Chapter 5: Đối mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi chiều êm đềm, khí trời quang đãng, thanh tịnh ấm cúng...

Thì một tiếng nổ lớn vang lên như sóng xung kích thổi bùng mọi thứ khi Mộng Vân đạp cửa hiên ngang bước vào!

"BÀ LÀM CÁI GÌ VẬY?!!!"-Nam hốt hoảng la lên

"Ai kêu gõ cửa mấy lần ông hổng mở. Tui có đai đen vovinam đó ghê chưa!"-Vân chống tay ngạo nghễ

"TUI KHÔNG MỞ LÀ ĐỂ BÀ KHÔNG VÔ ĐÓ TRỜI!!!"

Cậu hối hả chạy đến cách cửa, bồn chồn xem xét tình hình. Chỉ để phát hiện...nó không bị gì cả. Vì nó chẳng hề bị khóa!

"Chồi ôi, Nam, ông tin thiệt?"-Vân che miệng dè bỉu

"Ông không nhận ra tui nói sai gì hả?"

Ngẫm lại câu nói ấy...Nam đập tay lên trán nhận ra liền. Tất nhiên rồi, sao cậu lại quên được chứ, nó được giảng ngay tiết võ đầu tiên trong trường mà. Vovinam làm gì có đai đen!

"Vậy bà vô kiểu gì?"-Cậu bực mình hỏi

Lúc này, Vân đưa tay về sau cái cặp học to đùng của cô và lôi ra một tấm thẻ.

"Đây là thẻ mở khóa dùng một lần. Tui xin dưới phòng Đào tạo để vô đây lấy đồ thất lạc"-Vân nói

Đồ thất lạc...thứ mà vừa nghe xong Nam nhăn mặt nhận ra chuyện gì.

"Hôm qua tui vào đây không phải để lấy điện thoại"-Vân nói

"Tui vào đây bỏ lại điện thoại để hôm nay vào lấy tiếp đó!"

Cô mỉm cười tươi tỉnh trò chuyện. Nhưng mọi thứ mà cô nhận lại là thái độ dè chừng không hoan nghênh mình ở đây.

"Nghe nè...tui không cần biết lý do của bà là gì"-Nam đến nói nhỏ với Vân, giọng điệu nặng nề

"Nếu bà thật sự bỏ điện thoại, tui sẽ kiếm trả lại"

"Còn bây giờ, làm ơn...đi ra ngoài nhanh hoặc tui sẽ report vụ trộm sách hôm qua!"

Cậu hùng hổ bặm trợn để dọa nạt cô gái ấy. Nhưng cố cỡ nào cũng không che nổi đôi mắt tâm hồn đang cào cấu bên trong như khẩn cầu cho Vân hãy rời khỏi đây, để không bị dính vào thứ nhiệm vụ nguy hiểm cậu đang đương đầu.

Vân hiểu rõ điều đó, cô cảm nhận sức nặng của nó chất dồn đến cỡ nào. Nhưng đến mức này...

"Không"-Vân khoanh tay lắc đầu chậm rãi

Cô đã tiến quá xa để quay lại rồi.

"Ông muốn report cứ report..."

"Tui không đi đâu hết!"

Nghe vậy, Nam đứng lặng trầm ngâm. Là cậu bị thuyết phục trước sự kiên quyết của cô? Hay thực chất, cậu nhận ra, mình không thể nhẹ tay được nữa.

Và thế là...Nam đẩy Vân ra khỏi căn phòng này. Thẳng tay không do dự.

Với cái cặp nặng, đứng bình thường còn khó, Vân hoàn toàn không đủ sức chống trả, không thể tránh sang bên, không thể làm gì cả. Cô chỉ có thể van nài trong vô vọng khi Nam đưa cô đến gần cách cửa ấy, cánh cửa mà một khi bước qua coi như khóa đi vĩnh viễn mọi hy vọng khiến Nam chuyển mình.

"X-Xin ông đó, n-nghe tui nói nè!"-Vân cựa quậy cố giao tiếp

Nam không quan tâm, cậu húc cô khỏi phòng, tay nắm then cửa chuẩn bị đóng sầm. Đây là cơ hội cuối cùng rồi, bây giờ hoặc không bao giờ thôi!

"Tui biết ông đang bị kẹt không giải được!"-Cô gắng sức la lên

"Vì ông đang giải sai cách trước giờ đó!!!"

...

Tiếng hét lớn bất ngờ, nó vang vọng nhiều hồi, lan tỏa khắp hành lang khu vực clb mà giờ đây tĩnh mịch chỉ còn hai người đang đứng. Và với nó, Nam hãm tay cửa cho sự phát giác giờ mới nhận ra.

Lúc này, tịnh tâm lại, Vân nói tiếp:

"Tui biết chính xác cách khắc phục chuyện đó"

"Làm ơn, 15 phút thôi, tui sẽ nói cho ông mọi thứ. Nếu tới đó ông vẫn chưa chấp nhận, tui sẽ rời đi không làm phiền nữa"

"Xin ông..."

Với một sự chân thành tha thiết, ánh mắt của cô như xuyên thủng mọi vỏ bọc bên ngoài của Nam, như một âm hưởng giao thoa đến tận cùng trái tim, vỡ vụn lớp băng lạnh giá bao trùm làm cậu xiêu lòng phải cân nhắc lại.

Nam đi đi lại lại, cúi mặt xuống nhăn nhó như đấu tranh tư tưởng ác liệt trong đầu. Để rồi cuối cùng, thở dài chản nản bất lực, cậu nói:

"Được thôi...Bà có 10 phút"

...

Vân đi đến chỗ bàn gần kề, nơi Nam ngồi vô tâm, quan sát cô diễn giải.

"Mọi thứ bắt đầu từ chiều thứ hai, khi ông quên khóa phòng lúc tan ra"(Đó là lý do cô mở cửa ra về được)

"Tại có đứa để quên điện thoại nên tui mở cửa lỡ nó quay lại"

"Ờ, là tui đó!"-Vân nói

Nam không ngạc nhiên chút nào, sau thứ mới xảy ra hồi nãy cậu chắc chắn luôn rồi.

"Tui đã trở vào lấy điện thoại và trong lúc đó, phát hiện ra câu đố. Do manh mối đầu tiên viết bằng tiếng Hebrew(cái bảng trên đầu tủ), nên tui chọn kinh Tanakh và dành cả buổi chiều nghiên cứu thử"

"Lúc đó tui phí gần hết thời gian mà hổng tới đâu, tại tui mắc cái lỗi mà chính ông đang mắc bây giờ nè!"-Cô trỏ tay về Nam

Các câu đố trong căn phòng này, bản chất khác hoàn toàn với câu đố thường thấy. Khi mọi cuốn sách cấm đều có lời giải riêng, thông tin của chúng tràn ngập mọi ngóc ngách. Nên vấn đề ta đối diện không phải sự thiếu hụt manh mối, mà là sự dư thừa manh mối đến không biết theo cái nào!

"Hôm qua vô đây, tui thấy nguyên chồng sách, giấy tờ gì đầy trên bàn, chủ đề tứ tung. Đó là tại sao ông giải không tài nào xong nổi đó!"-Vân nhấn mạnh hùng hồn

"Ông cố giải tất cả tụi nó cùng lúc và lạc lối vì có quá trời hướng đi!"

...

Trước những lời khai sáng ấy, Nam nhắm mắt lại, lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Cậu cuối cùng cũng hiểu ra chân lý này, cậu ngước lên niềm nở, như sẵn sàng cảm ơn cô thật lòng và kết thúc cuộc hội thoại tại đây.

Nhưng lúc này, Vân bỗng với tới cái cặp học của mình...và trút ra hơn chục cuốn sách!

Sách cô lấy hôm qua!

"Khi nhận ra điểm sai của mình rồi, tui mới bắt đầu đi đúng đường. Tui dành chút thời gian còn lại để tập trung vào Hosea, để giải từng vế trong đó"-Vân nói tiếp

"Nó cũng đưa tui vòng quanh cái phòng này, nhưng có hướng đi đàng hoàng. Và giải xong mấy câu hack não, tui cũng tìm được manh mối lớn..."

Cô lôi một tờ giấy, ghi chép dày cộm mà cô tổng hợp lại, trong đống sách đó ra.

Một thông điệp:

"Who is missing, in the making, the greatness, in reverse"

"Mấy câu đố trước chỉ đi 3/4 đoạn thơ (đến Assyria), nên thông điệp này phải là về Ai Cập. Chữ "in reverse" nó không nói trực tiếp cách giải câu đố, mà cho biết ngữ cảnh để giải được câu đố, ở đây ám chỉ "Chủ đề ngược""

"Nhờ ông kèm chung hôm thứ tư, tui biết chắc nó hướng về Ai Cập giai đoạn Exodus!"

"Nhưng do hổng ở lại được, tui còn mỗi cách xin ông mở cửa, "tiện tay" lấy hết sách về nhà, gồm vài cuốn ông đang đọc..."

"Và tui mới giải xong sáng nay đó!"

...Thật sao?!

Nam sốc không tin nổi, cậu hở khẽ miệng gần như trầm trồ, chỉ muốn đứng dậy ôm đầu há hốc cả ra, nếu như toàn thân không tê cứng trong cảm giác phấn khích tột độ.

"Khi quay ngược về giai đoạn Exodus thế kỉ 13TCN, "the greatness" sẽ ám chỉ Ramses II, pharaoh vĩ đại nhất mọi thời đại. "In the making" sẽ ám chỉ công trình nổi tiếng nhất được xây dựng dưới thời ổng, đền thờ Abu Simbel"-Vân phân tích

"Còn "Who is missing"..."

"Ông nhìn qua đó đi!"

Cô nghiêng đầu, đưa tay về phía cửa ra vào. Nếu để ý kỹ, ở phía trên có hai hình vẽ người Ai Cập cổ, xoay mặt vào nhau.

"Cái đó y hệt hình điêu khắc trên cổng đền Abu Simbel"-Vân nói

"Và cái người bị thiếu ở giữa..."

"Là thần Re-Horakhti!"

"...Nên tối qua tui nghiên cứu về nó, coi qua ảnh chụp 3d phòng này, rồi tui-..."

"..."

...

.

Vân vẫn tiếp tục diễn giải, những có vẻ như...Nam đã không còn nghe nữa rồi. Mọi âm thanh nhòe đi cao độ, mọi cảnh vật biến vào hư vô. Cả khoảng thời gian ấy cậu chỉ nhìn chăm chú vào Vân.

Cậu cảm nhận được điều gì đó...Một cảm giác khó tả mà lần đầu tiên cậu được biết đến. Một cảm giác mơn mởn nhẹ nhàng, tim đập nhanh nhưng lòng dạ lân lân.

Chẳng biết sao...cậu không bao giờ muốn nó kết thúc...

"Ê Nam, có nghe gì hông vậy?"-Vân khom sát tới

...

Nam giật mình ngẩn lên, lắc đầu như mọi thứ đều ổn. Vân có vẻ nghi ngờ điều đó, nhưng cô cũng bỏ qua mà tiếp tục:

"Tóm lại, bài giải kêu xài xà bông gì đó làm tan keo gắn cái hình giấu giữa mấy mảnh điêu khắc trên cửa gỗ, nhưng hổng ai rãnh ruồi vậy đâu..."

"Nên tui đá cửa cho bay cái một!"

...

Mất tập trung tí mà lạc vậy rồi sao...

"Còn đây là manh mối cuối nè!"-Vân háo hức

Cô ném cho Nam thứ đã rớt ra, một mô hình Re-Horakhti tí hon. Và phía sau nó, có một thông điệp:

"It's there but where"

"Cái này nghĩa là, hình Re-Horakhti thật nó còn ở đó, ngay trên cửa!"-Vân nhấn mạnh

"Giờ thì đứng dậy nhanh lên! Mình ra đó kiếm một lượt cho xong!"

Cô năng động hối thúc Nam làm theo. Nhưng do mới vừa "tỉnh" dậy, cậu vẫn còn bối rối chưa hiểu chuyện gì. Với một nét bình chân như thế, Vân hiểu lầm rằng cậu vẫn chưa tin tưởng. Cô dùng dằng giậm chân bực bội, như đã đến nước này rồi mà chưa thông ra.

Và trong phút chốc tù túng không chịu nổi ấy...

"Bà...làm cái gì vậy...?!"-Nam lúng túng cất lời, với giọng nói yếu đuối là thứ duy nhất mà lý trí mơ màng của cậu còn khả năng

Vân nắm lấy tay cậu...và kéo cậu đứng dậy đi ra cửa!

Nam chẳng kịp phản ứng, cậu cứ thế trôi theo dòng chảy hiện tại. Cánh cửa ở ngay phía trước, thế mà con đường đến đó chẳng biết sao kéo dài vô tận. Như rằng cậu muốn giữ lấy hơi ấm ấy trong tay, như rằng cậu muốn sống trong khoảnh khắc này...mãi mãi.

Đến nơi, Vân thả tay tới xem xét cánh cửa, sai Nam làm theo dù cậu không thực sự rõ làm gì. Sau một hồi quan sát mà chả có phát hiện, cô có thể tự tin nói với Nam:

"Nó không phải mấy cái điêu khắc nhỏ, và nó cũng không có ở quanh góc. Nên còn mỗi một chỗ mình chưa kiểm thôi..."

"Mặt trên cánh cửa!"

Nơi cuối cùng còn lại cho toàn bộ phần này!

"Vậy...mình kéo bàn, dựng ghế lên đứn-"

"Khỏi mất công vậy đâu!"-Vân chặn ngang

"Ông cõng tui cho lẹ!"

Nam thộn mặt ra trước câu nói đó, cậu muốn từ chối nhưng chưa mở lời thì Vân đẩy xuống, nhảy lên lưng mình. Cậu chỉ biết bất đắc dĩ làm theo.

Thăng bằng trên bờ vai Nam, tầm mắt của Vân vừa cao hơn cửa. Nhưng đến khi này, ở dưới giữ chân, Nam mới đứng hình tá hỏa nhận ra...

Vân đang đứng thẳng trên vai mình...Và cô ấy đang mặc váy!!!

Việc này không ổn rồi! Dù có làm gì cũng không được nhìn lên!!!

Cậu nhắm bẹp mắt thấp thỏm, mồ hôi đầm đìa, mong cho việc này mau chóng kết thúc. Còn ở trên, Vân hồi hộp mở cửa ra, và cô thấy...

"N-nó..."

"Trên này nè Nam! Nó ở trên này nè!"

"Hình vẽ Re-Horakhti!"

Một sự phấn khởi đến ngập tràn, nó truyền thẳng xuống dưới như báo hiệu cho thành quả của bao ngày tìm tòi nghiên cứu, trông chờ bấy lâu nay! Nam vui mừng khôn xiết, cậu không kìm được cảm xúc của mình, và tại cái thời điểm rộn ràng đó...

Nam vô tình nhìn lên...

Trước mắt cậu...

"...Hello...kitty?"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net