Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hắn. Hắn chỉ khoát tay áo, nói: "Trẫm biết, ngươi trước tiên lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi. Truyền lệnh, tối nay trẫm sẽ không chiêu tẩm, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền trẫm nghỉ ngơi."

"Nô tài tuân chỉ." Tiểu Toàn Tử dứt lời liền rời khỏi.

Tư Không Diệp một mình ngồi trong Thanh Long điện, cẩn thận suy xét hết tất cả những việc phát sinh hôm nay. Nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, nghi vấn trong lòng càng ngày càng nặng. Chẳng lẻ nói, Vệ Yên Nhiên thật sự không ngốc? Nếu vậy ứ huyết trong đầu nàng giải thích làm sao? Giả bộ ngốc quả thật có thể nhưng ứ huyết tuyệt đối không giả được, trừ phi nội công tu vi của nàng ta thâm hậu, có thể tự khống chế mạch của chính mình, tạo thành hiện tượng ứ huyết giả. Nhưng hiển nhiên đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Lấy võ công của hắn mà nói nếu như Vệ Yên Nhiên kia võ công cao như thế thì chính hắn không thể không cảm nhận được.

Nhưng những việc phát sinh hôm nay giải thích thế nào? Tư Không Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khả nằng Vệ Yên Nhiên không phải ngốc tử là rất lớn, chỉ duy nhất một điều không thông là ứ huyết trong đầu nàng. Hai khả năng nhưng tâm tư Tư Không Diệp lại thiên về khả năng thứ nhất nhiều hơn.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Vệ Yên Nhiên không phải là ngốc tử. Phiền não, Tư Không Diệp một quyền thật mạnh đánh xuống bàn, "Đáng chết, nữ nhân kia nếu không phải ngốc tử lại dám can đảm, ngang nhiên diễn trò trước mặt trẫm thì mặc kệ ngươi có đi đâu, trẫm cũng sẽ sai người bắt ngươi trở về." Không những vậy nàng còn dám để hắn lo lắng cả buổi chiều trong khi nàng thì trốn khỏi cung. Như vậy hỏi hắn làm sao không tức giận chứ?

Tư Không Diệp phát tiết cơn giận xong, lập tức đi đến cửa mật đạo, mở mật đạo rồi bước xuống.

Trong mật thất, Tư Không Diệp đem bức họa ban ngày vẽ lại một lần nữa. Vừa hạ bút xuống, Vương Tu đã xuất hiện.

"Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng."

"Đứng lên đi. Cái này cho ngươi. Ngươi lập tức xuất động lực lượng hoàng y vệ, dù có phải đào ba tất thước cũng phải tìm ra người này cho trẫm." Thanh âm Tư Không Diệp lạnh như băng, không giống như trước kia, chỉ cần nghĩ đến ngốc tử đáng yêu kia liền không tự chủ được mà ôn nhu. Ngược lại hoàn toàn, ngữ khí hắn lúc này bộc lộ hoàn toàn là tức giận.

Uổng cho hắn lấy mục tiêu là trở thành hoàng đế nổi danh thiên cổ, vậy mà lại để cho một nữ nhân đùa giỡn đến không biết gì. Như vậy hỏi hắn làm sao cam tâm được?

Giờ phút này, hắn bị cơn tức giận của mình choáng ngập đầu, chỉ nghĩ đến chính mình là người bị hại mà hoàn toàn quên mất nếu Tiểu Đồng không giả ngốc thì nàng đã bị chết trong tay hoàng y vệ từ lâu rồi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net