Chương 4Hazel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAZEL MUỐN BỎ CHẠY, nhưng chân cô hình như đã dính cứng vào cái sàn sáng lóa này rồi.

Phía bên kia ngã tư, hai cái giá đuốc mọc lên từ mặt đất như những cái cây. Hecate cắm hai cây đuốc của bà ta vào đó, rồi đi từ tốn quanh Hazel, nhìn cô chăm chú như thể họ là hai bạn nhảy trong một điệu vũ kì quái nào đấy.

Con chó mực và con chồn theo sát gót bà ta.

'Ngươi giống mẹ.' Hecate [1] nhận xét.

Cổ họng Hazel thắt lại. 'Bà biết mẹ tôi?'

'Tất nhiên. Marie là thầy bói. Lĩnh vực của bà ta là bùa ngải, lời nguyền và gris-gris. Còn ta là nữ thần ma thuật.

Hai con mắt đen tuyền như hút lấy Hazel, như muốn tách hồn cô ra khỏi xác. Trong suốt 'kiếp trước' của cô ở New Orleans[2], vì mẹ cô mà Hazel đã bị bọn trẻ ở trường thánh Agnes hành hạ khổ sở. Họ gọi Marie Levesque là mụ phù thủy. Các bà xơ thì to nhỏ với nhau rằng mẹ cô đã bán linh hồn cho Quỷ dữ.'

Nếu các bà sơ đã kinh hãi mẹ cô như vậy, Hazel thắc mắc, họ sẽ thế nào nếu đối diện vị nữ thần này nhỉ?

'Rất nhiều người sợ ta,' Hecate nói, như đọc được ý nghĩ của Hazel. 'Nhưng ma thuật thì chẳng tốt cũng chẳng xấu. Nó là một công cụ, như con dao chẳng hạn. Chằng lẽ con dao là một vật xấu? Chỉ có người cầm dao mới xấu hay tốt.'

'Mẹ – mẹ tôi...' Hazel lắp bắp. 'Mẹ tôi không tin vào ma thuật. Không nhiều lắm. Bà chỉ giả vở có phép thuật, để kiếm tiền.'

Con chồn rít lên và nhe răng. Sau đấy 'chít' một cái từ dưới đuôi nó. Nếu là vào hoàn cảnh khác, một con chồn 'xì hơi' sẽ rất là buồn cười, nhưng Hazel không cười được. Đôi mắt đỏ khè của con vật gặm nhấm nhìn cô đầy đe dọa, như hai cục than hồng nhỏ xíu.

'Bình tĩnh nào, Gale,' Hecate nói. Bà ta nhún vai với Hazel tỏ vẻ xin lỗi. 'Gale không thích nghe về những kẻ vô tín và phù thủy dỏm. Cô ta đã từng là một phù thủy.'

'Con chồn của bà từng là phù thủy?'

'Chồn hương thì đúng hơn,' Hecate trả lời. 'Nhưng đúng, – Gale đã từng là một mụ phù thủy khó chịu. Mụ ta có thói quen vệ sinh cá nhân rất tồi tệ, lại còn – à, có vấn đề về đường tiêu hóa nữa.' Hecate phẩy phẩy tay trước mũi.

'Okay.' Hazel cố không nhìn vào con chồn. Cô thực sự không muốn tìm hiểu về các vấn đường ruột của con thú gặm nhấm.

'Dù sao đi nữa,' Hecate kể, 'ta đã biến mụ ta thành một con chồn hương. Mụ ta làm chồn hương tốt hơn nhiều.'

Hazel nuốt khan. Cô nhìn và con chó mực, lúc dó đang âu yếm sục mõm vào tay nữ thần. 'còn con chó[3]...?'

'Oh, cô ta là Hecuba, cựu nữ hoàng thành Tơ-roa,' Hecate trả lời, như thể đó là chuyện hai năm rõ mười.

Con chó càu nhàu.

'Đúng đấy, Hecuba,' nữ thần trả lời. 'Chúng ta không có thời gian giới thiệu dông dài. Vấn đề là, Hazel Levesque, mẹ ngươi mặc dù nhất nhất không tin, nhưng bà ta đúng là có phép thuật. Cuối cùng, bà ta cũng nhận ra điều đó. Lúc bà ta tìm câu thần chú gọi thần Pluto, ta đã giúp bà ấy.'

'Là bà...?'

'Đúng .' Hecate tiếp tục đi vòng tròn quanh Hazel. 'Ta nhìn thấy tiềm năng nơi mẹ ngươi. Và ta thấy còn nhiều tiền năng hơn nơi ngươi.'

Đầu Hazel quay quay. Cô nhớ lại lời thú tội của mẹ trước lúc bà chết: về việc bà đã triệu hồi thần Pluto, về việc vị thần quyền lực này đã yêu say đắm mình, và, do điều ước tham lam của mình, đã làm cho con gái Hazel của mình sinh ra mang một lời nguyền. Hazel có thể triệu hồi của cải giàu sang từ lòng đất, nhưng ai dùng những của đó sẽ phải chịu khổ đau và chết chóc.

Thế mà bây bây giờ vị nữ thần kia nói rằng chính bà ta khiến những chuyện đó xảy ra.

'Mẹ tôi đã phải chịu nhiền khổ đau vì cái ma thuật đó. Cả đời bà -'

'Nếu không có ta thì có lẽ đã chẳng có ngươi,' Hecate nói thẳng tuột. 'Ta không có thời gian cho ngươi giận đâu. Ngươi cũng thế. Nếu ta không ra tay giúp, các ngươi sẽ chết.'

Con khuyển gầm gừ. Con chồn táp táp và xì hơi.

Hazel cảm thấy như trong lồng ngực nặng nặng chịch cát nóng.

'Kiểu giúp đỡ nào chứ?' Cô hỏi.

Hecate giơ hai cánh tay trần lên. Ba cánh cửa mà bà ta từ đấy bước ra – bắc, đông và tây cuộn xoáy Sương Mù. Sáng lên mấy cảnh đen trắng lờ mờ và hơi chập chờn và nhấp nháy, như kiểu phim câm ngày xưa vẫn hay chiếu hồi Hazel còn nhỏ.

Trên cổng vòm bên tây, là các á thần La Mã và Hy Lạp giáp trụ đầy đủ đánh tay bo trên một quả đồi, dưới bóng của một cây thông lớn. Trên bãi cỏ la liệt thương binh và người chết. Hazel thấy chính mình đang cưỡi Arion, chạy trên chiến trường và la thét – đang cố dừng trận chiến lại.

Trên cổng vòm bên đông, Hazel thấy tàu Argo II lao vút trên không qua dãy Apennies. Boong tàu đang đỏ rực lửa. Một tảng đá đâm sầm vào mũi tàu, một phát nữa vào thân tàu. Con tàu cháy phừng phừng như pháo hoa ngày Tết, rồi động cơ tàu nổ tan tành.

NHững hình ảnh trên cổng bắc còn kinh khủng hơn. Hazel thấy Leo, đang bất tỉnh – hoặc đã chết – rơi qua những tầng mây. Cô thấy Frank đang mò mẫm một mình dưới một đường hầm tối om, ôm cánh tay bị thương, áo ướt sũng máu. Rồi Hazel nhìn thấy chính mình ở trong một cái động lớn giăng đầy những sợi ánh sáng như một cái mạng nhện lấp lánh. Cô đang vật lộn cố vượt qua nó ,trong lúc đó, cách đấy xa xa, Percy và Annabeth nằm sóng xoài bất động dưới chân hai cánh cửa đen-và-bạc bằng kim loại.

'Các lựa chọn,' Hecate lên tiếng. ' Ngươi đang đứng giữa một ngã tư Hazel Levesque. Còn ta là nữ thần của các ngã tư.'

Mặt đất lạo xạo dưới chân Hazel. Cô nhìn xuống và thấy lấp lánh những đồng xu bạc...hàng ngàn những đồng xu denarii của La Mã cổ đại trồi lên xung quanh cô, giống như toàn bộ đỉnh đồi đâng sôi lên vậy. Có vẻ như lo sợ trước các viễn cảnh trên các cánh cửa, cô đã vô tình kéo lên tất cả những đồng xu quanh đây.

'Ở nơi này, quá khứ nằm ngay sát dướt mặt đất,' Hecate nói. 'Hồi xưa, đã từng có hai đại lộ của người La Mã cắt nhau tại đây. Trao đổi thông tin. Họp chợ. Bằng hữu trùng phùng, kẻ thù choảng nhau. Cả những quân đoàn cũng phải chọn 1 con lộ. Những ngã tư luôn là nơi của những sự lựa chọn.'

'Giống ... giống Janus.' Hazel nhớ lại đền thờ thần Janus ở trại Jupiter. Các á thần hay đến đó để quyết định các sự lựa chọn. Họ có thể tung đồng xu, sấp hay ngửa, và hy vọng vị thần hai mặt sẽ giúp họ. Hazel chưa bao giờ hiểu được vì sao bạn bè cô lại để cho một vị thần nào đấy lấy đi quyền tự quyết của chính mình. Cuối cùng thì Hazel cũng nghĩ thông, lòng tin của cô với chư thần cũng xêm xêm lòng tin của cô với mấy cái máy slot-machine[4] cũ ở New Orleans.

Vị nữ thần của ma thuật xì một cái coi thường. 'Janus với cả mấy cái cửa. Hắn làm người ta tin rằng tất cả lựa chọn cứ phải là trắng hoặc đen, có hoặc không, vào hay ra. Thực tế phức tạp hơn nhiều. Đến một ngã tư, lúc nào ngươi cũng có ít nhất ba lựa chọn...là bốn, nếu tính cả rút lui. Và bây giờ ngươi đang đứng trước một ngã tư đây, Hazel.'

Hazel nhìn lại vào mỗi cánh cửa đang cuộn xoáy: một cuộc chiến của á thần, tàu Argo II bị hủy, cô và các bạn đại họa lâm đầu. 'Cái nào cũng tệ cả.'

'Cái nào cũng có rủi ro,' nữ thần sửa lại. 'nhưng mục tiêu của ngươi?'

'Mục tiêu của tôi?' Hazel vẫy tay vô vọng về mấy cánh cửa. 'Chẳng cái nào cả.'

Con chó Hecuba gầm gừ. Còn chồn hương Gale lượn quanh chân nữ thần, nhe răng đánh rắm.

'Ngươi có thể quay lại,' Hecate gợi ý, 'về Rome ... đó là điều Gaia muốn. Không ai trong các ngươi sẽ toàn mạng cả.'

'Thế...ý bà ra sao?'

Hecate bước đến cây đuốc gần nhất, vốc lên một nắm lửa, nhào nặn nó cho đến khi cái trên tay bà ta là một cái sa bàn của nước Ý.

'Ngươi có thể đi về phía Tây.' Hecate làm điệu bộ rê ngón tay ra xa khỏi cái sa bàn nóng rực, 'Về Mỹ với chiến lợi phẩm, bức tượng Athena Parthenos[4']. Đồng chí của các ngươi ở quê nhà, các á thần Hy Lạp và La Mã, đang bên bờ vực chiến tranh. Trở về ngay bây giờ, có thể các ngươi sẽ cứu được rất nhiều người.'

'Có thể sẽ được,' Hazel nhăc lại. 'Nhưng Gaia được cho là sẽ thức giấc tại Hy Lạp. và bọn khổng lồ đang hội quân.'

'Đúng. Gaia đã lên lịch vào ngày mùng 1 tháng Tám, Lễ hội Spes, nữ thần Hy vọng, để nổi lên giành quyền lực. Bằng cách thức dậy vào Ngày của Hy vọng, bà ta định hủy diệt vĩnh viễn tất cả hy vọng. Cứ cho là các ngươi đến được Hy Lạp vào lúc đó đi, các ngươi có thể ngăn bà ta không? Ta chịu.' Hecate vuốt dọc theo những đỉnh núi của dãy Apennies rực lửa. 'Ngươi có thể đi về hướng đông, vượt qua dãy núi, nhưng Gaia sẽ làm tất cả để ngăn các ngươi đi xuyên nước Ý. Bà ta đã đánh thức đội quân thần núi của bà ta dậy chặn đường các ngươi rồi.'

'Chúng tôi có để ý,' Hazel đáp.

'Bất kì nỗ lực cố gắng vượt dãy Apennines[5] nào cũng đồng nghĩa với việc tàu của các ngươi tan tành xác pháo. Mỉa mai thay, đây có thể là sự lựa chọn an toàn nhất cho các ngươi. Ta có thể nhìn thấy trước được rằng vụ nổ không giết nổi các ngươi. Các ngươi vẫn có thể, cho dù không chắc lắm, đến Epirus[6] đóng cửa Tử. Các ngươi vẫn có thể tìm Gaia ngăn bà ta trỗi dậy. Nhưng cả hai trại á thần sẽ đều bị tiêu diệt. Các ngươi sẽ chẳng còn nhà để về.' Hecate mỉm cười, 'Nhiều khả năng hơn là các ngươi sẽ kẹt trên núi. Thế có nghĩa là nhiệm vụ của các ngươi kết thúc, nhưng nó sẽ miễn cho các ngươi rất nhiều đau đớn khổ sở. Cuộc chiến chống lại bọn khổng lồ sẽ thắng hoặc thua mà không có các ngươi.'

Thắng hoặc thua mà không có bọn mình.

Một phần nhỏ bé tội lỗi trong Hazel thấy việc đó sao mà hấp dẫn! Cô luôn mong ước một cơ hội được làm một cô bé binh thường. Cô không muốn thêm một chút đau đớn khổ sở nào xảy đến cho cô và các bạn nữa. Họ đã phải trải qua quá nhiều rồi.

Cô nhìn vào cánh cửa phía sau Hecate, cánh cửa chính giữa. Cô nhìn vào Percy và Annabeth đang nằm sóng xoài vô vọng trước cánh cửa đen-và-bạc. Một cái bóng đen khổng lồ, hao hao giống người đang hiện ra, chân của nó đang giơ cao như thể sắp sửa nghiền nát Percy.

'Còn họ thì sao?' Hazel hỏi, giọng ngập ngừng. 'Percy và Annabeth?'

Hecate nhún vai. 'Tây, đông hay nam ... họ đều chết cả.'

'Tôi không chọn cái nào cả,' Hazel nói.

'Thế thì ngươi chỉ còn một con đường thôi, cho dù đó là con đường nguy hiểm nhất.'

Ngón tay Hecate vạch qua dãy Apennies mi-ni, để lại một đường trắng xóa trên lửa đỏ. 'Có một con đường bí mật ở phía Bắc, một nơi mà ta có ảnh hưởng, là nơi Hannibal đã một lần đi qua lúc ông ta tấn công Rome.'

Nữ thần vẽ một đường cong lớn ... đến phía Bắc nước Ý, rồi qua Đông ra biển, sau đó xuống nam men theo bờ biển Hy Lạp. 'Sau khi vượt núi, các ngươi hãy Bắc tiến đến Bologna rồi đến Venice. Từ đó, giong buồm qua biển Adiratic đến đích của các ngươi, tại đây: Epirus, Hy Lạp.'[7]

Hazel không rành địa lý lắm. Cô chịu, không biết biển Adiratic là như thế nào. Cô chưa bao giờ nghe đến Bologna, và mọi thứ cô biết về thành Vơ-ni-dơ là qua các câu chuyện mơ hồ về những con kênh đào và những con thuyền gônđôla[8]. Nhưng có một điều hiển nhiên. 'Thế thì quá là chệch hướng.'

'Đó là lý do Gaia sẽ không cho rằng các ngươi sẽ chọn đi đường này.' Hecate nói. 'Ta có thể che giấu đôi chút cho các ngươi, nhưng thành công trong chuyến đi của các ngươi sẽ phụ thuộc vào ngươi, Hazel Levesque. Ngươi phải học cách điều khiển Màn sương mù.'

'Tôi á?' Tim Hazel như tuột khỏi lồng ngực. 'Điều khiển Màn sương thế nào cơ?'

Hecate dập cái bản đồ nước Ý đi, rồi búng tay về phía Hecuba. Sương mù cuốn xung quanh con chó săn tai cụp Labrador cho đến khi nó hoàn toàn bị che khuất bởi Màn Sương. Sương mù tan với một tiếng nổ bốp! lanh lảnh. Chỗ con chó từng đứng bây giờ là một con mèo mun với đôi mắt vàng có cái nhìn đầy bất bình.

'Meo,' nó phản đối.

'Ta là nữ thần của Màn Sương mù,' Hecate giải thích. 'ta có trách nhiệm phủ một bức màn chia cắt thế giới của các vị thần và thế giới phàm nhân. Các con của ta học sử dụng Màn Sương mù để tạo lợi thế, tạo các ảo ảnh hay tác động tới tâm trí con người. Các á thần khác cũng có thể làm điều đó tương tự. Và ngươi cũng phải thế, Hazel, nếu ngươi định giúp bạn bè mình.'

'Nhưng ...' Hazel nhìn con mèo. Cô biết đấy là Hecuba, con chó săn Labrador đen, nhưng cô lại không thể tự thuyết phục mình tin vào điều đó. Con mèo trông thật quá. ' Tôi không thể làm thế.'

'Mẹ ngươi có tài năng,' Hecate nói. 'Ngươi còn tài năng hơn. Là một đứa con của Pluto trở về từ cõi chết, ngươi hiểu rõ bức màn ngăn cách hai thế giới hơn đa số người khác. Ngươi có thể điều khiển Màn Sương. Còn nếu không...thì, em trai Nico của ngươi đã cảnh báo ngươi rồi đó. Các linh hồn thì thầm vào tai cậu bé, nói cho nó tương lai của ngươi. Khi đến Ngôi nhà Hades, ngươi sẽ đối diện một kẻ thù khủng khiếp. Không thể vượt qua mụ ta bằng sức mạnh của thanh kiếm. Chỉ mình ngươi có thể đánh bại mụ ta, và ngươi sẽ cần phép thuật.'

Hai chân Hazel bủn rủn. Cô nhứ lại vẻ mặt u ám của Nico, Những ngón tay của cậu bấu chặt vào tay cô. Chị đừng nói cho những ngươi khác. Chưa được nói. Nhuệ khí của họ tụt đến đáy rồi.

'Là ai vậy?' Hazel nghèn nghẹt 'Kẻ đó là ai vậy?'

'Ta sẽ không gọi tên mụ ta,' Hecate trả lời. 'Điều đó sẽ cảnh báo mụ ta về sự có mặt của ngươi trước khi ngươi sẵn sàng đối mặt với mụ ta. Lên Bắc, Hazel. Trong chuyến đi, hãy tập luyện triệu hồi Sương Mù. Khi đến Bologna, hãy tìm hai thằng lùn. Chúng sẽ dẫn ngươi tới một kho báu có thể giúp ngươi sống sót trong Ngôi nhà Hades.'

'Tôi không hiểu.'

'Meo,' Con miu phàn nàn.

'Rồi, rồi, Hecuba,' Nữ thần búng tay mội lần nữa, và con mèo mun mất tich. Con chó tai cụp lại hiện ra chỗ cũ.

'Ngươi sẽ hiểu, Hazel,' nữ thần hứa. 'Thỉnh thoảng ta sẽ gửi Gale đến kiểm tra tiến trình của các ngươi.'

'Tuyệt vời ông mặt trời,' Hazel lẩm bẩm.

'Trước khi đến Epirus, ngươi phải được chuẩn bị,' Hecate nói. 'Nếu ngươi thành công, thì có thể chúng ta sẽ còn gặp lại ... trong trận quyết chiến.'

Một trận quyết chiến, Hazel nghĩ thầm. Ôi, vui thật đấy.

Hazel thắc mắc liệu cô có thể ngăn chặn những điều cô thất trong Màn sương – Leo rơi xuyên qua những đám mây; Frank mò mẫm trong bóng tối, đơn độc và bị thương nghiêm trọng; Percy và Annabeth bị một tên khổng lồ bóng tối nào đấy định đoạt.

Cô ghét mấy câu đố và mấy lời khuyên lờ mờ của các vị thần. Cô bắt đầu coi thường mấy cái ngã tư.

'Tại sao bà lại giúp tôi?' Hazel hỏi. 'Ở Trại Jupiter, họ nói rằng bà đã về phe với các vị thần Titan trong cuộc chiến.'

Đôi mắt đen tuyền của Hecate lóe lên. 'Bởi vì ta là một Titan – con gái của Perses và Ateria. Rất lâu trước thời các vị thần đỉnh Olympus nắm quyền, ta đã thống trị Màn Sương. Cho dù vậy, vào cuộc chiến với các vị thần Titan lần thứ nhất, mấy thiên niên kỉ trước, ta đã về phe Zeus chống lại Kronos. Ta không hề mù quáng trước sự tàn bạo của Kronos. Ta đã hi vọng Zeus có thể là một vị minh quân.

Bà nở một nụ cười cay đắng. 'Lúc Demeter mất con gái Persephone, người bị cha ngươi bắt cóc, ta đã hướng dẫn Demeter qua những đêm tăm tối nhất với cây đuốc của ta, giúp bà ta kiếm tìm. Và khi bọn khổng lồ Gigantos[9] quật khởi, ta một lần nữa lại đứng về phe các vị thần. Ta đã đấu với kẻ thù không đội trời chung của ta, Clytus, kẻ được tạo ra bởi Gaia để hút và đánh bại mọi phép thuật của ta.'

'Clytius.' Hazel chưa bao giờ nghe qua cái tên này –Clai-ti-us- nhưng cái tên này làm tứ chi cô nặng trĩu. Cô liếc nhìn hình ảnh nơi cổng bắc – cái bóng đen khổng lồ phủ lên Percy và Annabeth. 'Có phải hắn ta ở Nhà Hades?'

'À, hắn đợi các ngươi ở đấy đấy,' Hecate nói. 'Nhưng trước tiên ngươi cứ phải giải quyết mụ phù thủy cái đã. Trừ khi ngươi xử lí được điều đó ...'

Bà ta búng tay, và tất cả các đường hầm lại một lầm nữa tối om. Sương tan, cách hình ảnh biến mất.

'Chúng ta đều đối mặt với các sự lựa chọn,' Nữ thần nói. 'Lúc Kronos trỗi dậy lần hai, ta đã sai lầm. Ta đã ủng hộ lão ta. Ta đã trở nên mệt mỏi vì bị lờ tịt bởi những kẻ còn được gọi là các vị thần chính (ở đây có một sự chơi chữ, 'major gods' vừa có nghĩa là các vị thần chính, vừa có nghĩa là 'đa số các vị thần', trong khi 'các vị thần chính' ở đây chỉ có 12 người, chiếm tuyệt đại thiểu số nếu so sánh với số lượng các vị thần La Mã và Hy Lạp). Mặc kệ những năm phục vụ trung thành, họ không tin ta, từ chối ta một chỗ ngồi trong đại sảnh ...'

Chồn sương Gale lại rít lên giận dữ.

'Điều đó không quan trọng nữa.' Vị nữ thần thở dài thườn thượt. 'Ta đã một lần nữa làm hòa với đỉnh Olympus. Kể cả bây giờ, trong lúc họ đang khủng hoảng – bản thể La Mã và Hy Lạp của bọn họ tự choảng nhau – Ta vẫn sẽ giúp họ. Hy Lạp hay La Mã, ta vẫn luôn luôn là Hecate. Ta sẽ hỗ trợ các ngươi chống lại bọn khổng lồ, nếu các ngươi tự chứng tỏ bảnh thân xứng đáng. Thế nên bây giờ đó là sự lựa chọ của ngươi, Hazel Levesque. Ngươi sẽ tin ta ... hay là xa lánh ta như các vị thần đỉnh Olympus thường làm quá thường xuyên?

Máu sôi lên trong tai Hazel. Liệu cô có thể tin vị nữ thần bóng tối này, kẻ đã cho mẹ cô thứ ma thuật đã hủy hoại đời cô? Xin lỗi, nhưng mà không. Cô cũng không thích lắm con chó hay con chồn đánh rắm của bà ta.

Nhưng cô cũng biết là không thể để Percy và Annabeth chết được.

'Tôi sẽ lên bắc,' Cô nói. 'Chúng tôi sẽ đi con đường bí mật của cô qua dãy núi.'

Hecate gật đầu, một vẻ hài lòng mơ hồ hiện ra trên mặt bà ta. 'Ngươi đã chọn rất hay, cho dù con đường đó sẽ không dễ dàng gì. Rất nhiều quái vật sẽ cản đường các ngươi. Thậm chí một vài thuộc hạ của ta cũng đã về phe Gaia, hy vọng sẽ hủy diệt thế giới người phàm các ngươi.'

Nữ thần nhấc đôi đuốc lên khỏi đế của chúng. 'Hãy tự chuẩn bị đi, con gái thần Pluto. Nếu ngươi đối đầu với mụ phù thủy thành công, chúng ta sẽ còn gặp lại.'

Tôi sẽ thành công,' Hazel hứa. 'Và Hecate này? Tôi sẽ không chọn một con đường của bà. Tôi sẽ tự tạo ra một con đường.'

Vị nữ thần nhướng đôi lông mày. Con chồn quằn quại, còn con cẩu nhe răng.

'Chúng tôi sẽ tìm ra cách đánh bại Gaia,' Hazel nói. 'Chúng tôi sẽ giải cứu bạn chúng tôi khỏi Tartarus. Chúng tôi sẽ cùng nhau bảo vệ tàu chúng tôi sẽ ngăn Trại Jupiter và Trại Con Lai khỏi bờ vực chiến tranh. Chúng tôi sẽ làm được tất cả những điều đó.'

Cơn bão gầm rú, những bức tường đen của đám mây hình phễu cuộn xoáy nhanh hơn.

'Hay đấy.' Hecate nói, như thể Hazel là một kết quả không mong đợi trong một thí nghiệm khoa học, 'Đó sẽ là một phép màu đáng xem.'

Một đợt sóng của bóng tối cuốn ra khỏi thế giới. Đến khi Hazel có thể nhìn lại, cơn bão, vị nữ thần và bọn tay sai đều đã biến mất. Hazel đứng trên sườn đồi trong ánh nắng ban ngày, một mình trong đống tàn tích, ngoại trừ sự có mặt của Arion, đã xuất hiện ở bên cạnh cô, hí lên thiếu kiên nhẫn.

'Ta đồng ý,' Hazel nói với con ngựa. 'Chuồn khỏi đây thôi.'

'Chuyện gì đã xảy ra vậy?' Leo hỏi lúc Hazrl lên boong tàu Argo II.

Hai bàn tay Hazel vẫn còn run run từ lúc nói chuyện với vị nữ thần. Cô liếc qua lan can boong tàu và thấy vệt tuyết trắng xóa do Arion tạo ra trong lúc chạy ngang những con đồi nước Ý. Hazel hy vọng cậu chàng sẽ ở lại, nhưng không thể trách được việc cậu chiến mã muốn chuồn khỏi chốn này càng nhanh càng tốt.'

Vùng thôn quê sáng lên lấp lánh ánh mặt trời mùa hè phản chiếu qua sướng sớm. Trên đồi, khu tàn tích già cỗi vẫn đứng sừng sững, trắng xóa và lặng lẽ – không một dấu hiệu của các con đường cổ xưa, hay nữ thần, hay con chồn xì hơi nào cả.

'Hazel?' Nico đánh tiếng.

Hai đầu gối cô khuỵu xuống. Nico và Leo đỡ lấy hai cánh tay cô và giúp cô lên boong mũi. Hazel cảm thấy xấu hổ, ngã khuỵu như một cô thiếu nữ yếu đuối trong một câu chuyện cổ tích nào đó, nhưng mà năng lượng trong cô đã bay sạch rồi. Kí ức sống động về những cảnh mộng cô thấy ở ngã tư tràn ngập đầu óc cô với một niềm kinh hãi.

'Mình đã gặp Hecate,' cô nói.

Hazel không kể toàn bộ câu chuyện cho hai cậu con trai. Cô vẫn nhớ những gì Nico nói:Nhuệ khí của họ đã chạm đáy rồi. Nhưng cô kể cho họ về con đường xuyên núi bí mật nơi phương bắc, và đường vòng Hecate chỉ để đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net