhạc, 12 Tiểu tiên tri. Và con số đầu tiên mình gặp, kết luận luôn "how it begins"..."

"H12:2A6:1"

Vân liền nhập vào "012", tuy nhiên ngăn tủ không mở ra. Và có vẻ như, Nam đoán trước cả.

"Đúng 12 rồi, nhưng sai dạng cần nhập. Mình phải xài thêm một manh mối khác!"

Manh mối có được từ ngày đầu tiên!

"Thứ hai tuần trước, thầy Bạch Hạc nhắc nhở tui mấy điều lưu ý. Chỉ không ngờ là...nó đều là manh mối ngầm, giúp tui chọn mật mã Hosea. Tui bắt đầu nghi thầy giúp mình từ đó, mà giờ tui chắc chắn rồi!"

Hôm đó, thầy đã nói...

"Nhớ nhìn kĩ đồng hồ nhé"

Cậu hướng mắt lên đồng hồ, mỉm cười tự tin.

"Bà có thấy gì hông?"

Vân mau chóng nhận ra, những con số chỉ thời gian trên đó...số La Mã!

"Nên thứ cần nhập vào, là XII"

Vân nhập vào, ngăn thứ hai mở ra. Và thông diệp của nó...

"For the last time, do not enter!"

Dấu chấm cảm, lại một dạng khác. Nhưng giờ đây, với mỗi một ngăn sót lại, chẳng còn gì có thể làm ta chùn bước.

"Cảnh báo à? Nói chuyện kiểu đó kêu mình làm ngược lại rồi!"-Vân nói

"Chính xác là vậy"-Nam bình luận

""Time" ở đây là lượt, nhưng cũng được hiểu là mốc thời gian. Nên "last time" ám chỉ giờ thứ cuối, giờ thứ 12! Còn "enter" là nhập chữ số, những cũng có nghĩa là đi vào, kêu mình trở lại đây vào giờ đó!"

Hay nói cách khác...

"Câu đố này dựa vào thời gian. Nó chỉ mở khi mình nhập lại "XII", vào khung giờ thứ 12!"

...

"Vậy là...12 giờ khuya hả?"-Vân thắc mắc

"Không cần tới đó đâu...vì mình vẫn còn một manh mối"

Manh mối cuối cùng thầy đưa cho cậu.

"Đừng ở lại trễ giờ hành chính là được"

Câu đố này tương quan câu trước đó, sử dụng hiệu ứng tâm lý ngược và lý lẽ thường tình.

"Giờ hành chính của trường hết lúc 5 giờ chiều, nên trong ngữ cảnh thông thường, "trễ" nghĩa là ở huốt mốc đó, một hai tiếng gì chứ hổng ai ở tới nửa đêm. Mà do mục đích cả câu đố là mở kinh Tanakh, mọi thứ về nó phải liên quan đến tôn giáo và văn hóa Do Thái nói chung"

"Nên loại thời gian mình xài, là giờ Do Thái!"

"Trong đó, giờ thứ 12..."

"Ứng với 6 giờ chiều!"

Và với nó, nguyên chùm bí ẩn này cũng đi đến hồi hết. Tất cả những gì cần làm bây giờ...là chờ đợi thôi.

"Chiều nhà tui bận rồi, nên nhờ ông dời qua mai đi. Nói gì đi nữa, tui phải đi chung với ông. Tại tui có linh cảm là..."-Cô hạ giọng đắn đo

"..."

"Mở tủ kính là có chuyện"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net