Chap 11: Ớt rất tốt cho máu. Tôi có quen cô?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: Ớt rất tốt cho máu. Tôi có quen cô sao?

.

.

— Ăn hết những thứ có trong tô đi. -Nam Thiên liếc mắt trên tô mì của nó còn mấy lát cà chua và rau.

— Em không thích cà chua. -Tô mì này nó chỉ lựa thịt bò tái mà ăn, còn lại rau và cà chua để lại.

— Phải ăn! -Câu nói như ra lệnh.

— Không muốn ăn. -Nó cương quyết.

— Bé không nghe lời anh?

— Em không có.

— Còn cãi lại anh.

— Em...

— Không nói nhiều, phải ăn hết. -Hắn phán xét.

— ..... -Nó cuối xuống và lắc đầu, không muốn ăn. Cà chua là loại quả nó không muốn ăn nhất.

Anh cũng biết sao cứ ép nó ăn quài.

Tú Long ngồi bên, thấy tình hình không ổn, gắp lát thịt bò bỏ vào tô nó.

— Cà chua và rau là thực phẩm tốt lắm đấy. Bé biết máu chúng ta màu gì không?

— Màu đỏ.

— Thế cà chua cũng có màu đỏ, màu giống máu người, nên cà chua là loại thực phẩm rất bổ cho máu. -Anh lí giải, nó chăm chú nghe.

— Chốt lại bé phải ăn nó vào để tốt cho máu. Hiểu không?

— Nhưng máu em đâu bị gì!

— Ai nói? Máu của bé thiếu dinh dưỡng nên sắc mặt bé bây giờ không hồng hào gì hết. -Tú Long lắc đầu.

— Thật sao? -Ánh mắt hoang mang.

— Xạo bé làm gì, không tin thì thôi. -Tú Long cuối ăn mì.

— Hư.... -Nó nhìn anh rồi lại nhìn vào tô mì, gật gật đầu. Hằng gì Nam Thiên một hay bắt nó ăn cho bằng được. Cầm đũa gắp bỏ vào miệng, dù chả thích nhưng vì muốn cung cấp dinh dưỡng cho máu.

Tú Long thấy nó chịu ăn không khỏi mỉm cười. Anh biết cà chua là loại quả rất tốt, nhưng thật ra anh cũng không biết chắc chắn là có bổ máu hay là không nữa.

Anh chỉ bịa bậy ra mà nó lại tin răm ráp, nó dễ bị lừa quá.

Nam Thiên vẫn im lặng, nó ăn là được là tốt rồi.

— Đúng rồi! -Nó như nhớ ra chuyện gì đó: — Anh cũng phải ăn cái này nữa, nó cũng màu đỏ nè. Anh Thiên nữa, tốt cho máu. -Nó gắp lát ớt sừng màu đỏ chói bỏ vào tô anh và hắn, vì anh nói cà chua có màu đỏ giống máu và ớt thì có màu đỏ còn đậm hơn, suy ra ớt cũng bổ máu.

— Cái đó... Anh... -Tú Long ngẩn ra nhìn lát ớt đỏ.

Nó nhìn anh chăm chú.

— Bổ máu đó. -Nó gắp thêm bỏ vào.

— Ờ... Ờ. -Anh bỏ vào miệng cố nuốt xuống. "Có phải hay không ớt cũng rất bổ máu?" tiếng lòng của anh.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc.

**Nguyễn Khuyến High school.

Một cô gái mặc đồng phục váy sọc caro đen đỏ, mang đôi ủng da ngang đến gối bước vào. Cả lớp chăm chú đổ ánh mắt hướng về cô gái.

Cô giáo đeo đôi kính cận dày cộm đứng giữa lớp thông báo:

— Các em nghe đây. Lớp chúng ta từ bây giờ sẽ có thêm thành viên. Em tự giới thiệu đi.

— Xin chào! Tớ là Nguyễn Vân Hiên Lam, mới vừa chuyển trường mong các bạn giúp đỡ. -Cúi đầu trước lớp.

— Nghe nói là bạn công chúa Ái Nhi.

— Ừ. Cũng đẹp không kém gì nhỉ? Nhưng sao lại chuyển đến đây

Tiếng xầm xì trong lớp, cô giáo đập bàn.

— Các em yên lặng. -Cô quay sang nói với cô ta:

— Nào em về chỗ ngồi trống còn lại đi, rồi chuẩn bị bắt đầu tiết học.

— Vâng. -Hiên Lam gật đầu đi xuống.

Đưa ánh mắt về phía anh, giữ nụ cười rạng rỡ. Từ khi cô ta bước vào anh vẫn nhìn cô ta, không rời khỏi tầm mắt.

Giờ ra tiết ba.

— Sao vậy? -Lúc Hiên Lam xuất hiện, Nam Thiên thấy anh có vẻ

khác thường, chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với cô ta?

— Sao là sao? Cậu tưởng tớ như lúc trước à? Hừ. Chẳng biết lần này cô ta có âm mưu gì nữa?

— Lâu rồi không gặp. -Cô ta đi đến, chắc hẳn đã nghe được lời anh nói. Nhìn Tú Long và Nam Thiên, Nam Thiên không liếc mắt đến cô ta, quay lại chỗ của mình.

— Tôi có quen cô? -Anh cười mỉa mai nhìn cô cùng với nhiều ánh mắt khác trong lớp.

Cô bặm môi lại, cố mỉm cười.

— Em rất nhớ anh. -Hiên Lam dùng giọng nói dịu dàng dù biết cả lớp đang nhìn bọn họ.

— Cô có tư cách đó sao? -Sự lạnh lùng, khinh bỉ hiện rõ ràng trên mắt anh khi phải đối diện với cô ta.

— Anh. Sao anh...

— Cô bị điếc à? Không nghe nó nói gì ư? -Hắn lên tiếng, mặc không biểu cảm, ánh mắt sắc lạnh.

Sự hiếu kì, ánh mắt tò mò đổ dồn vào cô ta. Khi bị Nam Thiên nói thế học sinh trong lớp lại xì xầm, bàn toán rầm rộ lên.

Cô ta đành ngậm ngùi quay gót về vị trí, dù trong lòng đang rất tức "Để rồi xem, Hiên Lam này sẽ làm gì?"

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Tú Long nhanh chóng ra về.

Đang bỏ sách vở vào túi thì nghe có tiếng lý nhí của Tú Long.

—Bé con ơi?

— Có em. -Nó hớn hở chạy ra trước cửa.

— Hôm nay anh sẽ hộ tống em về.

— Thật không? -Nó nhìn hoài nghi.

— Dĩ nhiên.

— Hì. Nhưng mà anh Thiên đâu? Em không thấy.

Anh cười gượng, tâm có chút buồn.

— Nó đang đứng đợi ở cổng, đi thôi. -Anh cầm tay nó kéo ra cổng.

Nam Thiên nhìn thấy nó sau lưng Tú Long, điều chướng mắt là tay nó đoan vào bàn tay Tú Long.

— Lại đây anh trở về.

Nó nhanh chóng tháo bàn tay Tú Long chạy lại hắn, Tú Long hụt hẫng trong lòng, nhìn nó rời khỏi.

— Ôm cho kỹ vào. Nếu rớt anh không chịu trách nhiệm.

— Anh chạy chậm là được mà.

— Anh không thích chạy chậm.

— Nhưng... em sợ. -Nó níu vạt áo hắn.

Hắn im lặng hồi lâu:

— Được thôi. Nếu anh chạy chậm thì bé cho anh cái gì? -Hắn muốn đòi quyền lợi từ nó.

— Anh muốn gì cũng được. -Nó nghĩ gì nói đó.

— Đó là bé nói đó. -Hắn cười gian.

Hai chiếc xe lăn bánh, ở đó không xa có chiếc xe khác cũng nhanh chóng rời khỏi.

*** Nguyễn Vân Hiên Lam.
Height: 170cm.    Weight: 50kg.
Bạn Ái Như, xinh đẹp.
Bề ngoài rất hồn nhiên, đối xử với mọi người rất tốt.
Nhưng sự thật....
Gia đình thuộc đại gia.
Lúc trước là bạn gái Tú Long.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net