Chapter 8: Số hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân đứng thẳng người dậy, ưỡn lưng giãn cốt, nét mặt thỏa mãn. Một cảm giác sảng khoải cô đã mong chờ bấy lâu.

"Chăm chú quá tui quên coi đồng lồ luôn!"-Vân nói

"Giờ mấy giờ rồi ta?"

"4 giờ đúng"-Nam nói

Vân giật cứng người lại, nét mặt thay đổi đột ngột. Cô không tin vào điều ấy cho đến khi tự nhìn thời gian trên điện thoại mình.

"Sao...vậy?"-Nam hỏi

"Hông! Hông có gì đâu"

"Hỏi...hỏi cho biết thôi..."

Cô cười lại với cậu...một nụ cười giả vờ mà dường như cô ép mình làm ra...

"Nếu bà bận thì cứ về đi, 1 tiếng còn lại tui tự giải được mà"

"Tui hông bận gì thiệt mà! Sao ông cứ suy diễn vậy!"-Cô khoanh tay dỗi lại

"Thật khôngggg!"-Nam nhấn giọng

"..."

"Thật...mà..."

Vân bặm môi liếc đi không dám nhìn thẳng, cô nắm lấy cổ tay mình...nắm lấy chiếc vòng công dân mà cất lên giọng nói yếu ớt ấy.

...

Nam chẳng nghĩ nhiều ngoài mặt mà cho qua, cậu biết cố tìm hiểu bây giờ cũng vô ích.

"Được rồi, vậy tiếp tục câu này đi!"-Vân tỏ ra phấn chấn trở lại

""The second thou saw" nó chắc chắn tương quan với "what started it all" rồi"

"Nhìn cái bảng xong là mình quay ngược về cái giá sách. Nhưng nó không phải manh mối chỉ điểm, nên mình phải quay ngược lại lần hai..."

"Nhìn tới số seri!"

Đó là H12:2A6:1.

""The three quotients" kêu mình tìm 3 cái thương, nghĩa là lấy 3 cặp số chia nhau"

"Mình đã có 12:2 với 6:1, nên chỉ việc tìm cặp số còn lại thôi!"

Mọi thứ trông suông sẻ như thế, nhưng một khi bước sang vế thứ hai, họ gặp vật cản không lý giải được. "Can fair and or square"...nó là một câu đố không hoàn chỉnh...nó không có mục tiêu.

Nó đã lặp lại một lần nữa, cứ như sang đây là phải nghĩ ra thứ tiệm cận bất khả thi. Hai người lại ngồi đó hồi lâu nghiền ngẫm nhức óc.

Nhưng rồi, một tia sáng ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Nam.

Lỡ như, nó không có mục tiêu, là vì đã có mục tiêu sẵn rồi?

Lỡ như...ta phải giải cả hai vế cùng lúc?!

Nam lắc nhẹ đầu, đập tay bên trán thẳng thừng chối bỏ. Vì cậu từng trải quá rõ rồi, cố gắng giải mọi thứ cùng lúc đều vô nghĩa cả. Nhưng mà, lỡ như...?

"..."

"Tui ra đáp án rồi"-Nam nói

""Can fair and or square", nó kêu mình làm 3 việc. "Fair and square", "fair" hoặc là "square". Trùng hợp là, vế đầu tiên kêu tìm 3 con số"

"Nên tui nghĩ là, vế hai chỉ ra 3 cách làm cho vế một. Nghĩa là, mình chỉ cần một cặp số duy nhất cho 3 cách thực hiện"

"Mà ngay từ đầu, bản thân cái seri nó được tạo ra từ hai phần là Hosea và Amos. Nên cặp "số" mình cần chia ở đây..."

"Là H12:2 và A6:1!"

Một ý tưởng ngông cuồng. Nó như phá vỡ mọi quy tắc đã theo chân cậu đến hiện tại, như trở lại lối mòn vô vọng mà cậu mất rất lâu để thoát ra.

Nhưng trước lời đề nghị ấy, Mộng Vân không có vẻ gì phản đối, cô trông thư thả như một sự đồng tình vô điều kiện, vì cô biết rằng, Nam không hề quên đi.

Đây không phải hai vế tách biệt để giải tuần tự. Mà là hai phần tất yếu cho cùng một vấn đề!

Đây không phải sự khước từ cho những gì tiếp thu trước đó. Mà là một cách hiểu mới, định nghĩa lại toàn bộ việc này!

"Vậy thì theo ông, chữ "H" với "A" mình cứ coi như số hả?"-Vân hỏi

"Đúng rồi, đó là ý nghĩa của chữ "fair""-Nam nói

"Mình chia số theo số, chữ theo chữ. Kết quả sẽ theo dạng một chữ và hai số chia nhau..."

"Nó sẽ là 3 câu trong kinh Tanakh!"

Một hướng đi mới đã được tìm ra! Tuy nhiên...sẽ rất sai lầm nếu cho rằng nó diễn ra êm xuôi sau đó.

"Trước hết chỉ "fair" thôi, mình lấy H12:2 chia A6:1"-Nam nói

"A là 1, H chia A vẫn là H. 12:2 chia cho 6:1 sẽ ra 1:1"

"Nên gộp lại...mình...có..."

"H...1:1..."

Nam bỗng cứng miệng lại, chưa sẵn sàng tiếp thu thứ mình vừa có.

"Vụ gì vậy? Là Hosea 1:1 đúng rồi?"-Vân nói

"K-Không"-Nam bần thần

Cậu nhận ra...những rắc rối thật sự chỉ mới bắt đầu.

"Có 3 cuốn sách như vậy!!!"

Thông tin hãi hùng vang lên không ai ngờ được tới.

"Hosea, Habakkuk, Haggai"-Nam liệt kê

"H12:2 đi tới chương 12 nên có mỗi Hosea. Giờ ở lại chương 1, cả ba cái đều có khả năng!"

Cả hai tập trung phân tích từng cái, nhưng làm cỡ nào cũng không thể, không có bất kì manh mối nào chỉ điểm chính xác câu thơ.

"V-Vậy thôi, tạm thời bỏ qua đi"-Vân nói

"Mình tới "fair and square". Đem H1:1 bình phương lên thôi"

"H là 8, bình phương ra 64. Chia lấy dư cho 25 chữ cái ra 14"

"Nó sẽ là..."

"N1:1"

Vân nhìn sang Nam, lườm lại cô...một ánh mắt sợ hãi như mất hết nghị lực.

"Ê-ê đừng nói tui l-là..."-Cô run lên thấp thỏm

Nam nghẹn cổ, gật đầu...

Vì có 3 cuốn sách như vậy!!! Numbers, Nahum và Nehemiah!!!

Hai người ôm mặt rên rĩ. Như rằng chỉ sau một giây bình an, mọi thứ trở mặt, khó lên gấp bội!

Thế là, họ quyết định tạm gác việc loại trừ, dành toàn bộ sức lực tìm câu thứ ba. Nhưng chữ "square" này...nó không rõ ràng chút nào. Nó không thể là bình phương, không phải căn bậc, nên chỉ còn một trường hợp, nó ám chỉ "hình vuông". Nhưng hình vuông nào cơ chứ?

Trong lúc mãi mê suy nghĩ thì bỗng nhiên...

Một tiếng chuông vang lên, lan rộng khắp nơi. Kèm theo một thông báo:

"Đã sắp hết giờ hành chính. Yêu cầu tất cả học sinh rời khỏi đây trong vòng 5 phút"

...

Âm thanh xuất hiện không thể sai thời điểm hơn...Cả hai không thể ở lại được nữa.

Họ đứng dậy trong nỗi thất vọng tràn trề. Vì dù không biết hai câu thơ kia, ta vẫn có vị trí sách để đem về nghiên cứu. Nếu cả vị trí sách mà không có, ta đành bó tay thôi.

Vân không chấp nhận việc đó, cô biết mình đã đến rất gần rồi.

Trong nỗi bất lực cùng cực, Vân cầm bảng chữ cái lên tia lịa, thứ hình vuông duy nhất cô có được, cầu tìm ra một gợi ý dù mong manh cỡ nào.

Và Vân nhớ ra...

Cái bảng này, nó là mảnh ghép quan trọng để giải câu đố trước. Vậy nếu như...có một mảnh ghép khác, dành cho câu đố này?!

Vân gấp rút hồi hộp, kéo Nam chạy đến khu sách cấm tìm manh mối mơ hồ nào đó.

"Nam...n-nhìn kìa"-Vân trỏ về giá sách

Vị trí của H12:2 và A6:1, chính là nó!

"Ông còn nhớ mấy cái vector mới học không?"-Cô hứng thú quay sang

Đó là bài đầu tiên trong hình học lớp 10.

"Ờ đúng rồi!!"-Nam sững sốt nhận ra

Hai vị trí đó tạo thành góc 45°! Là tổng hai vector vuông góc có giá trị bằng nhau! Thành một hình vuông!

"Nghĩa là, mình hoán đổi hàng, tạo hai góc còn lại"-Vân nói

"H6:2 chia cho A12:1, kết quả sẽ là?..."

"H1:4"-Nam trả lời

***

Cả hai ra ngoài khu vực clb, họ đã có được thứ mình muốn. Nam sẽ về nghiên cứu N1:1, còn Vân, H1:1 và H1:4. Họ quyết tâm tìm ra câu thơ, dù nó có là gì.

"Mai chủ nhật, buối sáng bà có bận hông?"-Nam hỏi

"Hông, tui rãnh"

"Vậy hả, tui thì, vô đây từ sớm"

"Bà...muốn vô chung hông?"

Một câu hỏi tưởng như bình thường, nhưng nghe thế...ánh mắt của Vân rũ xuống. Như đang đấu tranh khốc liệt trong đầu, như đang phân vân cắn rứt để bắt bản thân phải ra quyết định.

"Đ-được mà"-Vân cố nói thành lời, với nụ cười miễn cưỡng trên môi

"Nhưng...tui vô trễ chút được hông..."

"Thì, ờ. Bà muốn mấy giờ cũng được"

Nói thế, cả hai rời đi, mỗi người một hướng của riêng mình. Nhưng đi một quãng, Nam phải dừng lại, cho một cảm giác bất an trong lòng. Cậu quay về sau, nhìn về Mộng Vân ở xa xăm ngày càng đi khỏi tầm mắt.

Biết rằng...

Có một sự tình ẩn khuất ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net