Chapter 9: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam lại đứng đó, một mình lẻ loi tại khu vực sách cấm...nhìn về cái tủ kính. Nhưng ánh mắt của cậu không hướng về những cuốn sách, mà về một thứ khác...Về cái két khóa trên nó, về cái thứ nhỏ nhoi đang ngăn cách cậu với mọi ước mơ hoài bão của mình.

Suy tư nghĩ ngơi một hồi, Nam lấy thẻ phòng của mình ra, và quẹt lên...

Nó không mở...

Tất nhiên rồi, sao có thể chứ?

Ấy thế mà, cậu không thể ngừng bản thân làm việc đó. Như không đủ tỉnh táo để nhận ra mình đã làm vậy hơn chục lần, hay đang ấp ủ cho điều kì diệu sẽ xảy ra...

Rằng nó thật sự là "lời giải cho mọi vấn mắc"...

***

"Chào Nam, ông giải tới đâu rồi?"

Lúc 9 giờ sáng, Vân cũng đến clb. Thấy Nam ngồi đó, cô vui vẻ đi đến hỏi thăm.

"Tui...thu gọn xuống một câu rồi...giờ đang giải đố"-Nam nói

"Ông thu gọn bằng cách nào vậy?"

Nam ngoáy lên như chưa tiếp thu kịp, để rồi suy nghĩ lâu hơn bình thường cho một câu hỏi đơn giản.

"Tui...dựa vào câu đố trước. Nó nói về toán học, nên...tui chọn cuốn Numbers thôi"

Nghe vậy, Vân tự tin hơn nhiều.

"Ê, tui cũng dựa vô câu đó nè!"

"Vế cuối nói về "the second" nên tui chọn Hosea. Tại vế cuối Hosea 1:1 nhắc tới Jeroboam đệ Nhị, và vế cuối Hosea 1:4 nhắc tới vương quốc Israel thuộc giai đoạn thứ hai sau khi nó bị chia làm hai"

"Mình làm giống nhau vậy chắc đúng rồi!"

Trước lời nhận xét tích cực ấy, khó hiểu sao...Nam chẳng phải ứng gì cả.

Không còn sự hăng say ngày nào, mọi thứ ở cậu giờ đây là sự rã rời thiếu mất sức sống, chỉ biết đọc, ghi chép như một cỗ máy vô hồn, nhấn chìm bản thân giữa chồng tài liệu cao ngất.

Vân chỉ nghĩ đến một thứ.

"Ông...mất ngủ phải hông?"

...

Nam ngáp dài ngay khi nghe, như một phản ứng có điều kiện không kiểm soát được.

"Cái Numbers này nhiều câu đố quá, tui quên canh thời gian, nên..."-Cậu lận đận dụi mắt

"Ngồi tới gần sáng..."

"Vậy ông đừng cố quả, cứ nghỉ chút đi"-Vân ân cần khuyên bảo

"Khỏi cần đâu, tui biết mình gần lắm rồi. Còn chút xíu nữa thôi...chút xíu nữa...thôi..."

Nam chẳng còn đủ thông suốt để nói chuyện, nhưng trước sự kiên định như thế, Vân không thể khuyên nhủ khác đi. Cô đứng dậy tiếp tục việc nghiên cứu, nhưng đôi khi ngoảnh lại từ xa, về chàng trai vẫn ngồi bất động tại nơi ấy.

Với từng câu đố, cô được dẫn đi xung quanh căn phòng này, tới những manh mối khắp nơi mà cô phải chọn lọc kĩ lưỡng. Gần 3 tiếng trời đã trôi qua, 3 tiếng trời hoạt động không ngừng nghỉ cho đến khi Vân viết nên thành quả của mình, viết nên thông điệp như trút đi một gánh nặng to lớn.

Cuối cùng, cô đã giải xong H1:1.

Vân phấn khởi trở lại bàn, để cùng nhau với Nam xem xét. Nhưng đến gần, cô bỗng đi chậm từ tốn, như một sự ngỡ ngàng nho nhỏ vô tình bắt gặp.

Nam...đã ngủ thiếp đi rồi.

"Haiz, đã kêu đừng cố quá mà..."-Vân lắc đầu nói nhỏ

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, như muốn giữ lại cho cậu cái không gian bình yên mà tự mình nghiên cứu. Nhưng rồi, cô để ý...

Dưới tay Nam, có một tờ giấy, với dòng chữ khoanh đỏ bằng cây bút cậu vẫn còn giữ trên tay. Như động thái tận cùng của ý chí trước khi cơn buồn ngủ vươn lên đánh bại.

Tò mò, Vân kéo tờ giấy ra, cẩn thận không đánh thức Nam dậy. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô đưa lên xem thản nhiên, không hề biết điều gì chứa chấp trong đó.

"Time tells the first."-Vân đọc rõ từng chữ

Lúc đó...cô mới ngộ ra...

Nam giải xong Numbers rồi.

...

Vân mỉm cười. Một nụ cười nghẹn ngào cho cái sự bất lực vô biên mà cô cảm thấy khuây khỏa trong lòng.

"Sao cùng, ông vẫn là Nam mà"-Vân nói thầm nhẹ nhõm

"Làm tui mất công lo quá rồi..."

"Đồ khờ ạ"

Vân cứ tiếp tục ngồi đó, chống hai tay lên cằm, ngắm nhìn Nam chìm sâu trong giấc ngủ say nồng bình dị. Có điều gì đó đặc biệt về cảnh tượng này, một giây phút dẫu biết ngắn ngũi, mà ngọt ngào hạnh phúc khó cưỡng.

Nhưng rồi, cô bỗng có một suy nghĩ khác thường.

Nam lúc này...đã ngủ say lắm đúng không?

Cậu ấy sẽ không bao giờ hay biết, nếu mình...làm gì đó...đúng không?

...

Vân chòm người tới trước cẩn thận, nằm xuống cùng một phương với Nam. Như sự dàn xếp linh thiêng cho những vì sao của số phận thẳng hàng, để khuôn mặt hai ta gần kề bên nhau trên bình diện đối lập của thực tại cho cô ngắm nghía kĩ hơn dung mạo ấy.

Trong nỗi niềm hồi hộp mong chờ, Vân đưa hai tay đến nhẹ nhàng gỡ cặp kính của Nam, hé lộ lông mi cong vút long lanh, ôi cái hàng mi dày óng ả mà cậu che đi bấy lâu khỏi mình.

Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, mái tóc xoăn dày cộm ấy vẫn còn buông xuống che hết những gì phía trên. Từ từ, chậm rãi, cô đặt bàn tay dưới vầng trán của Nam, nhắm mắt lại giữ đấy thật lâu như cảm nhận từng hơi ấm nồng nàn, như nhịp cầu của sự sống rẽ nhánh hằng vạn sinh linh, kết nối sợi tơ tâm thức hai con người đan lại.

Và khi sẵn sàng, Vân dịu dàng vuốt tóc lên vén màn...

Cô mở to mắt, chớm hở miệng trong nỗi xôn xao không bao hàm hết. Một hình ảnh mãi khắc sâu vào ký ức cô gái thanh thuần chỉ mới biết đến lần đầu.

Một khuôn mặt sắc xảo như tạng tượng, với những đường nét bén ngót hút hồn, với hàng lông mày rậm quyến rũ như tô điểm cho đôi mắt hẹp sâu đầy mộng mơ. Nhưng vượt lên tất cả điều đó, lu mờ toàn tập mọi thứ xung quanh...

Cái mũi ấy...

Cái sống mũi cao vô thực, thon gọn từ phía trước nhưng kích thước khổng lồ từ sang bên. Nó tạo một đường thẳng băng kéo dài từ trên trán xuống, thẳng băng như sống mũi những vị thần Hy Lạp cổ đại ngỡ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng xa xưa, mà giờ đây đang phô bày mọi sự huy hoàng chói lóa trước mặt mình.

Vân không thể kiềm lại cảm xúc, tim đập nhanh bồi hồi, bắt đầu nhìn xuống bàn tay đang run. Cô nhớ lại khoảnh khắc chạm vào mũi Nam hôm qua, nhớ lại cái cảm giác da thịt vẫn còn vương vấn ấy, một động thái vui đua ngày nào mà giờ đây nặng nề nỗi ám ảnh thúc ép dồn dập.

Vân không thể nhịn được nữa...

Vân muốn, chạm vào mũi Nam, lần nữa.

...

Cô từ từ đưa ngón trỏ đến, đặt lên nơi sống mũi bắt đầu. Mặc cho phần xương cứng cáp đâm ra, nó không thô ráp chút nào, mó mềm mịn và trơn láng với lớp dầu bóng mượt từ dưới da. Cô bắt đầu kéo lê ngón tay theo chiều dài của thứ trần trụi ấy. Xuống phần sụn giòn dẻo dai, xuống đến chóp mũi vuông vức nhạy cảm chỉ làm cô muốn chơi đùa ấn mạnh vào.

Vân cứ lặp lại liên tục, vuốt ve bộ phận cương cứng ấy của Nam, cái thứ to và dài mà giờ đây đang làm con tim cô rạo rực.

Vân dường như thức tỉnh thứ gì bên trong, cái cảm giác hưng phấn thuần khiết lan tỏa khắp nội tạng ẩm ướt của mình, cái cảm giác kích thích dâng trào với từng cọng lông tơ nhỏ nhắn mềm mại cọ sát đầu ngón tay khi cô âu yếm vuốt qua.

Vân không thể dừng lại được, lý trí của cô như bị lấn áp trong nhà tù của những thú vui hoang dại tung hoành. Cơ thể cô nóng rang mặt đỏ bừng thở ra hơi sương, ánh mắt cô co giật nhìn Nam đắm đuối đầy gợi ý, đưa tay lên ngực mạnh bạo như sắp gỡ tung từng cúc áo trên người và rồi...

*TEN!!!!!!!!!!!!!!!

Âm hưởng lớn rung cả sàn từ đâu vang lên. Đánh thức Nam khỏi giấc ngủ!!!

...

Nam lật bật ngồi dậy ngáp một hơi cho tỉnh ngủ, nheo mắt nhìn quanh như thiếu thứ gì đó...thiếu mắt kính của mình. Kìa nó ngay trên bàn, cậu lấy mang vào, chẳng nghĩ nhiều tại sao lại rơi ra.

Và khi mọi quang cảnh rõ nét lại, Nam thấy...

Vân, đang hướng mặt đi đâu, như tìm nguồn gốc âm thanh mà lúc này chỉ vừa mới ngừng lại...

"Ô, dậy rồi hả! Phần ông giải tới đâu rồi?"-Cô vẫy chào tươi tắn

"Tui hả, xong N1:1 rồi nè"-Cậu lấy tờ giấy trên bàn đưa ra

"Hay quá, tui cũng xong H1:1 luôn, giờ đang tìm H1:4 đó!"

Vân vui vẻ nói chuyện với Nam, như thể mọi thứ đều bình thường cả. Nhưng bằng quan sát sắc bén, Nam để ý ngay điều kỳ lạ.

"Ủa mà...sao mặt bà đỏ vậy?"

Âm thanh như sấm tạt đầu tai làm Vân giật rít lên, người tê cứng lại!

"Ờ thì...chắc do nãy ồn quá nên "long óc đầu" thôi mà! Haha"-Cô sợ hãi cúi sằm, giả vờ đọc sách không dám quay lên

Nam có vẻ ngờ vực, nhưng sau cùng cậu tin nó...

Vân chỉ biết thở phào.

"Mà rốt cuộc, cái tiếng nhạc đâu ra vậy?"-Vân hỏi

Do lúc này, vạn sự bình ổn, cô cần phải làm rõ điều đó. Nó không phải âm thanh ngẫu nhiên, cứ tưởng là tiếng chuông trường nhưng vang lên ngay trong này.

"Từ cái đồng hồ quả lắc đó"-Nam nói

Trong căn phòng này tồn tại thứ như thế, nó nằm ở góc đầu phòng ai bước vào cũng thấy.

"Mấy cái đó cứ 12 giờ là kêu, tại bình thường không ai vô lúc này thôi"

Vậy là đã rõ rồi. Tuy nhiên thay vì trở lại giải đố, Vân ngồi ngẫm nghĩ bấy hồi, như còn điều gì bận tâm âu phiền.

Và cô nói:

"Âm giai thứ"

"..."

"Là sao?"-Nam hỏi

"Ông có để ý hông, mấy nốt nhạc đó nghe không giống cái chuông trường...Nó đều là âm giai thứ (minor)"

Một phát hiện thú vị đơn thuần. Nhưng chẳng biết sao nghe xong, Nam tỏ ra choáng váng thất thần, như một điều chấn động long trời cậu không ngờ đến nổi.

"Gì vậy? Lớp ông chưa vô nhạc lý cơ bản hả?"

Nam không để tâm Vân nói, cậu đứng thẳng dậy ôm đầu đi vòng quanh mắt cắm vào tờ giấy suy luận thấu đáo và rồi...

"Time tells the first."-Cậu hấp tấp quay lại

"Câu trả lời là cái đồng hồ!!!"

Vân sững sờ nhận ra, hai người vội vàng chạy đến xem xét.

"Bản nhạc nó mới phát là Westminster Quarters!"-Nam nói

"Thay vì bản tròn giờ 16 nốt của trường, nó phát bản quý III 12 nốt...Nhưng tất cả nốt đều là âm giai thứ!"

Rồi cậu quay sang Mộng Vân, phấn khích ngập tràn.

"Twelve minor notes! (12 nốt giai thứ)"

"Twelve minor prophets!!! (12 Tiểu tiên tri)"

Đó là cuốn sách cuối phần Nevi'im trong kinh Tanakh, cộng gộp từ mười hai vị này vì chiều dài chúng khá ngắn.

"Tui giải sai từ đầu rồi, tui phải nhận ra sớm hơn chứ! Hosea, Amos, Habakkuk, Haggai, tất cả đều là Tiểu tiên tri!"

"Nên "N" này không phải Numbers hay Nehemiah..."

"Nó là Nahum"

Gánh nặng của Nineveh. Sách sự hiện thấy của Nahum, người Elkoshite.-Nahum 1:1

...

Và thế là, bí ẩn thứ nhất đã chính thức khép lại.

Giờ chỉ còn chữ "H" thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net