Chap 27: Tôi đẹp lắm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 27: Tôi đẹp lắm sao?

.

.

.

— Đi đâu vậy? Anh đưa tôi đi đâu? -Thiên Ly nhăn nhó hỏi người ngồi bên cạnh.

— .... -Một sự im lặng.

— Tôi muốn xuống xe. Mau dừng xe lại.

Người ngồi bên cạnh nhắm mắt, nhàn nhã trầm tư như không nghe thấy có người lải nhải bên tai mình, trái ngược với bên ngoài Vĩnh Trí đang rất mất kiêng nhẫn. Từ lúc lên xe đến giờ, con nhóc này cứ làm ồn, ngồi cũng không chịu yên.

— Anh có nghe tôi nói không? -Vĩnh Trí không đáp lại, nó từ đầu đến giờ cứ độc thoại một mình.

Thử nghĩ mà coi, khi một người hỏi họ mà họ lại làm lơ, không thèm trả lời, người đó có tức không? Có khó chịu không? Và đó là cảm giác của nó hiện giờ. Tức và khó chịu không thể nói nên lời.

— Dừng xe. -Đó là câu nói đầu tiên phát ra từ lúc Thiên Ly vô cớ bị Vĩnh Trí lôi đi.

Tài xế nghe được lệnh, nhanh chóng cho xe dừng lại bên vệ đường. Thiên Ly định mở cửa xe, thì một bàn tay nhanh chóng giữ lại.

— Cô nghĩ tôi dễ dàng cho cô xuống?

Thiên Ly ngây ngốc nhìn, chứ chả lẽ cậu cho dừng xe để làm gì? Nó nói dừng xe và muốn xuống, cậu cũng cho dừng rồi còn gì? Bây giờ chỉ còn việc bước xuống nữa là hết.

— Nhiệm vụ của bác hết rồi. -Vĩnh Trí nhìn nó cười lộ ra cái răng khểnh, nụ cười này sẽ làm cho các cô gái khác phải si mê. Nó cũng không ngoại lệ, vẫn là một bé con thích cái đẹp.

— Vâng. Thưa cậu chủ. -Tài xế hiểu ý, gật đầu rời khỏi.

— Tôi đẹp lắm sao? -Vĩnh Trí không dấu nổi niềm vui khi nó cứ nhìn cậu.

— Ờ... đẹp... nhưng còn thua anh Thiên. -Anh Thiên trong lòng nó là đẹp nhất, nhớ tới Nam Thiên nó bất giác mỉm cười.

Vĩnh Trí nghe vậy, và thấy được biểu cảm của nó khi nhắc đến người đó lại làm cậu khó chịu vô cùng. Nhớ không nhầm hai từ "Anh Thiên" từ miệng nó chính là cái người cậu chạm mặt khi ở phố cổ Hội An. Đúng là tên Thiên kia rất đặc biệt với nó rồi.

— Cô có vẻ rất thích hắn?

— Tất nhiên.

— Hừ. -Dù biết được câu trả lời này nhưng trong lòng cậu lại không cam tâm, vì sao lại không cam tâm thì cậu cũng không thể lý giải nổi.

— Ngồi im đó. -Vĩnh Trí buông lời cảnh cáo, hướng về cánh cửa xe sát bên mình, mở cửa bước ra rồi đi lại mở cửa phía tay lái ngồi vào.

Nó theo dõi tất cả hành động kia của cậu, giờ mới thật sự để ý không thấy bác tài xế đâu. Bác ấy đi đâu mất rồi?

— Ủa. Bác lái xe đâu?

— Cô ngắm tôi say xưa quá nên khi bác ấy đi cũng không biết? -Vĩnh Trí khởi động xe.

— Tôi... -Lúc nảy nó có nhìn cậu, nên thật sự không để ý đến xung quanh. Nhưng nó lại quên mất một điều.

— Sao không cho tôi xuống xe?

— Tôi có nói cho cô xuống xe?

— Anh nói dừng lại mà.

— Đúng, tôi có nói nhưng tôi chỉ muốn cho tài xế xuống, còn tôi thì muốn lái xe thôi. -Sẽ cho nó xuống xe đơn giản thế sao? Vĩnh Trí này là ai chứ?

— Anh... -Thật sự quá đáng, cậu ta sao có thể nói như vậy? Những câu nó nói lúc trước không có trọng lượng gì với cậu ta sao?

— Rốt cuộc là anh đưa tôi đi đâu? -Thiên Ly khổ sở nói.

— Đến nơi có rất nhiều bánh kem. -Hôm nay cậu có chủ ý đến đưa Ái Nhi tham dự tiệc sinh nhật của bạn gái Thái Vũ, nhưng không bằng đưa nó đi cũng không sao. Giờ chắc cũng bắt đầu nhập tiệc rồi.

— Anh nói có thật không? -Nó nghi ngờ.

— Lừa cô làm gì?

— Vậy thì cảm ơn anh.

—Phì... -Câu nói kia không biết vì sao cậu không nén được nhịn cười.

— Sao anh lại cười? Anh lừa tôi sao? -Tự dưng không không đi cười, cậu ta thật không bình thường.

— Không. Tôi đã nói không lừa cô rồi còn gì. -Thu lại nét cười, thật mất mặt, tự dưng lại đi cười trước mặt nó. Nhưng mà nó thật là một con nhóc đơn giản, ngốc nữa.

— Nhưng sao lại cười? -Nó thắc mắc. Nó có làm gì đâu mà cậu ta cười?

— Tôi thích.

Nó không tranh cãi nữa, đầu nghiên vào bên cửa kính, mắt nhìn sang khung cảnh bên ngoài dần dần đang vượt qua.

Vĩnh Trí cũng không lên tiếng, cậu nhấn nút phát bài Until You của Shyne Ward.

Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một quán Bar, thoạt nhìn bên ngoài chắc hẳn nơi này giành cho những người có gia cảnh không tầm thường. Trong suy nghĩ, Bar rất khác với lúc trước nó một mình đến tìm Nam Thiên.

— Sao lại đến đây? -Thiên Ly nhìn dòng chữ Bar Lonely nhíu mày.

— Có đi theo tôi không? -Vĩnh Trí đi được một khoảng xa mà trong khi đó nó vẫn đứng yên. Không bằng dùng hành động lôi nó cho khỏi phí lời vô nghĩa.

— Yên tâm, vào trong đó sẽ có rất nhiều bánh và kem để cho cô ăn.

Nó đành đi theo cậu, mơ màng đến những cái bánh và nhiều loại kem nên quên mất trước kia Nam Thiên có dặn không được phép đến những nơi như thế này.

— Đến rồi sao? -Thái Vũ đang bận cắm những cây nến vào chiếc bánh kem trước mặt. Nhìn cậu rồi hướng tầm mắt về phía Thiên Ly đang như con thỏ nhỏ rụt rè đứng khuất sau Vĩnh Trí. Cậu hơi ngạc nhiên vì sao là cô gái kia mà không phải là Ái Nhi? Theo như tính khí của Ái Nhi, khi biết được sẽ nổi trận lôi đình mất, không chừng sẽ đi tìm cô gái này tính sổ. Vĩnh Trí không hề suy nghĩ đến những chuyện này sao?

— Ừ, vào đây. -Vĩnh Trí kéo nó hướng xuống ghế: — Ngồi xuống.

— Chào! Còn nhớ tôi không? -Thái Vũ bắt chuyện.

Nó nhìn Thái Vũ cố gắng lục trong trí nhớ nhưng không hề nghĩ ra là nó có gặp người này. Thiên Ly lắc đầu.

— Chắc cô đã quên. Tôi là bạn của Vĩnh Trí, tên Thái Vũ.

— A... chào Thái Vũ.

— Màng chào hỏi thế là được rồi đấy, Na Na đâu?

— Cô bé ở trong kia. -Thái Vũ dùng ngón cái chỉ vào cánh cửa trong phòng, Vĩnh Trí cũng không nói gì nữa.

Thiên Ly hiện giờ cũng không quan tâm đến hai người con trai kia, hiện giờ lực chú ý của bé con đang tập trung vào đống thức ăn trên bàn, nào là bánh kẹo được trang trí bắt mắt mà trước giờ Thiên Ly chưa từng thấy. Thiên Ly biết điều chỉ long lanh nhìn vào chúng mà không hề có hành động tùy tiện gì.

Vĩnh Trí chỉ biết cười trừ khi thấy Thiên Ly như vậy, Thái Vũ thầm nghĩ cô gái này dễ dàng nhìn thấy tâm tư quá.

— Thích không? -Vĩnh Trí môi nhéch lên, giọng mang đầy ý cưng chiều.

— Thích. -Thiên Ly vẫn nhìn chúng.

— Muốn ăn?

— Muốn. -Những món đó giống như thôi miên nó.

— Ngốc thật.

— Ngốc.

— Phì... -Vĩnh Trí ôm bụng cười ra tiếng, những bánh kẹo đó có sức hút thế sao? Làm nó quên đi ý thức luôn?

Thái Vũ cũng bất giác cười, liếc nhìn lại Vĩnh Trí hình như rất lâu rồi chưa thấy Vĩnh Trí cười thoải mái như bây giờ. Không còn có nụ cười giả tạo Vĩnh Trí kia.

Vĩnh Trí nói gì thì nó trả lời, lúc đầu thì không sao nhưng lúc sau có hơi không đúng, với tiếng cười của Vĩnh Trí nó càng tăng thêm.

Về phía nó thầm nghĩ tên này chưa uống thuốc nha, nhớ lúc trước cậu ta luôn dùng ánh mắt và cái mặt rất đáng ghét với nó, dù có cười nhưng nó ngốc cũng hiểu được điệu bộ đó đầy giả tạo. Tự dưng hôm nay cậu ta lại khác hơn bình thường.

Không hiểu cậu có gì phải cười nữa?

— Ơ... anh trai đến rồi. -Một giọng nói trong trẻo cất lên, đồng thời cả sáu ánh mắt hướng đến người con gái có giọng nói đó.

Cô bé thoáng nhìn còn rất nhỏ, ngoại hình giống như chưa phát triển, hiện giờ đang học cấp 2 là cùng. Cô bé cứ nhìn Thiên Ly mãi, thấy vậy Vĩnh Trí cất tiếng.

— Chị đó là Thiên Ly. Bạn anh.

— À...à... bạn anh, kỳ nha anh trai.

Ông anh trai hôm nay dẫn một người con gái đến rồi nói là bạn nữa, thật là điều hiếm gặp. Tuy biết bên ngoài anh trai rất có nhiều bạn gái nhưng đây là lần đầu giới thiệu cô gái trước mắt đây là bạn.

Vĩnh Trí nghe được trong giọng nói có hàm xúc khác, trừng mắt với cô bé.

— Dạ. Chào chị. Em đang học bậc trung học cơ sở, hiện giờ trong người em chảy cùng dòng máu với anh Trí Trí, biết anh Thái Vũ từ khi còn thời trẻ trâu nói đúng hơi là lúc xa xưa, cái lúc cởi truồng tắm mưa, mà chính xác hơn nữa là mưa buổi chiều khi trời đang đổ giông. Nhà em sát bên cạnh nhà anh ấy, theo lối nói hiện giờ thì em là gấu anh ấy. Anh ấy và em qủa thật rất đẹp đôi đúng không? Ai nhìn cũng nói như vậy hết. Còn nữa ba...

— Được rồi Na Na. -Thái Vũ dùng tay bịt miệng cô bé lại.

— Cô ấy có hơi nói nhiều.

"Có hơi gì? Quá nói nhiều luôn". Vĩnh Trí và Thiên Ly thầm nghĩ. Vĩnh Trí cũng chịu thua với người em gái Na Na này.

— Ưm... ưm... em còn... chưa nói xong.

— Để giành lúc khác, giờ thổi nến cắt bánh. -Rồi tiếp tục cuối đầu thì thầm to nhỏ vào bên tai Na Na: — Em nhìn chị kia kìa, chỉ chờ đợi ăn bánh đấy.

Na Na nhìn Thiên Ly nghe lời Thái Vũ gật đầu. Có một người nữa cùng cô bé giải quyết đống này rồi, cùng sở thích.

Vĩnh Trí cũng không đợi Na Na hành động thổi hay chưa mà tự ý cắt một phần bỏ vào đĩa đưa cho nó. Nó không suy nghĩ liền nhanh chóng thưởng thức, Thái Vũ đen mặt, Na Na còn chưa thổi nến và ước nữa mà.

Thái Vũ lẳng lặng nhìn biểu hiện của Na Na.

— Hay quá! Khỏi cần thổi hay ước nhảm nhí. -Na Na bật thốt, cô bé hí hửng quả thật anh trai hiểu cô bé. Ước với nguyện rườm rà gì cho phiền phức, mà nếu có ước thì nó sẽ trở thành sự thật chắc? Không bằng ngồi đó mà ước nguyện, mong đợi vào điều may mắn thì tự tay mình tạo ra hẳn hơn.

— Rất ngon! -Thiên Ly tán thưởng.

— Vậy sao? Em còn nhiều vị lắm. À... đây. -Na Na cuối xuống, rồi ôm lên một hộp bánh kem hãng khác.

— Cho chị. -Na Na bỏ một phần bánh kem loại khác vào đĩa Thiên Ly.

— Cảm ơn em. -Thiên Ly nhận lấy, cười rạng rỡ.

— Ủa... Trí Trí anh không đưa chị Ái Nhi đến sao? -Na Na ngó quanh không thấy Ái Nhi ở đây.

Thiên Ly thầm nghĩ, cô bé Na Na này gọi cậu là Trí Trí sao? Nghe có hơi tức cười xí, cô bé này tính tình cũng đặc biệt thật.

— Trí Trí làm vậy đúng rồi, đưa chị xinh xinh này đi quả không sai. Anh trai thân yêu, em rất ghiền chị này. -Na Na thật thích chị gái này, nhìn có vẻ hơi ngốc nhưng không sao, không quan trọng lắm vấn đề đó. Còn Ái Nhi cô bé nói thật ra thì rất bài xích, mặc dù sao này Ái Nhi sẽ là chị dâu của cô bé. Nghĩ đến điều đó thật sự Na Na không thích, cô gái ngơ ngơ trước mắt này có thể hơn.

.

.

.

*** Tống Thái Vũ. 18 tuổi.
Height: 170cm.  weight: 56.
Bạn thân Vĩnh Trí đồng thời đang quen với em gái cậu.
Cha mẹ của cả hai bên có quan hệ rất tốt.
Thái Vũ ít nói, ngoại hình cũng rất khôi ngô.

*** Trương Quang Na Na. 15tuổi.
Height: 150cm. weight: 39kg.
Em gái cưng Vĩnh Trí, cô bé có tầm vóc nhỏ nhắng của một học sinh cấp 2, gương mặt baby hồng hào rất xinh.
bé có gì nói đó, thẳng tính. Và hay nói rất nhiều.

———>>>Weepy4T<<<———



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net