Chap 8: Nam Thiên có nỗi lòng thầm kín?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8: Nam Thiên có nỗi lòng thầm kín?

— Anh đi từ từ thôi! -Nó lên tiếng vì hắn đi quá nhanh.

— Chuyện lúc nãy bé nghĩ gì? -Nam Thiên dừng lại nhìn nó.

— Dạ? -Nhất thời nó không hiểu hắn hỏi gì, bỗng hình ảnh hắn đang hành động rất thân mật với một tên con trai hiện về.

— Anh không bình thường?

— Bé tin anh không bình thường? -Nam Thiên hỏi ngược lại nó.

— Nhưng anh đang... -Thiên Ly đưa hai bàn tay lên trước mặt, hai ngón trỏ chạm vào nhau, liếc mắt về phiá Nam Thiên.

— Cấm nghĩ bậy. -Nam Thiên cốc lên trán nó vài cái, coi như là sự trừng phạt giành cho nó khi nghĩ về hắn như thế.

— Anh làm thế vì có nỗi lòng thầm kín, khó nói ra được. -Vẻ mặt buồn, bộ dáng đau lòng.

Thiên Ly nhìn hắn, không ngờ anh ấy cũng có nỗi lòng riêng, bộ dáng như thế chắc là chuyện không hề đơn giản. Nó cảm thấy thương hắn quá.

— Anh có thể nói cho em nghe được không? -Nó muốn hắn chia sẽ nỗi lòng của hắn với nó:

— Nói cho em đi... đi mà. -Nó lay lay cánh tay hắn:

— Em sẽ giữ bí mật không nói cho ai nghe đâu. Hứa đó.

— Chuyện anh hôn với tên lúc đó là để chứng minh là anh bị Gay.

— Là sao? Em không hiểu. -Mới vừa nói mình bình thường sao giờ lại chứng minh mình là Gay?

— Thật là. Anh chỉ đóng giả là mình có vấn đề về giới tính thôi. Vì muốn họ càng tin, nên anh thường làm những hành động hơi quá. Chuyện này anh chỉ nghĩ ra khi mình bị đồn là Gay. -Anh liếc ánh mắt về phía nó bồi thêm:

— Anh thường bị tụi con gái kia tra tấn, hành hạ rất dã mang, cứ ép anh làm những điều anh không muốn. Khi anh làm như vậy thì sau đó quả thật tụi con gái không đến làm phiền anh nữa. -Hắn không ngờ khúc sau hắn lại nói bịa những chuyện không có, biểu cảm cũng chân thật lắm.

— Anh khẳng định anh là con trai.

Nó như hiểu ra, nhưng có vấn đề hơi kì lạ:

— Nói như vậy là anh không hề thích con gái sao?

— Không có cảm giác với họ. Nhưng bé là ngoại lệ -Nam Thiên áp tay vào hai gò má trắng hồng của Thiên Ly.

— Cái đó là tất nhiên rồi. Em mà... -Nó đáp lại một cách tự nhiên, không hề nghĩ câu nói đó có tầm ý nghĩa khác.

Tại phòng khách nhà nó, Thiên Ly đang phải nghe lời than vãng của Tú Long.

— Sinh nhật của anh thật là buồn. Bé lại chẳng hề chúc anh đến một câu.

— Em giờ sẽ chúc anh hì?

— Thôi. Anh buồn rồi.

Tú Long ngồi ngã vào ghế Sôfa, lắc đầu. Nó xụ mặt xuống.

— Anh chờ xí nha.

Nó như nhớ điều gì đó, chạy lên phòng. Khi đi xuống trên tay cầm họp quà nhỏ. Đưa về phía anh.

— Anh sinh nhật vui vẻ.

— Có quà cho anh sao? Cảm ơn bé. -Tú Long mở ra, bên trong họp quà là một chiếc khăn tay hình màu tím, có ghi tên "Anh Tú Long sinh nhật vui vẻ" nhưng bằng bút màu, không biết khi giặt nó có lem không nữa? Tú Long sợ những dòng chữ sẽ bị lem đi. Chắc phải giữ gìn chiếc khăn này cẩn thận mới được.

— Em không biết tặng gì cho anh nên....

— Anh rất thích. -Anh nhìn nó dịu dàng, như không cưỡng lại được dần dần cuối sát vào mặt nó. Nó cứ ngu ngơ nhìn chăm chăm anh.

— Cậu đang làm cái gì vậy? -Hắn từ trên lầu đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net